Chương 23: MUỐN BIỂU HIỆN

Mã Ngọc Đình bị viêm ruột thừa tái phát, Chu huyện trưởng bất đắc dĩ, liền tạm thời để cho Mã Ngọc Đình đến bệnh viện xem bệnh, còn mấy người bọn họ thì tiếp tục đi Hải Nam…

Mã Ngọc Đình bị bệnh bộc phát, vận mệnh rất nhanh lại cho Đường Thành một cái cơ hội lập công chuộc tội, hắn đưa mắt nhìn, trên tỉnh thành thì không quen biết ai, Mã Ngọc Đình lại phát bệnh, bên người nàng giờ chỉ có Đường Thành một nam nhân phụng bồi, Đường Thành phải có nghĩa vụ chiếu cố tốt lãnh đạo, nên hắn vội vàng đưa nàng đến bệnh viện khám gấp.

Xe chạy đến phòng cấp cứu bệnh viện tỉnh, Đường Thành bận trước bận sau, tại bệnh viện dắt díu lấy Mã Ngọc Đình đau đớn, theo bác sĩ làm kiểm tra, hỏi tình huống, sơ bộ chẩn đoán bệnh là viêm ruột thừa cấp tính tái phát, cần nằm viện trị liệu, làm giải phẫu.

Mã Ngọc Đình không muốn làm giải phẫu, muốn quay trở lại bệnh viện thành phố Tần Bắc, Đường Thành nói:

– Nếu như đang ở trên tỉnh, thì chữa trị tại đây đi, dù sao cũng là bệnh viện cấp tỉnh, điều kiện sẽ tốt hơn bệnh viện cấp thành phố cấp đấy.

Đường Thành làm thủ tục nằm viện, Mã Ngọc Đình được sắp xếp vào khu ba, đây là khu vực dành cho bệnh nhân hồi sức cấp cứu, phòng bệnh tổng cộng có tám người bệnh, điều kiện vệ sinh cũng không tốt, người bệnh thì rên rỉ kêu loạn, chung quanh lan tỏa nhiều mùi hôi.

Mã Ngọc Đình chau mày nói:

– Đường Thành, cháu đi hỏi thử xem có phòng riêng dành cho cán bộ nòng cốt không? Chứ nơi này không cách nào ở được…

Đường Thành liền lại chạy đến chỗ làm thủ tục nằm viện hỏi.

Y tá trưởng khu ba họ Diêm, là một người đàn bà xinh đẹp, nàng nói:

– Thực xin lỗi, bây giờ bệnh viện vào lúc cao điểm, cho nên bệnh nhân nằm viện rất đông, phòng bệnh dành cho cán bộ nòng cốt cũng đã không còn…

Đường Thành rất muốn tại trước mặt Mã Ngọc Đình biểu hiện một chút, để đền bù mấy ngày hôm trước mạo phạm đến thân thể Mã Ngọc Đình, nên lập tức khẩn cầu nói:

– Chúng tôi không sợ tốn tiền, nhờ y tá trưởng giúp đỡ chút, có thể điều chỉnh qua gian phòng cán bộ nòng cốt không vậy?

Diêm y tá trưởng nói:

– Không phải là tôi không muốn chuyển qua phòng bệnh cán bộ nòng cốt, nhưng thật sự là đã không còn, vấn đề không phải là tiền, mong các người hiểu cho…

Đường Thành nhìn ra Diêm y tá trưởng là nói thật đấy, nên cảm thấy rất bất đắc dĩ, đành phải về tới khu cấp cứu gặp Mã Ngọc Đình, báo cho biết nàng, bệnh viện xác thực không còn có chỗ trống bên khu cán bộ nòng cốt rồi, các phòng bệnh đều đều đã chật cứng người.

Mã Ngọc Đình nóng nảy, đây cho dù là trên tỉnh, nàng dù sao cũng là bí thư Thành Quan trấn, nên phát ra tính khí, đối với Đường Thành quát:

– Khu này làm sao ở được, chúng ta quay về bệnh viện thành phố Tần Bắc đi.

Nói xong, Mã Ngọc Đình liền trở mình muốn từ trên giường bệnh xuống.

Tại một địa phương nhỏ bé làm người lãnh đạo đã có thói quen mình là người quan trọng, nhưng khi đến tỉnh thành, không có người nào xem nàng một bí thư Thành Quan trấn là gì cả, trong nội tâm nàng có chút chênh lệch.

Đường Thành liền đến đỡ nàng, thế nhưng là nàng lại đau đớn kịch liệt, mới đi vài bước, liền đau cúi gập người xuống, Mã Ngọc Đình một lần nữa đành quay lại trở về trên giường bệnh, vẻ mặt thống khổ.

Mã Ngọc Đình lại quát:

– Đường Thành, cháu cũng thật là không có linh hoạt gì cả, chỉ có một phòng bệnh cán bộ nòng cốt mà cũng không xoay sở được, trong tay chúng ta có sáu vạn khối tiền, nếu cần đã thông thì số tiền này cứ bỏ ra, phải tìm bằng được cho dì gian phòng bệnh đó…

Vừa định tại trước mặt Mã Ngọc Đình biểu hiện một chút, chẳng những không có được gì, ngược lại làm cho lãnh đạo nổi giận.

Đường Thành đành nói:

– Dì Mã… Hay là xem như vậy được không, trước dì cứ chờ để giải phẫu đi, sau khi xong, lúc cần tĩnh dưỡng thì cháu đi sẽ tìm cách để cho dì có được phòng bệnh ở khu đó…

Mã Ngọc Đình thân thể đau lắm, cũng khó trách nàng hướng về phía Đường Thành phát giận, nàng nói:

– Trước cứ như vậy đi, nếu như cháu không kiếm được gian phòng bên khu cán bộ nòng cốt, thì về sau cũng đừng làm tài xế cho dì nữa, có chút chuyện mà cũng làm không được, vậy thì dì giữ cháu lại để làm gì?

Đường Thành lúc này thì đỡ lấy Mã Ngọc Đình đi đến phòng giải phẫu, nhìn xem trên mặt Mã Ngọc Đình vẻ mặt thống khổ, Đường Thành cũng lo lắng, đến nơi hắn ở ngoài nhìn xem nàng bị đẩy vào trong phòng giải phẫu.

Thừa dịp Mã Ngọc Đình đang làm giải phẫu, Đường Thành lại đến phòng trực ban, lại gặp Diêm y tá trưởng, lại một lần nữa thương lượng nói:

– Xin Diêm y tá trưởng tìm cho biện pháp, chúng tôi sẽ ra gấp đôi tiền phòng…

Diêm y tá trưởng chứng kiến Đường Thành thật tình muốn ở phòng bệnh cán bộ nòng cốt, nhưng mà bệnh viện xác thực đã không còn, nói:

– Không phải là tôi không muốn giúp cậu, nhưng quả thật là không có rồi.

Thời điểm này, tại bên cạnh Diêm y tá trưởng có một hộ sĩ nhắc nhở nói:

– Diêm y tá trưởng, phòng số ba mươi bên khu cán bộ nòng cốt còn trống mà, vì sao không để cho hắn, hơn nữa, hắn nguyện ý ra gấp đôi giá tiền…

Đường Thành vừa nghe nói, trong nháy mắt thì có hy vọng, hắn lập tức nói ra:

– Đã có phòng trống, vậy chuyển qua cho chúng tôi đi…