Chương 8: ĐÔI CHỊ EM XINH ĐẸP

Mã Ngọc Thiến cùng Mã Ngọc Đình là chị em ruột, hai người đều có gien xinh đẹp, Ngọc Thiến còn là cô gái, so với Ngọc Đình thì thanh thuần mỹ lệ hơn, so với Ngọc Đình cũng là gầy hơn chút ít, cái lưng áo cũng tinh tế, riêng bờ mông cùng bộ ngực cũng là cùng một gen, đều đầy đặn nảy nở cùng.

Cùng chị mình so sánh, chị thì tóc ngắn ngang vai, ngắn gọn thành thục, em thì tóc bím đuôi ngựa, tươi mát tự nhiên.

Bởi vì là buổi tối, Mã Ngọc Thiến mặc cái váy dài màu ngà sữa không mặc áo ngực, vạt áo rủ xuống đến phía dưới đầu gối, trên thân là hai dây đeo, rộng lỏng đấy, hai đầu núm vú như ẩn như hiện, có khi còn giống như nghịch ngợm, thỉnh thoảng nhô đầu ra bên dưới làn vải.

Đường Thành gõ cửa, Mã Ngọc Đình hướng về phía em mình ra dấu ánh mắt, em nàng tiện tay liền cấm lấy cái áo màu vàng trên ghế sa lon khoác lên trên thân, gài cúc áo lại, rồi mở cửa cho Đường Thành, hắn đem bốn phần đồ ăn mang vào phòng bếp, em gái nàng cũng cùng theo đi vào phòng bếp, Đường Thành nhìn thoáng qua Mã Ngọc Thiến nói:

– Chén bát đâu rồi, để em mang đồ ăn ra.

Mã Ngọc Thiến xoay người đến tủ quầy lấy chén bát, Đường Thành đứng một bên, ánh mắt nhìn xéo qua thoáng nhìn, liền nhìn thấy được bộ ngực trắng nõn của Mã Ngọc Thiến, thậm chí hai đầu núm vú, Đường Thành cũng đều thấy rõ, màu hồng sẫm đấy, không lớn, giống như hạt đậu đỏ ngậm nước phồng lên đính hạt lên tại trên đỉnh da thịt nàng.

Mã Ngọc Thiến tìm được chén bát, Đường Thành đến giúp lấy ngọc Thiến đem đồ bỏ vào trong bát.

Mã Ngọc Thiến hỏi Đường Thành:

– Em là lái xe mới của chị Ngọc Đình à?

Đường Thành trung thực trả lời:

– Đúng vậy.

Ngọc Thiến nói:

– Chị có nghe nói, đến nay mới gặp mặt, em cũng đẹp trai đấy…

Đường Thành nói:

– Bình thường thôi, không có đẹp trai bằng Lưu Đức Hoa, nhưng so với tài tử Phan Trường Giang thì cao hơn…

Mã Ngọc Thiến nở nụ cười, khóe miệng lộ ra hai cái răng khểnh nhìn rất đẹp, nàng nói:

– Ừ… cũng biết hài hước a…

Đường Thành đem đồ ăn mang đến trên bàn cơm, để vào trước mặt Mã Ngọc Đình, muốn rời đi, hỏi Mã bí thư:

– Ngày mai, cháu tới đây đón chị phải không?

Mã Ngọc Đình nói:

– Trước cứ đón Điềm Điềm đến trường, rồi quay trở về chỗ này đón dì…

Nói xong lời này, Đường Thành phải trở về nhà, Mã Ngọc Thiến với tư cách chủ nhà, đi theo sau lưng Đường Thành, để đưa tiễn hắn, khi đưa Đường Thành đến cạnh cửa, Đường Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua Mã Ngọc Thiến, nàng hai mươi tám tuổi, có bộ dạng thuỳ mị, thanh thuần xen lẫn thành thục, ổn trọng bên trong ẩn chứa phong tình vạn chủng…

Nói thật, Đường Thành không muốn đi, lưu lại cùng các nàng qua đêm mới phải đây, dù là biết không có cơ hội, nhưng trộm liếc mắt liền nhìn hai bầu vú của Mã Ngọc Thiến cũng tốt a…

Thế nhưng là, Đường Thành không lý do để tiếp tục lưu lại, chân trước phải bước ra.

Ngay trong nháy mắt này, liền phát sinh sự cố.

Dưới lầu của Mã Ngọc Thiến, đột nhiên truyền đến giọng khàn khàn quát tháo, sau đó là một hồi cười vang.

Tiếng quát tháo, Đường Thành cùng Mã Ngọc Thiến hầu như cùng lúc nghe được, là câu:

– Mã Ngọc Thiến… anh yêu em… Mã Ngọc Thiến I love you…

Mã Ngọc Thiến lập tức quay người về lại trong nhà, cũng mặc kệ Đường Thành rồi, nàng đi đến trước mặt cửa sổ, thuận mắt hướng dưới lầu nhìn, lại là Hách Nguyên Phái cảnh sát của công an huyện Liễu Hà.

Mã Ngọc Thiến quay người đối với chị mình nói:

– Lại là loại người không biết xấu hổ, thông qua người giới thiệu, bà mối lúc trước có nói, thân cao dù không có bằng cầu thủ bóng rổ Diêu Minh, nhưng cũng không thua kém là bao, em nghĩ Diêu Minh thân cao hơn hai thước, mà lấy Diêu Minh là so thì không thể nào là thấp, nên đáp ứng bà mối gặp mặt một lần, kết quả, là không có cao như Diêu Minh, so với Phan Trường Giang (diễn viên có chiều cao khiêm tốn) còn thấp hơn, mới biết được bà mối đánh lừa…

Mã Ngọc Đình khuyên em mình nói:

– Không sao cả, thì từ chối hắn, coi như là đã xong.

Mã Ngọc Thiến uất ức nói:

– Em cũng nghĩ như vậy, thế nhưng Hách Nguyên Phái ỷ vào mình làm ở cục công an huyện, đối với em chết sống gì cũng truy đuổi, mặt dày mày dạn, tựa như cao dán chó vậy, dính vào trên thân gỡ không xuống được. Cứ mỗi lần uống chút rượu, thì đến dưới lầu kêu to lung tung, làm cho hàng xóm còn tưởng rằng, em cùng Hách Nguyên Phái đang yêu đương, thật sự là quá khinh người…

– Vậy sao?

Mã Ngọc Đình rất kinh ngạc nói tiếp:

– Lại có người lớn gan như vậy, dám làm bậy em, để chị gọi điện thoại đến đồn công an Thành Quan trấn, để cho bọn họ đem họ Hách này bắt vào đồn công an đi. Dám khi dễ em gái Mã Ngọc Đình này à…

Nhìn thấy Đường Thành vẫn chưa có ly khai, liền chỉ thị Đường Thành nói:

– Này… lấy danh nghĩa của dì, gọi điện thoại cho đồn công an, bảo bọn họ đem Hách Nguyên Phái mang đi, người của công an huyện dám càn quấy như vậy sao.

Đường Thành lấy điện thoại ra, định gọi cho đồn trưởng Trần Tuệ Nhiên của Thành Quan trấn.

Vượt quá ý nghĩ của Đường Thành chính là Mã Ngọc Thiến vậy mà ngăn trở hắn lại, nàng quay mặt về phía chị mình nói:

– Hắn có một bối cảnh, để em nói rõ ràng, hắn chính là con trai của Hách Đại Cường thường ủy huyện ủy Liễu Hà, phó bí thư huyện, phân công quản lý tổ chức công tác chính trị…

Những lời này nói ra, Ngọc Đình chấn động ngay lập tức, phó bí thư huyện ủy, đó là lãnh đạo trực tiếp của Mã Ngọc Đình a, tương lai về sau Mã Ngọc Đình muốn thăng nhiệm thường ủy huyện ủy, kiêm nhiệm bí thư đảng ủy Thành Quan trấn mà nói, đầu tiên phải được Hách phó bí thư huyện này ủng hộ mới được.