Chương 10: Biết cô không cam tâm, cũng biết cô không thể không cam tâm.

Tống Thi Ý cởi ván trượt, ôm vào ngực đi về một bên.

Trượt xong một vòng cũng nên nghỉ ngơi một lát, ổn định hô hấp, điều chỉnh tâm trạng.

Cô ngồi bên cạnh một sườn dốc phủ tuyết, ngửa đầu nhìn lên sườn núi, hạt giống số một đội trượt ván nữ La Tuyết đang chuẩn bị xuất phát.

Không giống Tống Thi Ý, La Tuyết sinh ra trong một gia đình có truyền thống trượt tuyết, bố cô ấy ngày xưa là quán quân trượt tự do toàn quốc, mẹ cũng từng ở trong đội trượt tuyết nhảy cầu quốc gia. Năm nay cô ấy cũng mới mười tám tuổi, năm ngoái đến đội một lần liền được các thầy bên trên đặc biệt chiếu cố.

Sinh ra trong một gia đình vận động viên truyền thống như thế, từ nhỏ đã rèn được căn cốt tốt, vận động viên nửa đường mới nhập môn căn bản là không so được, ngay từ xuất phát điểm đã khác biệt rất lớn.

Lúc La Tuyết đến đội cũng là lúc Tống Thi Ý quay về, hai người đều chịu đủ sự chú ý.

Tống Thi Ý vốn không để ý gì nhưng có lẽ do tuổi còn nhỏ, La Tuyết lại rất để tâm đến vị sư tỷ là cô. Vận động viên không chịu thua người nào, người khác mạnh hơn mình một chút cũng không chịu được, La Tuyết bây giờ giống Tống Thi Ý năm đó, tranh cường háo thắng, đứng đâu cũng muốn mình là nhất.

Đặc biệt là cô ấy muốn chiến thắng Tống Thi Ý trên sân tuyết.

Tống Thi Ý ngồi trên sườn dốc, lẳng lặng quán sát toàn bộ quá trình trượt của La Tuyết.

Người trẻ đúng là người trẻ, tinh thần thể lực không giống cô, không có tổn thương đau nhức, thẳng tắp tự tin, từ trên cao tám trăm mét một đường trượt xuống, cuối cùng xinh đẹp băng qua điểm đích.

Đám huấn luyện viên đi lên, La Tuyết lại nhìn khắp mọi người xung quanh, giống như đang tìm ai đó.

Tống Thi Ý liếc mắt.

May mà cô tránh đi, nếu không làm con bé kia được dịp đắc ý rồi. Chậc chậc, thanh niên bây giờ sao mà hiếu thắng thế? Đã là đệ nhất trong đội rồi còn nhớ mãi người thất bại như cô làm gì?

Cô đang nghĩ ngợi lung tung chợt bên cạnh bất ngờ vang lên một âm thanh quen thuộc.

"Sư tỷ đúng là chả ra sao, người ta trượt tốt thế mà chị trốn ở đây giương mắt lên nhìn vậy?"

"..."

Tống Thi Ý nghe ra là ai, nghiêng đầu phóng tới một ánh mắt sắc như dao, không khách khí nói: "Tôi giương mắt thì làm phiền cậu à?"

Trình Diệc Xuyên nhún vai, ngồi xuống bên cạnh cô.

Tống Thi Ý cười như không cười: "Sân tuyết lớn như thế làm gì phải ngồi cạnh tôi?"

"Muốn theo chị thỉnh giáo chút kỹ xảo giương mắt nhìn."

"... Tránh ra." Tống Thi Ý nguýt cậu một cái.

Trình Diệc Xuyên cười, để ván trượt lên đống tuyết, ngả người ra sau, đưa mắt nhìn cô: "Tôi nói này, sư tỷ, chị cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, vinh quang hưởng qua, cúp cũng đoạt được rồi, còn quay về Trường Giang sóng sau xô sóng trước làm gì?"

Tống Thi Ý hất cằm về phía La Tuyết: "Cậu cho rằng tôi ghen tỵ với con bé à?"

"Không phải thế thì làm gì mà trợn mắt lên?"

"Tôi trợn mắt là vì..." Cô nói được một nửa lại không nhịn được bật cười, không định giải thích tiếp, đứng dậy ôm ván trượt đi về phía cáp treo, "Bỏ đi, nói với tên nhóc nhà cậu cũng chả có ích gì!"

"Này!" Trình Diệc Xuyên nhíu mày, "Sao tôi vừa ngồi xuống mà chị lại bỏ đi thế?"

"Tranh thủ từng giây từng phút, cố gắng tập luyện chứ sao." Cô không quay đầu tiếp tục bước đi.

Trên mặt tuyết lưu lại một loạt dấu chân nhàn nhạt.

Trình Diệc Xuyên thầm mắng một tiếng, ôm ván trượt đuổi theo, cũng không kiêng kị gì mà hỏi thẳng: "Tôi vừa nhìn toàn bộ quá trình trượt của chị, cất bước có thể coi là hoàn mỹ, thể lực đủ, tốc độ đủ, tư thế cũng rất tiêu chuẩn... Vì sao ở giai đoạn gia tốc thứ nhất lại không tăng tốc?"

Tống Thi Ý vẫn đi thẳng, không quay đầu, chỉ cười cười: "Cậu đang muốn dạy bảo tôi đấy à?"

"Chỉ là tôi nghĩ mãi không hiểu."

"Không tăng tốc nổi thôi, già rồi, đi đứng không linh hoạt." Cô nói đùa, bốn lạng địch ngàn cân.

"Giai đoạn gia tốc thứ nhất mà không tăng tốc thì tốc độ đoạn giữa sẽ không đạt. Còn nữa, mỗi lần chị nhảy vọt ở sườn dốc, lúc nhảy lên tư thế chân không đúng. Lúc tiếp đất diện tích ma sát quá lớn, tốc độ sẽ chậm lại..."

"Trình Diệc Xuyên." Tống Thi Ý bỗng nhiên dừng lại, lần này cuối cùng cũng quay đầu nhìn thẳng vào cậu, "Cậu cho rằng cậu là huấn luyện viên đấy à? Đám người bên kia, có chỗ nào không thể so với cậu..."

Họ có chỗ nào không mạnh bằng cậu?

Cậu có thể nhìn ra vấn đề, chẳng lẽ bọn họ không nhìn ra?

Nếu tôi có thể làm được thì sẽ để bản thân biến thành bộ dạng này sao?

Cậu đúng là đồ ngông cuồng tự đại, không biết trời cao đất dày.

...

Những câu phản bác kia đã tràn ra đến đầu lưỡi lại bị cô mau chóng nuốt vào. Không vì cái gì khác, chỉ vì lông mày thiếu nhiên nhíu chặt, bộ dạng bướng bỉnh ôm ván trượt chất vấn cô, lại bị cô nhìn ra ý định ban đầu.

Trong cặp mắt đen như mực kia không có ý chế nhạo, cũng không có ra vẻ ta đây, những gì cậu làm hoàn toàn xuất phát từ sự quan tâm.

Tống Thi Ý bật cười.

Cô nhìn thiếu niên cao hơn mình gần một cái đầu, nhếch miệng: "Chả biết ăn cái gì mà lớn lên, cao như vậy có khác gì cái cột điện không."

Trình Diệc Xuyên: "..."

Không phải vừa rồi chúng ta còn đang nói chuyện khác sao?

"Chị đừng đánh trống lảng." Cậu nhíu mày nói thầm, "Tôi có thể nhìn ra được, trong lòng chị hẳn cũng rõ, tốt xấu gì cũng từng lọt top thế giới... Muốn quay lại thời kỳ đỉnh cao, những cái kia nhất định chị phải khắc phục, nếu không chuyện giải nghệ cũng không lâu nữa đâu."

Ý cười trong mắt Tống Thi Ý ngày càng đậm: "Nhìn không ra nha, hóa ra cậu rất hy vọng tôi quay lại đỉnh cao sao?"

"Tôi..." Lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú, cô còn có hứng chọc nghẹo, Trình Diệc Xuyên nhìn chằm chằm cô nửa ngày, bật ra một câu, "Quên đi, chị muốn làm gì thì làm."

Cô có thể quay về thời kì đỉnh cao hay không là chuyện của cô, cậu ốc còn không mang nổi mình ốc, đúng là ăn no rửng mỡ mới chạy đến quan tâm cô.

Nhìn mà xem, người ta cũng không xem sự quan tâm của cậu ra gì.

Trình Diệc Xuyên ôm ván trượt, đi qua người cô, bước lên xe cáp, chỉ là nửa đường vẫn không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua. Tống Thi Ý ngồi ở ngay cáp treo đằng sau, không để ý đến ánh mắt cậu, chỉ nhìn đội viên vừa mới trượt xuống ở sườn dốc.

Nhìn không chớp mắt.

Cáp treo từ từ đi lên, bối cảnh là núi Trường Bạch quanh năm tuyết phủ, mặt trời xế chiều xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu lên mặt cô một tầng vàng kim mông lung.

Cặp mắt cô sáng rực, khiến người khác nhìn vào có chút rung động.

Cùng là vận động viên, yêu hay không yêu, liếc mắt là nhận ra.

Trình Diệc Xuyên nhìn cô một lát, cười nhạo một tiếng: "Rõ ràng là rất để tâm, lại muốn giả vờ."

Thời gian huấn luyện còn lại hôm đó, cậu tận mắt thấy Tống Thi Ý mấy lần lao ra khỏi điểm xuất phát, hoàn mỹ bắt đầu, tư thế xinh đẹp. Nhưng vẫn là biểu hiện rất bình thường ở giai đoạn tăng tốc.

Cậu cũng biết vì sao Tống Thi Ý trợn mắt với La Tuyết, bởi vì mỗi lúc Tống Thi Ý biểu hiện không tốt, La Tuyết ở dưới chân núi vui vẻ ra mặt.

Có một lần cậu đứng rất gần, chính tai nghe được tiếng cười của cô ấy.

Cậu nghiêng đầu nhìn qua, La Tuyết chú ý thấy, cũng quay đầu nhìn cậu, mỉm cười hỏi một câu: "Cậu cảm thấy chị ấy trượt thế nào?"

Cậu không nói gì, cũng không biểu lộ dư thừa.

La Tuyết vẫn nói tiếp: "Trước kia chị ta là số một đội nữ, tôi còn tưởng gặp được kình địch, không ngờ..."

Còn chưa nói xong trong lòng Trình Diệc Xuyên đã rõ ràng, chắc con bé muốn nói Tống Thi Ý không chịu nổi một kích.

Quan hệ cạnh tranh đều làm lộ ra một bộ mặt ghê tởm nhất của nhân tính. Đó không phải là bản chất của thể thao, cũng không phải mục đích thi đấu.

Cậu cười đáp lại, nhàn nhạt ném ra một câu: "Chí ít cô ấy từng đứng trên đỉnh cao, hào quang vạn phần."

Quay đầu liếc La Tuyết, câu còn lại chưa nói ra nhưng cậu biết, trong lòng La Tuyết cũng đã hiểu...

"Mà cô là?"

Cậu xem thường cô ta, lại còn nói đỡ cho Tống Thi Ý. La Tuyết sững sờ, sắc mặt khó coi.

Lúc huấn luyện vòng cuối đã gần đến hoàng hôn, thời điểm Tống Thi Ý tăng tốc hình như có thay đổi, chân hơi dùng sức, tốc độ cũng tăng lên.

Trình Diệc Xuyên mừng rỡ, ở dưới chân núi ưỡn thẳng lưng, vừa nghĩ lời cậu nói cuối cùng cũng có đất dụng võ, một giây sau lại thấy cô buông lỏng.

... Tốc độ như vậy chỉ kéo dài trong không phẩy không mấy giây, thất bại trong gang tấc.

Shit!

Cậu bực bội vò đầu, thầm nghĩ, đúng là một con lừa bướng bỉnh không biết cầu tiến, chẳng lẽ không biết dưới núi có người đang chờ chế giễu hay sao? Tốt xấu gì cũng phải giữ lấy khẩu khí chứ.

Trong nháy mắt, cậu cảm thấy lập trường của Tống Thi Ý rất giống mình, trong đội đều có người nhìn bọn họ không vừa mắt, bọn họ đều phải chứng minh bản thân.

Sau đó lại lập tức phản bác chính mình, không không không, cậu là quá xuất sắc nên người khác phải kiêng kị, còn cô không phải.

"Trình Diệc Xuyên." Có người gọi cậu.

Cậu vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc chỉ tiếc sắt không rèn được thành thép.

Tôn Kiện Bình bên kia gọi nửa ngày cũng không thấy cậu có phản ứng gì, chỉ có thể thở phì phì đi sang, đập mạnh một cái vào trán cậu: "Gọi cậu đấy, thời gian huấn luyện mà ngẩn ra làm gì?"

Trình Diệc Xuyên kêu đau, ôm trán nhảy dựng lên: "Không phải em luyện xong rồi sao?"

"Hừ, trong đội ta có quy định, một ngày chưa vô địch thế giới thì huấn luyện chưa coi là xong!" Tôn Kiện Bình chỉ lên núi, "Đi trượt thêm một lần nữa đi."

Yêu cầu của ông với cậu cũng nghiêm khắc hơn người khác, bởi vì năng lực càng lớn thì trách nhiệm phải gánh vác càng nặng.

Đạo lý này Trình Diệc Xuyên cũng hiểu rõ.

Cho lên cậu miệng thì lẩm bẩm: "Lão già tàn nhẫn, ra tay cũng đủ nặng" Cơ thể lại vô cùng tự giác đi về phía cáp treo.

Tôn Kiện Bình ồn ào phía sau: "Thế này đã gọi là tàn nhẫn? Vậy cậu chưa thấy qua dáng vẻ tàn nhẫn thực sự của tôi rồi. Hôm nào nhất định để cậu mở mang tầm mắt!"

Trình Diệc Xuyên quay đầu, ăn nói lung tung: "Không cần đâu, thầy đã từng này tuổi rồi, chắc là đến kỳ mãn kinh nên tính tình kém cỏi như vậy nhỉ? Nếu không thầy thử uống thuốc điều trị đi? Ông nội em có một người bạn làm bên Trung y, em giới thiệu cho__"

"Cút đi!" Tôn Kiện Bình bước nhanh mấy bước, một cước đạp vào mông cậu, "Còn nói nhảm nữa xem tôi có chỉnh chết cậu không!"

Trình Diệc Xuyên lảo đảo một cái, cụp đuôi chạy.

Không thể dây vào, không thể dây vào.

Cậu bỗng nhớ huấn luyện viên Điền hòa ái dễ gần, người gặp người thích của cậu, hứ.

*

Người ở cách đó không xa vừa thở hổn hển cởi ván trượt vừa trông thấy một màn này, cười đến hai mắt híp lại.

Tôn Kiện Bình quay đầu, nhăn mặt đi tới xách cô qua một bên.

"Không phải đã nói trong thời gian ngắn không được tự tiện gia tốc à?"

Tống Thi Ý dừng lại, mắt trợn to: "Ai gia tốc? Con không gia tốc mà. Gia tốc mà có thể trượt chậm như vậy sao?"

"Con..." Tôn Kiện Bình tức giận, run run chỉ vào cô, "Con không cần cái mạng nhỏ này thì có thể nói thẳng, đừng ở đây hù dọa thầy. Thầy già rồi, không chịu được giày vò."

"Con chỉ tăng một chút thôi, chút như này..." Cô giơ hai ngón tay, híp mắt biểu thị.

"Một chút cũng không được!" Tôn Kiện Bình nghiêm nghị nói, "Con quên lúc trước tại sao xảy ra chuyện rồi à? Bác sĩ dặn con thế nào? Con còn muốn cái chân kia không..."

"Con biết, con biết." Tống Thi Ý vội ngắt lời ông, cười làm lành nói, "Lần sau con không dám nữa, thầy đừng tức giận hại sức khỏe."

Cô cười nói nhưng trong lòng vẫn không cam tâm, còn không giấu được nét cô đơn.

Tôn Kiện Bình muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài: "Con đó!"

Từng leo đến đỉnh núi, chỉ cách vị trí thiên hạ vô song một bước, khát vọng quán quân tuyệt đối không phải cảm giác người bình thường có thể hiểu.

Nhưng ông hiểu, ông hiểu cô không cam tâm, cũng hiểu cô không thể không cam tâm.

Bởi vì không cam tâm, cho nên lại một lần nữa đứng trên mặt tuyết, thành bại thắng thua đều không vội, chỉ cần có thể đứng ở đây.

Nhưng cũng bởi vì cả người thương tật, không thể không cam tâm, đành chịu làm kẻ dưới, khó mà leo lên lần nữa.

Tôn Kiện Bình nhìn cô trò cưng, trong nháy mắt cổ họng chua xót. Ông bỗng nhiên hoài nghi liệu quyết định để cô về rốt cuộc là đúng hay sai, là thật sự tốt cho cô, hay chỉ làm cô không thể quay lại cuộc sống vui vẻ trước kia?

Ông một bên đau lòng khổ tâm, nhưng cô học trò kia lại vô tâm vô phế xoa bụng, không có tí tôn sư trọng đạo nào, nhét ván trượt vào ngực ông: "Mệt chết đi được, con đói quá. Huấn luyện viên Tôn, cầm giúp con một lát. Bao giờ chúng ta về trụ sở? Đến giờ ăn cơm rồi!"

Tôn Kiện Bình: "..."

Nhìn xem nhìn xem, ông đã tạo nghiệt gì chứ, sao lại có những học trò kiểu này?

Một người hai người đều là nghiệt đồ không có lương tâm.

Ông vừa mắng vừa vác ván trượt, cũng không thật sự nhét lại thứ đồ chơi nặng trĩu này vào lòng học trò. Cuối cùng chỉ có thể thở dài chấp nhận số phận.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, có thể đánh bại ông, đời này cũng chỉ có đứa học trò ngốc nghếch này.

Trên đỉnh núi vang lên một tiếng súng, người mang trọng trách nghiệt đồ số hai cuối cùng cũng hăng hái trượt xuống lần cuối.

Tôn Kiện Bình vội định thần, ngước mắt lên nhìn.

Nghiệt đồ số một bên cạnh thì thào: "Tên nhóc này chân gắn Phong Hỏa Luân à? Sao trượt nhanh vậy?"

Thời gian huấn luyện đã kết thúc, tất cả mọi người đứng trên mặt tuyết, đội viên các hạng mục kỹ thuật cũng tụ tập đến. Đoàn người chỉ chờ Tôn Kiện Bình gọi một tiếng, ba xe lớn ở cửa đã chờ sẵn, đợi dẹp đường về trụ sở.

Cũng bởi vậy, tất cả mọi người đều nhìn thấy Trình Diệc Xuyên trượt thêm một vòng so với yêu cầu.

Vô số ánh mắt tập trung vào chấm đỏ giữa không trung, có sợ hãi thán phục, có mê mang, cũng có cái gọi là rất để ý

Để ý phần lớn là người đội trượt ván, người bên ngoài cùng lắm là xem náo nhiệt thôi.

Ngụy Quang Nghiêm chỉ cảm thấy một tầng khí dâng lên ở cổ họng, lên không được xuống không xong, vô cùng khó chịu.

Lư Kim Nguyên bên cạnh dùng lực đạp chân lên đất, tuyết văng tứ tung.

Hắn tức giận nói: "Đồ ngông cuồng khoa trương! Đồ ngông cuồng khoa trương!"

Không có chỗ phát tiết, hắn chỉ có thể mắng đi mắng lại mấy chữ này.

Ngụy Quang Nghiêm quay đầu, liếc hắn một cái: "Tài năng không bằng người ta, cậu tính ra cũng là đồ ngông cuồng."

"Này, cậu nói thế là ý gì? Chúng ta không phải cùng một chiến tuyến à?"

"Cùng một chiến tuyến?" Ngụy Quang Nghiêm vốn tức giận, cười hai tiếng, lời nói ra càng chua ngoa, "Cậu xứng sao?"

"Tôi nhổ vào. Cậu đừng giả vờ thanh cao, hai chúng ta đều như nhau cả thôi!" Mặc kệ Lư Kim Nguyên gọi thế nào Ngụy Quang Nghiêm cũng không quay đầu, đi thẳng ra cửa lớn.

Hắn không muốn nhìn thấy tên nhóc kia trượt xong toàn bộ đường đua.

Sự xuất hiện của Trình Diệc Xuyên như đang nhắc nhở hắn, hắn cứ ngồi yên mà chờ chết, sau đó sẽ có người vượt lên đứng trên hắn.

.

Tác giả có lời muốn nói:

Trình Diệc Xuyên: Tất cả mọi người đều ghen ghét kỹ thuật tuyệt vời của chúng ta.

Sư tỷ: Kỹ thuật...?

Trình Diệc Xuyên: Kỹ thuật trượt tuyết!!!