Chương 23: Thế thân của tiểu sư muội 23

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

-----------

Việt Tễ còn nói tiểu cô nương này là do Tư Đồ sư thúc giành được từ trong tay Huyền Anh đạo quân, trước khi té xỉu nàng còn giữ chặt áo hắn, rõ ràng là cảm thấy tin cậy sư thúc. Thế là Việt Tễ đã thành công ném đứa nhỏ cho sư thúc, không để hắn chạy ra ngoài uống rượu.

Việt Tễ đã phân tích tình cảnh của A Lạc cho Tư Đồ Không nghe. Trải qua chuyện này, e là không có một tông môn nào dám thu nhận nàng, mà nàng lại không chịu gia nhập Côn Luân tiên tông. Đã không thể bái sư tu tiên còn bị kẻ khác ngấp nghé, nếu mặc kệ nàng lưu lạc bên ngoài thì chắc chắn sẽ gặp hiểm cảnh.

Tuy nói phiền phức này là do A Lạc tạo ra nhưng Việt Tễ không có ác cảm với nàng, ngược lại còn thấy kinh ngạc và khâm phục. Người dám đối mặt với uy áp của chân quân cấp Nguyên Anh kỳ lại còn kiên quyết từ chối thì hiếm hoi vô cùng.

Về phần nàng từ chối Huyền Anh đạo quân thì Việt Tễ không thấy có gì sai cả.

Kiếm tông bọn họ từ xưa tới nay thu đồ đệ dựa vào duyên phận, tư chất và nhân phẩm. Duyên phận sư đồ vốn phải thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu được. Một bên đã không muốn thì chẳng còn gì để nói.

Hành động của Huyền Anh đạo quân rõ ràng là không nói đạo lý, ỷ thế hiếp người.

Việt Tễ thầm nghĩ, nếu sư thúc đã bảo vệ tiểu cô nương này thì Kiếm tông cũng nên giải quyết hậu quả. Trước tiên cứ đưa cô bé về Kiếm tông đã, cách xa nơi thị phi này rồi bẩm báo chưởng môn, hỏi ý nguyện của cô bé thế nào rồi xử lý thích đáng cũng không muộn, chẳng hạn như có thể đưa cô bé đến tông môn có quan hệ tốt với Kiếm tông.

Thế nhưng hắn không tài nào ngờ được A Lạc vừa tỉnh lại và nhìn thấy Tư Đồ Không, câu nói đầu tiên lại là:

“Ta muốn bái ngươi làm thầy.”

Dù tiếng nói của nàng rất nhẹ nhàng nhưng thái độ lại trịnh trọng và kiên định vô cùng.

“Ngươi… ngươi nói cái gì?!”

Tư Đồ Không bị doạ sợ, trời ạ lần này tiêu thật rồi, trở về Kiếm tông nhất định sẽ bị chưởng môn sư huynh treo lên đánh!

Đôi mắt A Lạc trong trẻo như suối nguồn, nàng nhìn hắn chằm chằm rồi ngoan ngoãn gọi:

“Sư phụ.”

“Đừng gọi ta là sư phụ, ta đâu phải sư phụ ngươi.” Tư Đồ Không kích động, suýt nữa đã nhảy dựng lên.

Tuy hắn có lòng hiệp nghĩa gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, nhưng hắn không muốn thu đồ đệ nha! Hắn tu kiếm đạo hơn năm trăm năm đều chưa từng nghĩ tới chuyện này, xưa giờ hắn vẫn quen tự do tiêu sái.

A Lạc không nói gì, chỉ yên lặng ngồi trên giường nhìn hắn. Dáng vẻ của nàng khiến người ta mềm lòng, không thể thốt ra nửa lời nặng nhẹ. Thật ra một tiếng “sư phụ” kia đã khiến Tư Đồ Không động tâm, nhưng lý trí hắn vẫn đè bẹp suy nghĩ này.

Tư Đồ Không thở dài sờ đầu nàng: “Tiểu cô nương, vì sao ngươi lại muốn bái ta làm thầy chứ?”

Hắn thật sự nghi hoặc việc này. Tiểu cô nương nhiều lần từ chối Huyền Anh đạo quân, không chịu vào Côn Luân tiên tông, điều này đủ chứng tỏ nàng có suy nghĩ khác thường. Nhưng vì sao lại đột nhiên muốn bái hắn làm thầy? Nếu xét về tu vi và thực lực thì hắn vẫn thua xa Huyền Anh đạo quân, chỉ có chưởng môn sư huynh mới mạnh hơn. Chẳng lẽ là do hắn đẹp trai tiêu sái hơn Huyền Anh đạo quân sao?

“Sư phụ đương nhiên là người tốt nhất.” A Lạc chân thành đáp.

Nàng chọn sư phụ phải là người nàng thích, còn Huyền Anh đạo quân cái gì, đứng qua một bên đi.

Tư Đồ Không đỏ mặt, nhưng hắn vốn mặt dày nên rất nhanh đã tiếp nhận lời khen của nàng, lại càng thích A Lạc thêm mấy phần. Vốn Tư Đồ Không đã có ấn tượng tốt với A Lạc, thái độ thà gãy chứ không cong của A Lạc rất phù hợp với đạo của kiếm tu, cũng hợp tính Tư Đồ Không.

Đáng tiếc…

“Ta là kiếm tu.”

Tư Đồ Không muốn dùng lý do này để nàng bỏ suy nghĩ đó.