Lần này dẫn dẫn đội công an chính là phó đồn trưởng Ngô Pháp Thiên, hắn liền thấy Hách Nguyên Phái rồi, lập tức quan tâm đỡ lấy Hách Nguyên Phái, thăm hỏi ân cần, nói:
– Hừ… thằng nào ăn tim gấu, dám đánh Hách cảnh quan…
Hách Nguyên Phái lấy tay chỉ Dường Thành, nói:
– Chính là thằng này, đem hắn nhốt vào trong đồn cảnh sát đi.
Ngô Pháp Thiên nhìn thấy Dường Thành, thò tay liền chỉ huy người đến bắt Đường Thành, thời điểm này, Mã Ngọc Đình đi đến, hỏi Ngô Pháp Thiên:
– Tiểu Ngô, Trần đồn trưởng không có đến đây sao?
Ngô Pháp Thiên lúc này mới nhìn rõ, bí thư Mã Ngọc Đình cũng ở đây rồi, nàng cũng là lãnh đạo đồn công an, đảng uỷ Thành Quan trấn cùng cục công an huyện là thượng cấp nghiệp vụ lãnh đạo ngành đồn công an trấn Thành Quan, nhân sự quyền thuộc về cục công an huyện, nhưng mà quyền sở hữu đồn công an rồi lại thuộc về đảng ủy trấn Thành Quan, đồn công an mua thêm chút thiết bị, mua chiếc xe cảnh sát, cũng phải cần bên chính quyền Thành Quan trấn tài trợ ủng hộ, đồn công an không có ly khai khỏi đảng uỷ Thành Quan trấn, vì vậy Ngô Pháp Thiên lập tức mềm nhũn, hỏi:
– Mã bí thư… như thế nào cũng ở nơi đây? Người này cùng Mã bí thư có quan hệ sao?
Mã Ngọc Đình nói:
– Người này là tài xế của tôi, chính giữa khả năng có chút hiểu lầm, như vậy đi… đem cả hai đều đưa về đồn công an, đem tình tiết vụ án điều tra rõ ràng rồi hãy nói.
Ngô Pháp Thiên thấy song phương đều có bối cảnh, hắn không dám quá mức làm càn, lập tức bày làm ra một bộ giải quyết việc chung, trước an bài xe cứu thương bệnh viện chạy tới đây, đem b Vương Nghĩa cùng Lưu Lập đưa đến bệnh viện, Hách Nguyên Phái cũng kêu la rầm rĩ cần đi bệnh viện trị liệu, Ngô Pháp Thiên khuyên ngăn hắn, trước đến đồn công an lập biên bản rồi hãy nói. Xong rồi đem Đường Thành cùng Hách Nguyên Phái mang vào đồn công an Thành Quan trấn.
Mã Ngọc Đình về tới trên lầu nhà em gái, gặp Mã Ngọc Thiến, đem chuyện đã trải qua kể lại, Mã Ngọc Thiến lo lắng hỏi Mã Ngọc Đình:
– Đường Thành không có sao chứ? Hắn cũng là vì em nên mới trêu chọc bị phiền toái, chị phải nhất định chiếu cố đến hắn a.
Mã Ngọc Đình nói:
– Đương nhiên, Đường Thành đánh cho bọn họ đều bị thương, Dường Thành này nhìn không ra, đánh nhau còn là một tay hảo thủ, một người đánh ba người, đều đem bọn họ đánh ngã.
Lập tức lại thở dài nói:
– Chỉ bất quá Đường Thành đánh ai thì không nói, lần này người bị đánh chính là con trai của Hách bí thư, Hách Nguyên Phái thì cũng dễ nói, chỉ sợ phó bí thư Hách Đại Cường ra mặt, sự tình đến lúc đó thì không dễ làm.
Mã Ngọc Thiến ủy khuất nói:
– Em mặc kệ, chị là bí thư đảng ủy, dù sao chị cũng không thể để cho Đường Thành nhận lấy oan ức, hắn chẳng qua vì làm cho em hả giận mới giáo huấn tên Hách Nguyên Phái kia…
Mã Ngọc Đình nói:
– Chờ xem, có tin tức gì thì đồn trưởng Trần Tuệ Nhiên nhất định sẽ gọi điện thoại cho chị…
Quả nhiên, đồn trưởng công an Trần Tuệ Nhiên gọi điện thoại tới cho Mã Ngọc Đình, trong điện thoại nói:
– Mã bí thư, sự tình thật giờ đã rắc rối, tình tiết vụ án cơ bản điều tra rõ ràng, bắt đầu là do Hách Nguyên Phái làm không đúng, nhưng mà đúng là lái xe Đường Thành động thủ trước đánh người, Hách Nguyên Phái phải đi bệnh viện trị liệu, dựa theo trình tự pháp luật, Đường Thành tạm thời phải bị câu lưu lại đồn công an. Mã bí thư, tôi cũng thật khó xử, vừa rồi Hách phó bí thư huyện ủy đã tự mình gọi điện thoại tới rồi, ông ấy muốn chúng ta phải xử lý nghiêm khắc kẻ đánh người và ra quyết định câu lưu một tháng, hoàn lại tiền thuốc men, tôi đang lấy cớ là bận sửa sang lại tài liệu, trì hoãn thời gian, Mã bí thư nếu như không muốn Đường Thành bị câu lưu, thì sáng mai, chắc phải lên tiếp kiến Hách phó bí thư, nói cùng Hách phó bí thư nói một tiếng, tranh thủ âm thầm giải quyết cho xong.
Mã Ngọc Đình suy nghĩ một chút, sự tình đã là như vậy, thì cũng chỉ có thể làm như vậy, Mã Ngọc Đình nói:
– Được rồi, trước ông không cần vội ra quyết định đem Đường Thành câu lưu, để tôi ngày mai gặp Hách phó bí thư rồi hãy nói.
Một bên Mã Ngọc Thiến nghe được đối phương muốn đem Đường Thành câu lưu, càng là đến chị mình tạo áp lực, vốn chính Hách Nguyên Phái khinh người quá đáng, Đường Thành đánh hắn, vừa vặn làm cho nàng hả giận, Mã Ngọc Thiến nói:
– Chị… chị cùng với họ Hách kia tranh một chuyến đi, ông ta cũng không phải bí thư huyện ủy, mà chỉ là một phó bí thư, làm sao mà lại bá đạo như vậy chứ?
Ngày hôm sau, Mã Ngọc Đình liền đi lên huyện ủy gặp được Hách Đại Cường, đem sự tình kể lại cho Hách Đại Cường, Hách Đại Cường lúc này mặt âm trầm, ra vẻ tựa như thù sâu vậy, căn bản cũng không để cho Mã Ngọc Đình mặt mũi, cũng khó trách, Hách Đại Cường là phó bí thư huyện ủy, Mã Ngọc Đình chỉ là bí thư trấn Thành Quan, giữa bọn họ chênh lệch nhau vài cấp, Hách Đại Cường làm gì mà cần đến mặt mũi của Mã Ngọc Đình, hơn nữa, Mã Ngọc Thiến không có đáp ứng Hách Nguyên Phái cầu ái, trước đó Hách Đại Cường đã rất tức giận rồi, thừa cơ hội này vừa vặn chèn ép Mã gia kiêu ngạo.
Hách Đại Cường vẫn là câu nói kia: “Muốn lập tức câu lưu Dường Thành.”
Đi ra khỏi văn phòng Hác Đại Cường, Mã Ngọc Đình trong lòng nghĩ, bản thân Mã gia cùng Hách gia đã vào thế thủy hỏa rồi, từ lúc Mã Ngọc Thiến cự tuyệt hôn nhân với Hách Nguyên Phái, hai phe đã đối lập rồi, hôm nay lại ra chuyện đánh người, xem ra mình là vô luận như thế nào cũng không thể cùng với Hách gia phân giải.
Trên quan trường, khó tránh khỏi có mặt đối lập.
Mã Ngọc Đình một dậm chân, rời khỏi văn phòng Hách Đại Cường, liền trực tiếp đi đến văn phòng bí thư huyện ủy tôn vận.
Tựa như em gái Mã Ngọc Thiến nói, “nhân vi nhất khẩu khí, phật vi nhất chú hương” người vì lời nói, phật vì nén nhang, ta Mã Ngọc Đình không thể dễ dàng như vậy cúi đầu, để cho bọn họ đem tài xế của ta câu lưu, nếu truyền đi, ta Mã Ngọc Đình còn thế nào ở trong quan trường lăn lộn a…
Gõ cửa phòng làm việc Tôn bí thư, trùng hợp Tôn bí thư đang đeo mắt kính tại trên bàn công tác xem báo chí, thấy được Mã Ngọc Đình đến, ông cười ha hả từ trên ghế đứng lên, hỏi Mã Ngọc Đình nói:
– Ngọc Đình… ngồi xuống đi…