Trước khi đi, Tôn Kiện Bình tạm biệt ba thầy trò bên kia.
Đầu tiên ông vỗ vai Dương Đông, "Còn trẻ thì cố gắng nhiều một chút, là vàng thì ở đâu cũng có thể phát sáng."
Ừ, nói như thể chuyện đao to búa lớn lắm, thực ra chỉ có ý là: "Tỉnh đội cũng không tệ, hoạt động tốt."
Nói đoạn, ông lại quay sang Trình Diệc Xuyên cười ha hả, sờ đầu cậu, "Người xưa nói rồi, thắng không kiêu, bại không nản. Cậu trẻ vậy đã có thành tích là chuyện tốt, nhưng cũng không thể lười biếng, tôi thật mong sớm ngày gặp lại cậu."
Rất lập lờ nước đôi, cũng không nói rõ gặp lại ở đâu, có thể là trên sân đấu, có thể là ở đội tuyển quốc gia. Không nói rõ cũng là giữ thể diện cho Dương Đông.
Cuối cùng, Tôn Kiện Bình cười nhìn Điền Bằng, nháy mắt ra hiệu: "Lão Điền à, cố gắng đào tạo bọn trẻ, giới trượt tuyết núi cao chúng ta phải trông cậy vào ông trải tốt nền tảng dưới đáy đấy. Tôi ở trên núi chờ ông đưa hạt giống mới lên đấy nhé."
Điền Bằng đỏ mặt thở phì phò: "Hừ! Ông mới ở dưới chân núi. Ông đây..."
"Học trò, chúng ta đi thôi!" Tôn Kiện Bình là kẻ lõi đời, Điền Bằng làm sao đấu lại được? Ông nói xong lời muốn nói, không cho người khác cơ hội phản bác đã kéo Tống Thi Ý sải bước ra ngoài, "Lên máy bay đi, hẹp gặp lại ở Cáp Nhĩ Tân!"
Tống Thi Ý buồn cười, quay lại vẫy tay với bọn họ. Ánh mắt cô chuyển từ quai hàm cương nghị của Điền Bằng, xẹt qua gương mặt cười ngu ngốc nhưng khó nén sự thất vọng của Dương Đông, cuối cùng rơi vào trên người thiếu niên kia.
Tiểu sư đệ tương lai của cô dáng người thẳng tắp đứng giữa sân bay người đến người đi, sau lưng cậu là cửa sổ thủy tinh soi rõ quang cảnh trời nắng bên ngoài. Ánh mắt cậu còn sáng rỡ hơn cả mặt trời rực rỡ ngoài kia. Cậu bướng bỉnh nhìn cô, bờ môi mím chặt, thần sắc trong mắt phức tạp, cô không đọc được cảm xúc bên trong.
Nhưng những cái này đều không ảnh hưởng đến sự kiêu ngạo bên ngoài của cậu.
Tống Thi Ý cười, quay đầu hỏi Tôn Kiện Bình: "Thầy định để Trình Diệc Xuyên bao giờ lên đội?"
Tôn Kiện Bình nói: "Cùng lắm là khoảng nửa năm một năm nữa. Lão Điền nói lớp học văn hóa của cậu ta chưa kết thúc đã phải vào đội, không thể tiếp tục học. Nhà trường bên kia cho cậu ta thời gian một năm để hoàn thành nốt kỳ thi khảo thí chuyên ngành, nếu qua có thể cấp bằng tốt nghiệp, không truy cứu chuyện vắng mặt trong quá trình học."
Tống Thi Ý chậc chậc hai tiếng: "Vận động viên có văn hóa có khác, còn có thể có bằng đại học trong tay."
Tôn Kiện Bình liếc mắt nhìn cô: "Biết cậu ta học trường nào không?"
"Trường nào ạ?"
Tôn Kiện Bình nói ra tên trường đầy đủ, thấy vẻ mặt trợn mắt há mồm kinh ngạc của Tống Thi Ý thì vô cùng thỏa mãn: "Không ngờ phải không?"
Ánh mắt Tống Thi Ý phức tạp: "Đúng là không ngờ tới."
Cô thừa nhận, cô có chút ghen tỵ, có chút tức giận, thật muốn ngửa mặt lên than ông trời bất công. Dựa vào cái gì mà tên kia vừa có thiên phú dị bẩm, vừa có thành tích văn hóa như này?
Tôn Kiện Bình nhìn thấu tâm tư cô, nhàn nhạt nói: "Chờ cậu ta vào đội, cho con làm khó dễ cậu ta, phải hung hăng ngược cậu ta một trận. Nghĩ tới vận động viên chúng ta cả một đời huấn luyện khắc khổ, được mấy người có trình độ văn hóa cao? Cái thằng chó này, dám phá vỡ truyền thống vô học vinh quang của vận động viên chúng ta, làm chúng ta giống một đám người thiểu năng... Thầy nhổ vào!"
Tống Thi Ý dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn huấn luyện viên, không chút do dự nói: "Kiên quyết nghe theo lời thầy dạy bảo! Thầy yên tâm, con nhất định sẽ giày vò tên nhóc thối tha kia thật tốt!"
Hai thầy trò mài đao xoèn xoẹt, nhưng còn tận thời gian nửa năm nữa. Việc quan trọng nhất bây giờ là làm sao có được cái gật đầu của nữ sĩ Chung Thục Nghi, lông tóc nguyên vẹn tay chân lành lặn ra khỏi ngõ Tiễn Am...
Cả hai bắt đầu cảm thấy run lẩy bẩy.
*
Ngày Trình Diệc Xuyên rời tỉnh đội, cùng đội trượt ván ăn bữa cơm chia tay ở nhà ăn, không ngờ có rất nhiều sư huynh sư tỷ bê đĩa tới chen vào bàn cậu.
Cậu mới gia nhập tỉnh đội cùng lắm là được một năm, quả thật không nghĩ sẽ nhận được nhiều lời "dặn dò tha thiết" như vậy.
"Lên đó phải luyện tập thật tốt, đừng làm chúng ta mất mặt." Lời nói mạnh mẽ, rất có cảm giác vinh dự tập thể.
"Tôi thấy đội tuyển quốc gia cũng chẳng có gì ghê gớm, cũng không phải có ba đầu sáu tay. Có ai làm khó dễ cậu, tuyệt đối đừng nhẫn nhịn, bị bắt nạt thì đến tìm sư tỷ, sư tỷ trút giận giúp cậu." Đây là đội viên đội cử tạ, lời nói tràn ngập tình mẫu tử, có bản năng người mẹ bao che đứa con nhỏ.
"Xuyên, tốt lắm. Bọn tôi ở đây cũng không có tham vọng đoạt giải này giải kia, nhưng cậu khác, cậu phải là người khoác cờ đỏ năm sao đứng trên bục lĩnh thưởng. Cố gắng lên, không vì bản thân thì cũng vì anh em trong đội." Đây là Dương Đông, tự biết năng lực của mình có hạn, không thể có thành tích cao hơn, một mặt nước mắt nước mũi vỗ vai sư đệ, giống như ủy thác Lưu Bị.
Cô gái nhỏ đội trượt băng nghệ thuật bên cạnh mới mười bốn tuổi, cũng cắn ống hút sữa chua chen vào đám người, kéo ống tay áo cậu, lã chã chực khóc: "Sư huynh, có phải sau này em sẽ không được gặp lại anh nữa không?"
Trình Diệc Xuyên cười: "Đương nhiên không phải rồi, em cố gắng nhiều một chút, sau này cũng lên đội tuyển quốc gia. Sư huynh ở trên tuyển chờ em nhé."
Ánh mắt cô gái nhỏ sáng lên: "Bao nhiêu tuổi thì có thể gia nhập tuyển quốc gia ạ?"
"Cái này anh cũng không biết." Trình Diệc Xuyên cười, "Nhưng chắc là cùng lắm mấy năm nữa, chờ em đủ tuổi tham gia nhiều giải đấu, thể hiện tốt một chút, chắc chắn sẽ được gia nhập."
"Vậy em lên tuyển rồi anh sẽ thích em chứ? Sẽ để em làm bạn gái anh phải không?" Cô bé nháy mắt, cõi lòng đầy hy vọng.
Trình Diệc Xuyên: "..."
Mọi người cười vang, trêu cậu đến đỏ mặt tía tai.
Sư huynh đội điền kinh vỗ vai em gái nhỏ: "Được, chúng ta làm chứng cho em, để Trình sư huynh của em đóng cửa chuyên tâm tập luyện. Chờ em hai ba năm, đến lúc đó cậu ta chạy cũng không thoát."
Con bé đưa ánh mắt mong đợi ngước nhìn Trình Diệc Xuyên: "Thật chứ ạ?"
Cái này cũng quá khó xử rồi. Nếu bây giờ cậu cự tuyệt, chắc chắn con bé sẽ lập tức òa khóc.
Trình Diệc Xuyên dùng ánh mắt u ám nhìn sư huynh đội điền kinh, lúng túng cười hai tiếng với cô gái nhỏ: "Khụ, em cố gắng lên."
Cả một nhà ăn đều là tiếng cười, thiếu điều lật tung nóc phòng lên luôn.
Buổi chiều, Điền Bằng tự mình đưa học trò đến cửa trụ sở đội tuyển quốc gia, Tôn Kiện Bình đã chờ sẵn ở đó.
Từ xa đã nhìn thấy Tôn Kiện Bình cười đến hai mắt híp thành đường chỉ: "Đến rồi à?"
Nói đoạn, ông bước qua Trình Diệc Xuyên, ôm lấy Điền Bằng, vẻ mặt đắc chí kiểu "Chuyển giao hoàn tất, từ nay về sau đây chính là người của tôi."
Nói đơn giản vài câu rồi Điền Bằng phải rời đi. Trước đó ông ấy còn bước qua vỗ vai Trình Diệc Xuyên, chậc lưỡi nửa ngày lại chỉ nói một câu: "Sau này cậu đi theo huấn luyện viên Tôn, phải luyện tập, thi đấu thật tốt đấy nhé."
Chỉ là một câu dặn dò chân thành mộc mạc, không hề nhắc đến tình nghĩa thầy trò, không hề bắt cậu phải nhớ ân xưa nghĩa cũ.
Mặc dù kiếp sống vận động viên ngắn ngủi, nhưng dù sao cũng là người trong nghề, Trình Diệc Xuyên biết, nhỏ thì trường thể thao, huyện đội, lớn thì tỉnh đội, đội tuyển quốc gia, có bao nhiêu người vì muốn lên cao mà liều mạng lôi kéo tình cảm của huấn luyện viên, tặng quà cáp các kiểu này nọ. Có được thành tích rồi thì đổi lại là huấn luyện viên đến lấy lòng bạn. Dù sao cũng không ai nói trước được bạn sẽ leo cao đến đâu, biết đâu đùng cái được chức quán quân thế giới thì sao? Cậu thấy chuyện này cũng như chuyện một ngày vợ chồng nghìn năm ân nghĩa.
Nhưng Điền Bằng không giống vậy. Tay ông đặt trên vai học trò, lực rất nhẹ, nhưng lại nặng tựa nghìn cân.
Hốc mắt Trình Diệc Xuyên đột nhiên nóng lên, nhớ tới một năm nay được Điền Bằng nhìn trúng, đưa vào đội, vừa là huấn luyện viên vừa là cha, bình thường thì quan tâm sinh hoạt của cậu từng ly từng tí, trên sân thì lại tỉ mỉ nhẫn nại huấn luyện cậu từng chút một. Cuối cùng lại giống như cây gậy tiếp sức, đưa cậu đến nơi cao hơn rồi lặng yên buông tay.
Cậu khẽ cắn môi, dùng sức gật đầu: "Thầy yên tâm, em nhất định sẽ không làm thầy mất mặt."
Điền Bằng cười đến mức những nếp nhăn trên mặt hiện ra, ông xua tay: "Đi đi, hai chữ Điền Bằng tôi sớm đã vang danh giang hồ, còn cần tên nhóc cậu giữ mặt mũi giúp sao? Cậu chăm sóc tốt bản thân là tôi đã cảm ơn trời đất rồi."
Thầy trò một năm, cuối cùng cũng phải chia tay ở đây. Trình Diệc Xuyên bước mười bước lại quay đầu, Điền Bằng vẫn đứng ở cửa lớn, thành chấm đen nhỏ, rồi dần biến mất không nhìn thấy nữa.
Tôn Kiện Bình quan sát cậu từ trên xuống dưới, cuối cùng cảm khái một câu: "Mấy năm nay vận khí của lão Điền không tệ nha."
Đào tạo được vài học trò đắc ý, tài năng nhân phẩm đều rất tốt. Haizz, thật làm ông có chút hâm mộ.
Người thanh niên mới hai mươi tuổi bên cạnh vẫn chưa thoát khỏi trạng thái thương cảm, ngơ ngác ngửa đầu nhìn tòa nhà trụ sở màu đỏ. Ánh nắng ngập tràn, như đem bột phấn vàng óng ánh đổ lên người cậu, dát bạc cả tuổi trẻ và tinh thần phấn chấn của cậu, lấp lánh rực rỡ.
Cậu lắc đầu, nhẹ giọng mà chắc chắn nói: "Là em. Là vận khí của em tốt."
Tôn Kiện Bình sững sờ, không nói nhiều nữa, cười vỗ lưng cậu hai cái.
Sau khi cầm theo một đống tư liệu đến văn phòng làm việc báo danh, Tôn Kiện Bình giao cậu cho một nam sinh trạc tuổi: "Đây là Tiết Đồng, cũng ở đội trượt tuyết, bây giờ cậu theo cậu ta đến kí túc xá dọn dẹp một lát, rồi đi tham quan xung quanh, làm quen hoàn cảnh. Tôi còn có việc, ngày mai gặp lại trên sân huấn luyện."
Nam sinh tên Tiết Đồng rất hòa đồng, vừa kéo Trình Diệc Xuyên ra ngoài vừa cười nói: "Cậu là Trình Diệc Xuyên ở tỉnh đội tới, luyện trượt ván, đúng không?"
"Cậu biết tôi à?" Trình Diệc Xuyên hơi bất ngờ.
"Đúng là cậu à? Ôi, nửa năm trước tôi đã biết cậu rồi. Lúc ấy thầy Tôn cố ý xin nghỉ phép sang Nhật Bản xem cậu thi đấu, trở về liền oang oang đến hoa rơi đầy trời, bảo là tìm được một hạt giống tốt, trượt ván nam của chúng ta có hy vọng rồi." Tiết Đồng cực kỳ thẳng thắn, có gì nói nấy.
"Cậu cũng luyện trượt ván à?"
"Không không không, tôi luyện trượt tuyết tự do cơ."
"Vậy cậu cũng đi theo huấn luyện viên Tôn sao?"
"Cũng không hẳn. Thầy Tôn là huấn luyện viên trưởng đội trượt tuyết, chúng ta coi như đều là học trò của ông ấy, nhưng trên thực tế phụ trách huấn luyện đều là huấn luyện viên trẻ. Tôi đi theo huấn luyện viên Cao Hàn Tuấn bên trượt tự do. Còn trượt ván các cậu là huấn luyện viên Đinh Tuấn Á phụ trách."
Trình Diệc Xuyên kinh hãi: "Đinh Tuấn Á? Người cậu nói là quán quân môn trượt ván nam thế giới Đinh Tuấn Á à?"
Tiết Đồng nhếch miệng cười một tiếng: "Còn có Đinh Tuấn Á nào khác sao?"
Trình Diệc Xuyên chỉ cảm thấy trong ngực cuộn lên một luồng khí nóng hừng hực. Từ nhỏ cậu không theo đuổi ngôi sao, nhiều năm như vậy cũng chỉ xem một mình Đinh Tuấn Á là thần tượng. Bây giờ, ôi, Đinh Tuấn Á lại là huấn luyện viên của cậu!
Trên đường đi, Tiết Đồng nói qua thiết kế điều kiện của trụ sở cho cậu biết, sau đó đến kí túc xá.
Nhập gia tùy tục, trụ sở huấn luyện đội trượt tuyết không ở Bắc Kinh tấc đất tấc vàng mà đóng tại Cáp Nhĩ Tân quanh năm tuyết phủ. Cũng bởi vậy nên điều kiện kí túc xá xem như không tệ, hai người một phòng, rộng rãi sáng sủa, đầy đủ tiện nghi.
Trình Diệc Xuyên vốn tưởng cậu với Tiết Đồng một phòng, kết quả vào cửa mới phát hiện trong phòng đã có một người.
Tiết Đồng giới thiệu: "Đây là bạn cùng phòng của cậu, cũng chơi trượt ván." Vừa nói vừa quay sang người kia, "Ngụy Quang Nghiêm, đến đây chào hỏi bạn cùng phòng mới đi."
Trong phòng rất ấm áp, nam sinh tên Ngụy Quang Nghiêm mặc quần đùi áo may ô nằm trên giường nghe nhạc, nghe đến tên mình mới tháo một bên tai nghe, nhẹ nhàng giương mắt nhìn lại, nói: "À, rất vui được gặp cậu!"
Trình Diệc Xuyên để ba lô lên giường, quay đầu đưa tay ra nhìn hắn: "Tôi là Trình Diệc Xuyên, từ tỉnh đội tới."
Ngụy Quang Nghiêm một tay cầm tai nghe, hai chân vắt chéo trên cao, ánh mắt rơi vào bàn tay đang đưa ra trên không trung. Nhưng hắn không bắt lại, chỉ nhét tai nghe vào tai, lật người, "Ngủ đây, buổi chiều còn phải huấn luyện."
Trình Diệc Xuyên: "...'"
Xem ra bạn cùng phòng này không dễ ở chung, cậu nhún vai, thu tay về.
Tiết Đồng kéo cậu, ra hiệu đừng so đo: "Tính tình cậu ta không tốt lắm, cậu đừng chấp. À, tôi ở ngay phòng bên cạnh, có gì thì cứ sang tìm tôi."
"Được."
"Cậu chưa ăn cơm phải không? Thầy Tôn có dặn tôi đợi cậu đến rồi cùng đi ăn, giờ tôi đói quá. Đi thôi, đến nhà ăn!"
Cùng là nhà ăn dành cho vận động viên, tỉnh đội với đội tuyển quốc gia cũng không có chênh lệch quá lớn.
Nhân duyên của Tiết Đồng này không tệ, trên đường gặp rất nhiều người quen, ai đi qua cũng tươi cười chào hỏi cậu ta. Tiết Đồng không thể không kéo Trình Diệc Xuyên qua giới thiệu: "Đây là đồng đội mới đến, tên là Trình Diệc Xuyên."
Có người như sực tỉnh "A, người này..."
Có người cười cười: "Tôi biết, quán quân giải đấu thanh niên ở Nhật Bản năm nay đây mà!"
Đủ loại ánh mắt phóng tới, hoặc thân thiện hòa đồng, hoặc tò mò dò xét, Trình Diệc Xuyên là người thông minh, cũng nhìn ra được mấy phần.
Tiết Đồng cũng hơi xấu hổ, lúc ăn cơm cậu ta mới quay sang cậu: "Trước khi cậu đến đã rất nổi tiếng rồi, mọi người đều biết cậu. Kỳ thật cũng không trách được thầy Tôn, chủ yếu năm nay chúng ta đổi thành Lý chủ nhiệm phụ trách, hai người họ không hợp nhau lắm. Lúc trước thầy ấy xin đưa cậu vào đội, Lý chủ nhiệm gây khó khăn đủ đường. Thầy Tôn nóng tính, trực tiếp đập bàn cãi nhau với ông ta, thế nên mọi người đều biết..."
Trình Diệc Xuyên gật đầu, thoải mái nói: "Không sao cả, dù sao sớm muộn gì cũng biết."
Tiết Đồng không hiểu ý cậu, cũng gật gật: "Đúng vậy, không phải hôm nay đã tới rồi sao? Mọi người đều biết cả."
Trình Diệc Xuyên: Thật ra tôi muốn nói là mọi người sớm muộn gì cũng biết tôi lợi hại thế nào...
Quên đi, để nói sau vậy.
Lúc về kí túc xá, Tiết Đồng do dự mãi, cuối cùng vẫn dặn dò cậu một câu: "Cái người ở trong kí túc xá kia, cậu tốt nhất đừng chọc vào. Gần đây cậu ta gặp áp lực rất lớn, thành tích giậm chân tại chỗ. Cậu đã đến, chắc trong lòng cậu ta rất cấp bách."
Trình Diệc Xuyên hiếu kỳ: "Thành tích cậu ta không đi lên liên quan gì đến việc tôi đến hay không? Sao cậu ta lại đổ lên người tôi?"
Cậu đối mắt với Tiết Đồng một lát, chợt hiểu.
Có lẽ ở tỉnh đội giống nhau, nhưng chắc là đội tuyển quốc gia không như vậy nữa.
Dù Trình Diệc Xuyên từ trước đến nay đều tự kiêu, nhưng phải bước vào một hoàn cảnh xa lạ cũng không khỏi khẩn trương. Đội tuyển quốc gia dù không phải đầm rồng hang hổ, nhưng cũng không phải nơi không tốn chút sức lực nào đã có thể nổi bật.
Cậu bối rối cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn xung quanh.
Tiết Đồng hỏi: "Cậu tìm ai à?"
"Không có gì." Cậu cười lộ ra mấy cái răng trắng tinh, thầm nghĩ cũng thật tiếc nuối, người nên gặp hôm nay đều đã gặp, chỉ thiếu vị công chúa băng tuyết kia.
Chẳng biết tại sao cậu rất muốn cho Tống Thi Ý thấy Trình đại gia cậu đây cuối cùng cũng đã đánh đến đội tuyển quốc gia.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay đổi gió một chút.
Xuyên đệ: Làm sao, người ở đây đều xem thường người ngốc nghếch trắng trẻo đáng yêu sao?
Sư tỷ: Ngoài ngốc với trắng, không nhìn ra đáng yêu chỗ nào.
Nhiều năm sau...
Xuyên đệ phiên bản hóa sói cuối cùng cũng hàng phục được sư tỷ: Hiện tại đã đủ ngốc nghếch trắng trẻo đáng yêu chưa?
Sư tỷ: Ngoại trừ trắng trẻo với đáng yêu, không nhìn ra ngốc chỗ nào.