Chương 26: Cuối tuần vui vẻ bên nhau

Trên đường về nhà, tôi nhận được điện thoại của ba tiểu mỹ nhân, trong cuộc gọi nhóm, các cô vợ nhỏ đang nói về việc khóa học hôm nay rất thú vị, mặt khác cả ba tất nhiên cũng nói về chuyện tình yêu. Trong chuyện này, các thiếu nữ xem ra hiểu biết hơn tôi rất nhiều, sau khi nói thêm vài câu, Koharu tiết lộ tuần này cả ba sẽ đến nhà tôi và ở chung cả ngày với nhau.

Nghe giọng nói dịu dàng của ba tiểu mỹ nhân với những mong đợi ngọt ngào trong e thẹn, trái tim tôi tất nhiên cảm thấy ấm áp.

Tuổi thật của tôi cũng bằng các em ấy, và tôi rất thích tình yêu nam nữ. Đặc biệt, phong tình của ba cô vợ nhỏ cũng khác nhau. Lần trước nếm thử ở trên suối nước nóng, hiện tại chiến trường đã chuyển sang chiếc giường trong phòng tôi, cả ba cũng sẽ không còn đau đớn nữa, cả ba mỹ thiếu nữ cực phẩm như vậy, tại sao không chinh phạt những các nàng rên lên những tiếng thiên kiều bá mị trên giường mình?

Cúp điện thoại, tôi đã đi bộ đến khu phố Honmachi, và tôi phải băng qua một vài con phố để đến đường Mười Hai nơi tôi sống.

Có thể nói xung quanh Honmachikhông chỉ phồn hoa, giàu có, trên thực tế, đường 3 và 4 ở Honmachi mọc lên hàng chục khuchung cư lớn nhỏ cao hai, ba tầng, diện tích cũng chưa bằng một phần năm nhà tôi.

Có khoảng một nghìn hộ dân cư ở đây, hoặc là những người già đã sống hàng chục năm, hoặc những nhân viên câu lạc bộ thuê nhà ở đây, cũng có nhiều trường hợp thuê chung.

Buổi trưa trên đường phố người qua lại cũng không phải là rất nhiều, thỉnh thoảng có tiếng trẻ con cười đùa, khi đi qua ngã tư có một thứ gì đó vụt qua nhanh như tia chớp. Tôi lùi lại phía sau một cách vô thức, tay phải vừa nâng lên vừa hạ xuống, và chân khí tích tụ tiêu tán đi... Đó là bởi vì tôi phát hiện ra, xoẹt qua bên cạnh mình là một con chó Chow Chow không lớn lắm, dài khoảng 30 đến 40 cm và chỉ cao 20 cm, chủ nhân của nó đã chăm sóc nó rất sạch sẽ, bộ lông màu vàng nâu mọc toàn thân và đôi mắt đen long lanh nhìn qua vô cùng đáng yêu

"Ồ, thật xin lỗi..."

Tôi đang nhìn con chó con, và ở ngã tư nó lao ra, một bóng người xinh đẹp xuất hiện.

Người đang nói là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, chắc chắn không quá mười tám tuổi, không cao, đôi mắt lấp lánh như những vì sao.

Nhìn kỹ hơn, cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn có một thân hình cân đối, tỉ lệ vàng, vòng eo trên hông vừa phải, tươi tắn như một đóa hoa lan .

Cô ấy không yếu hơn bất kỳ cô gái xinh đẹp nào mà tôi từng thấy!

Tôi thở dài một hơi, cũng cười đáp lại: "Không sao, ta chỉ bị giật mình một chút."

"Tiểu Bạch chỉ thích chạy lung tung, thường xuyên hù dọa người khác."

Thiếu nữ nói chuyện và tiến lên vài bước, tôi ngạc nhiên khi thấy một cô gái xinh đẹp như vậy thực sự bước đi một cách khập khiễng, và đôi chân của cô ấy rõ ràng là không cân xứng nhau.

Bằng đôi mắt của một y sư, tôi có thể thấy chân trái của cô ấy ngắn hơn chân phải 3 cm, đừng coi thường chỉ 3 cm, độ dài này đủ để khiến cô gái không thể bước nhanh, và sẽ không bao giờ giống như một người bình thường di chuyển nhẹ nhàng và linh hoạt , và cô ấy thậm chí không thể đứng thẳng bằng hai chân của mình.

Thiếu nữ này là một người phụ nữ thông minh, nàng để ý đến khuôn mặt của tôi, ngẩng đầu lên cười, tươi như ánh mặt trời, "Từ khi sinh ra tôi đã như thế này rồi, quen rồi."

"Cô chưa từng đi trị bênh sao?"

"Tôi đã từng đi, nhưng bác sĩ nói rằng thể chất của tôi yếu, đặc biệt là xương rất mỏng manh, không thể nâng cao hạ thấp xương được, chỉ có thể như vậy."

Khi cô ấy nói, cô ấy cúi xuống và ôm tiểu Bạch lên tay, sau khi vẫy tay chào tôi và mỉm cười, cô ấy từ từ khập khiễng sang phía bên kia.

Nhìn bóng lưng thanh tú của cô ấy, tôi nhíu mày. Cô ấy không hề có ý định che giấu khuyết điểm của bản thân mà thay vào đó, cô ấy cư xử bình tĩnh, không chút e ngại hay tự ti trước mặt tôi, điều đó khiến tôi càng nể phục cô gái đó hơn. Vẻ ngoài xinh đẹp là do bố mẹ ban tặng, nhưng tính cách mạnh mẽ, lạc quan chính là của bản thân. Chân của cô gái dài ngắn khác nhau, từ khi sinh ra đã như vậy rồi, tôi có thể tưởng tượng cô ấy đã phải chịu bao nhiêu đôi mắt trắng trợn, kỳ quái nhìn mình, nhất là khi cô ấy lớn lên và có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, tôi sợ điều này vẫn sẽ tiếp tục như vậy. Nó sẽ nghiêm trọng hơn. Nhưng dù vậy, những gì tôi nhìn thấy hôm nay vẫn là một cô gái vui vẻ và dịu dàng, tâm lý an nhiên và tự nhiên này còn hấp dẫn tôi hơn cả vẻ đẹp của cô ấy.

Nhật Bản là đường phố có rất nhiều khúc rẽ, sau khi tôi đứng suy nghĩ một hồi, cô gái đã biến mất không còn tăm tích. Tôi muốn bắt chuyện và nói vài câu, nhưng tôi không biết phải nói gì với cô ấy, vì vậy tôi khẽ thở dài và tiếp tục bước về nhà.

Khi có cơ hội, tôi, đao thuật đệ nhất Bắc Mỹ, phải làm gì đó cho cô gái này, đúng chứ? Với đôi chân mất cân bằng như thế này, tuy quy trình phức tạp hơn một chút nhưng nếu xử lý tốt thì không có vấn đề gì để chữa khỏi cho cô ấy.

Trong nháy mắt, đã đến ngày cuối tuần, trong hai buổi tiếp theo, tôi tiếp tục nói về sự thăng trầm của nền kinh tế Nhật Bản trong mười năm qua, và sự thất bại và phát triển của nó, đây là bài giảng kinh tế kết hợp với điều kiện thực tế của quốc gia. Các cô gái lắng nghe một cách thích thú và ghi lại bằng máy ghi âm. Để có được thành tích tuyệt vời như vậy, Tamaki Maki rất ngưỡng mộ tôi, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy muốn tôi dạy thêm một lớp nữa, thành một tuần bốn buổi, nhưng tôi kiên quyết từ chối. Hừm, vị chủ nhiệm trung niên này thực sự coi thường tôi, lương của tôi chưa bằng 2/3 mức lương trung bình của Học viện Sakura. Đã đến lúc phải dạy cho cô ta một bài học.

Không những thế, tôi còn nghiêm túc nói với cô rằng vì tôi mới đến học viện nên chỉ dạy mười ba học sinh như vậy trong năm đầu tiên là tôi đã tiêu tốn hết sức lực rồi, nếu có những học sinh khác quan tâm đến lớp của tôi, xin để các em ấy chờ đến năm sau.

Lời nhận xét này khiến Tamaki Maki suýt xoa, bởi vì mấy ngày nay mười ba nữ sinh đều ngưỡng mộ tôi, và rất nhiều học sinh trung học năm ba muốn đến lớp tôi để nghe giảng. Đó là lý do cô ta muốn yêu cầu tôi dạy thêm một lớp nữa. Cô ta không ngờ rằng bây giờ không thể mở thêm lớp học và tôi thậm chí không dạy thêm học sinh nữa.

Tuy nhiên, tức giận thì tức giận, Tamaki Maki, người đang ngồi ở vị trí quản lý của học viện Sakura, không phải là người không có đầu ốc, cô ta ngoài mặt bình tĩnh gật đầu, biểu thị rằng cô ấy đã hiểu, và miễn cưỡng đồng ý với ý kiến của tôi.

Vốn dĩ Maki Tamaki không lạc quan về tương lai của tôi ở học viện Sakura, nhưng bây giờ tôi không chỉ giảng dạy thuận lợi, mà còn chiếm được sự ngưỡng mộ của các nữ sinh, có điều này, cô ta sẽ không dám coi tôi như một giáo viên không nghe lời và bị sa thải. Tamaki Maki biết rằng các nữ sinh ngưỡng mộ và thích tôi, nhưng cô ta luôn nghĩ rằng cô ta hiểu rất rõ về học sinh, nhưng Tamaki Maki hoàn toàn không biết rằng vào tối thứ bảy, trong số những cô gái quý tộc thuần khiết và cao quý trong tâm trí mình, có ba người sau khi tan học, lặng lẽ vào nhà tôi. Sáu giờ chiều thứ bảy là thời gian bắt đầu kỳ nghỉ một ngày trong tuần của các cô gái, lúc này cổng học viện Sakura luôn chật kín các loại xe limousine, quản gia và tài xế đặc biệt của gia tộc sẽ đón các nữ sinh.

Ba cô vợ nhỏ đã thảo luận xong, và cả ba nói với cả gia đình sẽ đến một suối nước nóng gần đó để nghỉ ngơi trong một ngày, dựa vào sự sủng ái của gia đình dành, và cả ba thỉnh thoảng sẽ làm điều này vào các ngày trong tuần, và bất cứ ai có đầu óc đều sẽ hiểu được. Tôi biết ở Tokyo không ai dám chọc tức ba tiểu nãi nãi nên những trưởng bối trong gia tộc cũng không quan tâm.

Vừa bước ra khỏi cổng học viện, Koharu đã an vị trên chiếc xe địa hình mới mua, sau khi các tiểu mỹ nhân nhàn rỗimắng vệ sĩ, cả ba liền dừng xe ở một chỗ khuất, thay quần áo rồi cải trang đi lên taxi, lái thẳng đến cửa nhà tôi và sử dụng chìa khóa tôi đã đưa để mở cửa.

Cuối tháng ba ở Tokyo trời tối rất sớm, ba cô vợ nhỏ vội vàng chạy tới, không có khả năng bị người bên cạnh nhìn thấy. Vừa bước vào phòng, ba thiếu nữ xinh đẹp liền nhìn nhau cười rồi vui vẻ gọi to.

"Tuấn Hùng..."

Các nàng đồng thanh hô lên, dù tôi đang bận ở trong bếp cũng có thể nghe thấy rõ ràng, tuy tôi nghĩ mình đã kiềm chế rất tốt, nhưng nghe xong liền cảm thấy ham muốn trỗi dậy ở trong người.

Mấy cô vợ nhỏ không nghe thấy câu trả lời như mong đợi, khi đang cảm thấy kì quái, tôi bưng sáu cái đĩa bằng hai tay và cánh tay, nhưng bước chân của tôi không hề bị khó khăn một chút nào, khiến cho đôi mắt của các nàng tỏa sáng.

"Oa... Tuấn Hùng, anh thật lợi hại nha...."

Koharu là người không kiêng dè gì cả, vẻ đẹp như búp bê xinh xắn và nhỏ nhắn dịu dàng ôm lấy tôi, nếu tôi không đặt mấy cái đĩa xuống kịp thời, tôi và mấy cái đĩa đã bị nàng xô ngã.

Tôi ôm lấy bờ mông vểnh lên của tiểu mỹ nhân, tôi hôn lên cái miệng thơm tho đang ở trước mặt, đùa giỡn nói: "Hôm nay chúng ta cùng món ăn Trung Quốc mà anh làm, mau ăn đi, một lát nữa tụi em không muốn ép khô anh sao?"

Koharu cùng với Chikage và Eri đi đến trước mặt tôi, không chịu được đỏ mặt lên, nũng nịu không thuận theo, nhăn nhăn nhó nhó, nhất định phải hôn tôi vài cái xong, mới mừng rỡ ngồi ở trước bàn.

"Đây là đậu phụ Ma bà! Hồng hồng và trông rất là cay nha!"

"Khanh khách, đây là gạch cua nhân bắp ngô, tớ chỉ nói một lần Tuấn Hùng đã nhớ kỹ nó ..."

"Ồ, còn có vịt quay Bắc Kinh. Tớ đã ăn nó một lần khi đến Trung Quốc trước đây, bây giờ tớ nhìn Tuấn Hùng làm , so với đầu bếp lớn ở đó không kém hơn đâu..."

Các cô gái đang trò chuyện rôm rả, nhìn tôi bưng ra nồi đá chứa đầy canh đặc, mấy cô vợ nhỏ rất chịu khó vội vàng chạy vào bếp lấy bát đũa ra đặt lên trên bàn. Koharu thậm chí còn lấy một chai rượu vang đỏ đẹp mắt và bốn cái ly đế cao từ tủ bảo quản rượu bên cạnh tủ lạnh, và đặt chúng xung quanh bàn ăn.

Khi tôi cởi quần áo đầu bếp xuống và đi tới, các tiểu mỹ nhân tươi cười kéo ghế ngồi chờ tôi ngồi xuống, sau đó chạy về chỗ ngồi, khui chai rượu ra, rót rượu đỏ vào bên trong ly.

"Ừm, mùi vị không tệ."

Eri ngửi mùi thơm của rượu vang đỏ một cái, nhưng miệng vẫn nhếch lên, "Tuấn Hùng, lần đầu tiên chúng em đến nhà anh, anh cứ keo kiệt như vậy sao? Anh còn không chuẩn bị rượu cho tụi em! Rượu đỏ ngon như vậy, không uống thì lãng phí đến bao giờ... "

Ai hiểu về rượu cũng biết rằng rượu vang đỏ không được uống ngay khi vừa rót mà phải trải qua một quá trình “đánh thức”, gọi là “đánh thức rượu đỏ”. Cách làm là đổ rượu vang đỏ từ chai gốc vào chai gạn trước một hoặc hai giờ tùy theo sở thích của người uống, để chúng từ từ 'tỉnh' lại sau một thời gian dài đóng kín. Bằng cách “gạn lọc” rượu vang đỏ, hương vị sẽ êm dịu hơn và đến gần với ý định ban đầu của những bậc thầy đã ủ chúng.

Trước vẻ kiêu kỳ và quyến rũ xấu xa của Eri, tôi nhún vai, "Tại sao anh phải giúp tụi em chuẩn bị rượu vang đỏ? Cả ba đều còn nhỏ nên không thể uống thứ này. Thứ anh chuẩn bị cho tụi em là nước cam 100%."

Lần này Chikage cũng không hài lòng, thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát vươn bàn tay ngọc của mình ra chỉ vào tôi nói: "Ai còn nhỏ nữa? Chúng em cũng đều đã lên giường với Tuấn Hùng, chúng em cũng đã là thiếu phụ rồi, cho nên có thể uống rượu! Không cho phép anh xem tụi em như những đứa trẻ! Chúng em là nữ nhân của anh."

Koharu thậm chí còn ở một bên châm ngòi thổi gió và tỏ vẻ đau khổ: "Tuấn Hùng, anh không thích chúng em sao?"

Khi nhìn thấy vẻ dễ thương của ba tiểu nữ nhân nhỏ, tôi không hề tức giận mà còn rất vui vì sự dịu dàng và dễ thương của các em ấy. Ở bên ba thiếu nữ, tôi cảm thấy tuổi của mình đích thật là mười tám chứ không phải hai mươi tám.

"Được rồi, được rồi, chỉ được uống một chai rượu đỏ thôi. Có cần phải chinh phạt anh như thế này không?"

Tôi nâng cốc tươi cười, "Anh yêu các em, cạn ly!"

Đừng nhìn vừa rồi các nàng dữ dằn, nghe được tôi biểu đạt tâm ý, các thiếu nữ lập tức chuyển từ tức giận thành vui mừng, lập tức cùng tôi nâng ly: "Em cũng yêu anh, cạn ly..."

Bốn ly rượu thanh thúy đụng vào nhau, sau đó chúng tôi uống một hơi cạn sạch. Mặc dù rượu vang đỏ không nên uống như thế này, nhưng miễn là mọi người có tâm trạng tốt thì tại sao lại không uống ? Sự êm dịu và đậm đà của rượu đỏ lập tức xông lên trên khuôn mặt của ba thiếu nữ, vừa đặt ly rượu xuống, tôi thấy sắc mặt các nàng đỏ hơn và càng thêm kiều diễm như hoa.

"Itadakimasu!"

Tôi cầm đũa lên và nói.

"Itadakimasu..."

Các thiếu nữ cười cùng tôi và chúng tôi bắt đầu ăn.

Về cách nấu các món ăn Trung Hoa, kiếp sống đầu bếp ở Khu Phố người Hoa của tôi không phải là vô ích. Một số món ăn được nấu rất hoàn hảo. Trước mặt người đàn ông của mình, các thiếu nữ không có phong phạm thục nữ như thường lệ, giống như xem tôi ở cùng độ tuổi với các nàng, dùng đũa và thìa luân phiên và ăn đến quên cả trời đất.

Trong đó, Ma Bà đậu hũ được hoan nghênh nhất, nhưng món này quá cay vì mang hương vị Tứ Xuyên chính tông, đến nỗi ba cô vợ nhỏ chỉ ăn vài ngụm là đã há miệng kêu cay.

Rượu vang đỏ thích hợp để thưởng thức một cách tao nhã trong món ăn phương Tây, nhưng chắc chắn không thích hợp để uống với ẩm thực Tứ Xuyên, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của mấy tiểu mỹ nhân, tôi lấy ly nước cam 100% đã chuẩn bị sẵn, rót vào trong ly, những thiếu nữ mới vừa rồi còn kêu la mình không uống nước cam vừa nãy đã uống một hơi cạn sạch, sau đó giọng tôi dịu dàng vang lên. "Bảo bối, đừng uống thêm nước cam nữa."

Khi cả ba uống xong ly thứ hai và muốn uống thêm, tôi mở nồi đất bên cạnh, một mùi thơm tỏa ra, "Khi ăn ẩm thực Tứ Xuyên, cay là một vị không thể thiếu, nhưng trong trường hợp này, nó không thích hợp với uống đồ ngọt, vì cảm giác cay chỉ có thể kìm hãm được một lúc, sau đó sẽ bùng phát trở lại nhiều hơn ”.

"Thảo nào sau khi uống xong em còn muốn uống nhiều hơn."

Chikage yêu kiều thè lưỡi, "Vậy thì em phải làm gì..."

"Uống canh."

Tôi chia nước canh trong nồi đất thành từng bát nhỏ, trong đó có sườn và bí đao. "Uống một chút nước canh nóng khi cảm thấy rất cay, và uống từ từ, dần dần sẽ loại bỏ cảm giác cay. Đó là sự hài hòa trong ẩm thực Trung Hoa. ”

Các thiếu nữ không biết hòa giải là gì, nhưng lại tin những gì tôi nói. Nghe theo những gì tôi nói, cả ba cô vợ nhỏ bưng bát nhỏ lên, rất thanh nhã nhấp một ngụm canh bí đao và canh sườn lợn, ngậm muỗng canh nóng hổi trong miệng nhỏ một lúc rồi nuốt vào bụng. Ngay lập tức cảm giác tê cay đã giảm đi rất nhiều.

"Oa, Tuấn Hùng, phương pháp của anh thực sự hiệu quả ..."

Sắc mặt của Koharu đã khá hơn rất nhiều, những giọt mồ hôi nhỏ trên mũi cũng không còn nhiều như trước. "Không chỉ vậy, canh Tuấn Hùng làm rất ngon. Em chưa bao giờ được ăn món canh nào ngon như vậy trước đây."

Eri dễ thương cầm bát lên và tận hưởng sự dịu dàng khi tôi phục vụ em ấy một lần nữa.

Koharu và Chikage tất nhiên cũng giống như em ấy, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự cưng chiều của tôi. Uống hết bát canh thứ hai, vị cay vừa rồi đã biến mất hoàn toàn trong miệng, Chikage không kìm được mà nói: "Tuấn Hùng, món canh của anh nấu như thế nào vậy? Làm sao lại có thể ngon như thế?"

"Muốn học?"

"Ừm, muốn."

Chikage nũng nịu nói, "Em muốn học để về làm cho cha và mẹ của em uống."

"Em cũng thế!"

Hai tiểu mỹ nhân còn lại cũng giống như vậy.

"Chuẩn bị 500 gram xương lợn và xương bò, cho vào nồi lớn đun lửa nhỏ trong vòng mười hai giờ. Sau đó, lấy 1,5 lít canh đặc cho vào nồi đất 2 lít, thêm 500 gam xương đã rửa sạch vào, đun sôi trên lửa lớn, sau đó đun từ từ trên lửa nhỏ, sau ba giờ cho 500 gam bí đao vào, đun thêm nửa giờ trong lửa vừa, có thể tắt bếp và không cần nêm thêm gia vị. Thế là xong. "

Các cô gái tròn xoe mắt nhìn nhau, tỏ vẻ rất ngạc nhiên. "Tuấn Hùng... Để nấu món canh bí đao và sườn heo thì tốn nhiều công sức đến như vậy sao?"

Chikage vểnh miệng lên nói: "Em còn tưởng rằng bỏ xương sườn và bí đao cùng với nhau và đun sôi trong nước là xong rồi."

"Đứa ngốc!"

Tôi mỉm cười, chạm vào hai má ửng hồng của tiểu ny tử, "Xương sườn đun trong nửa giờ còn không có thay đổi gì, còn bí đao sẽ tan chảy sau nửa giờ nấu. Để làm những món ăn này, em phải phân biệt được quá trình và các bước làm… Nấu cho người khác phải có tâm, không được cẩu thả ”.

"Được rồi……"

Koharu vỗ vỗ tay nhỏ và mỉm cười ngọt ngào nói "Tựa như Tuấn Hùng nấu ăn cho chúng em vậy. Nếu chúng em không hỏi thì sẽ không biết muốn nấu một bát canh sẽ phức tạp như vậy."

"Đúng vậy a."

Mỹ thiếu nữ xinh đẹp ngực bự nhìn tôi dịu dàng, "Tuấn Hùng, anh đã dành rất nhiều thời gian để chuẩn bị và làm những món ăn này đúng không?"

"Không mất nhiều thời gian."

Tôi cười và nói, "Chỉ là anh nghĩ về lần đầu tiên tụi em tới ăn cơm. Là người đàn ông của các em, thật sai lầm nếu anh không nấu những món ngon cho lũ mèo tham lam như chúng em đấy."

"Người ta muốn về sau mỗi ngày đều có thể ăn món Tuấn Hùng nấu."

Đôi mắt của Chikage tràn đầy âu yếm, em ấy nói một cách khao khát, "Em sẽ chịu trách nhiệm trông những đứa nhóc và phục vụ Tuấn Hùng. Sau khi Tuấn Hùng nấu cơm cho em và bọn trẻ, chúng ta sẽ đưa bọn trẻ đi dạo cùng nhau vào buổi tối, và thỉnh thoảng ra ngoài du lịch... "

"Chán ghét... không phải là chỉ có mình cậu nha..."

Koharu bĩu môi, "Em cũng muốn ... Tuấn Hùng cũng là chồng tớ ..."

"Đúng vậy, Tuấn Hùng cũng yêu tớ và con!"

Eri không chịu thua kém.

Thấy ba tiểu mỹ nhân lại muốn tranh luận, tôi nhanh chóng lấy ra dáng vẻuy nghiêm của lão sư, "Được rồi, đừng cãi nhau nữa, mau ăn đi, đồ ăn Trung Quốc khi lạnh sẽ không ngon đâu. Sau đó các em tắm rửa sạch sẽ nha, anh rất chờ mong lát nữa tụi em sẽ ép khô anh như thế nào đấy. "

"Phi..."

Mấy cô vợ nhỏ đều đỏ mặt, và sau khi nhỏ tiếng lại, các nàng bắt đầu ăn nhiều hơn.

Nhật Bản là một quốc gia thích tắm. Không cần biết nam hay nữ, già hay trẻ, bạn khó có thể tìm thấy một người không tắm mỗi ngày một lần.

Tất nhiên, điều này có liên quan đến vị trí của họ - ở một quốc đảo và nhiều suối nước nóng, nhưng sau một ngày làm việc mệt mỏi, được tắm thoải mái thực sự là một loại hưởng thụ.

Sau bữa ăn, các thiếu nữ giúp tôi dọn dẹp bát đĩa, bát đũa trước rồi mới ngại ngùng và háo hức dắt tôi vào phòng tắm để tắm chung, tôi rất thích cách phục vụ nhẹ nhàng của các em ấy. Tất nhiên, triền miên một chút là điều không thể thiếu được. Khi ba tiểu mỹ nữ được tôi bế lên giường lớn, trong căn phòng ấm áp, các cô vợ nhỏ đỏ mặt quấn chăn. Vẻ nhiệt tình của các tiểu mỹ nhân khi ở trong bồn tắm vừa rồi đã biến mất. Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên chúng tôi làm tình trên giường nên không có gì lạ khi các thiếu nữ hơi lo lắng.

Trong phòng sưởi đặt điều hòa 26 độ, trước khi tắm đã bật điều hòa rất lâu, dù có khỏa thân cũng sẽ không thấy lạnh.

Để đỡ ngại ngùng cho những cô vợ nhỏ nhắn, tôi không vén chăn lên ngay khi đi ngủ mà quấn chúng vào nhau, đặt thiếu nữ búp bê nhỏ nhắn xinh xắn lên người, ôm lấy thân hình nàng, đồng thời kéo cả hai cô vợ còn lại ở hai bên, lưng thoải mái dựa vào chiếc giường mềm mại.

Lúc này Koharu ngược lại là thẹn thùng nhất, nàng cảm giác được độ rắn chắc cùng to lớn của đệ đệ tôi, tại bờ mông nhỏ của nàng không ngừng chạm vào, tiểu mỹ nhân nghiến hàm răng trắng ngà nhìn tôi như muốn chảy ra nước vậy.

"Ba......"

Tiếng tôi vỗ lên cặp mông búp bê mỹ thiếu nữ vang lên, nàng đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng ran tê dại, một luồng nhiệt khí lập tức lan ra toàn thân.

"Koharu ngoan, em tự mình tới, hay là anh giúp em?"

Tôi tạm thời buông hai mỹ thiếu nữ bên cạnh ra và nhìn em ấy chăm chú. "Em ... người ta ... Tuấn Hùng... anh đến nha ..."

Mỹ thiếu nữ búp bê nhẹ nhàng vặn vẹo, bàn tay nhỏ bé nắm lấy gốc đại thụ, có chút kinh hãi, "Nó lớn như vậy, sẽ xuyên qua người sao?"

Eri lần trước đã ngậm qua dương vật tôi nên em ấy biết nó to lớn như thế nào. Eri đỏ mặt khi nghe thấy điều đó và động viên Koharu, "Nó không đáng sợ như vậy đâu, Koharu, cậu không định sinh một đứa bé cho Tuấn Hùng sao? Một đứa bé lớn như vậy còn có thể chui ra ngoài được, huống chi là con lươn nhỏ này ... Oh ... "

Mỹ thiếu nữ ngực to nói lung tung, hai vú bị tôi dùng sức bú một chút như để trừng phạt nàng.

"Tiểu ny tử, nó có phải là một con lươn nhỏ hay không? Em sẽ không biết cho đến khi nó xâm nhập vào cơ thể mình."

Tôi khẽ thì thầm vào tai em ấy.

Vào lúc Eri vừa phấn khích vừa ngượng ngùng, Koharu ở đằng đó đã ngẫm lại về những gì Eri nói, nên em ấy ngừng lo lắng, nhìn tôi với ánh mắt khích lệ, và nói với giọng điệu mềm mại và kích thích độc đáo của mình: "Tuấn Hùng... anh phải nhẹ nhàng với người ta nha... "

"Đương nhiên anh sẽ nhẹ nhàng với em yêu."

Vừa nói, tôi vừa hôn Chikage, "Em yêu, em ở bên cạnh nhìn, chút nữa đến lượt em."

"Ừm. . ."

Chikage xấu hổ nói. Lần trước giải dâm độc cho nàng, tiểu ny tử được phục vụ nhiệt tình nhất, nơi tư mật gần như bị mở ra thành một lỗ lớn, cuối cùng cũng thu nhỏ lại nhưng vì quá trình giải dâm độc, thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát không để ý mình vẫn là trinh nữ, quá mức chủ động nên cơn đau phải mất vài ngày mới khỏi. So với hai hảo tỷ muội thưởng thức mỹ vị tình yêu mặc dù vẫn còn đau đớn, Chikage vẫn chịu nhiều áp lực tâm lý, vừa rồi hai tỷ muội trò chuyện, thân thể em ấy có chút run lên, tôi biết em ấy đang suy nghĩ lung tung về cơn đau trước đây.

Được sự động viên nhẹ nhàng của tôi, Chikage cảm thấy an tâm hơn một chút, em ấy nghĩ dù sao cũng có hai tỷ muội ở phía trước chịu lấy nên có thể tham khảo xem thử có sướng hay không, chỉ cần vượt qua lần đầu tiên, liền sẽ sảng khoái vạn phần.

Dưới đôi mắt của hai thiếu nữ, Koharu để tôi ôm em ấy ở trước mặt , và sau một nụ hôn say đắm, mỹ nhân đã hoàn toàn bị tôi hôn toàn thân xụi lơ. Nhưng đây không phải là kết thúc, mà chỉ là bắt đầu.

Khoảnh khắc tiếp theo, hai quả nho của Koharu lần lượt bị tôi ngậm trong miệng, không ngừng mút vào, mỹ thiếu nữ búp bê cảm giác được nhiệt lưu từng cỗ từng cỗ truyền lên trên người , dần dần tất cả lửa tình đều dồn xuống hạ thể, dường như đi qua nơi tư mật và phun ra ngoài.

"Ừm. . . A.... . ."

Bên trong miệng thiếu nữ búp bê vô thức phát ra âm thanh, cơ thể mỏng manh của nàng không ngừng cọ xát vào tôi, cặp mông trắng nõn xinh đẹp lại càng tiến gần đến dương vật nóng bỏng, như muốn mời gọi nó vào trong cơ thể nàng.

Tôi đã có thể cảm nhận được miệng âm đạo của Koharu, cỏ thơm dần dần ẩm ướt, một mùi nữ tính nhàn nhạt tỏa ra từ mật huyệt khiến trái tim tôi rung động. Ý thức được điều này, cuối cùng tôi cũng ngừng tấn công vào bộ ngực của nàng, hai tay tôi nâng mông mỹ thiếu nữ búp bê lên, di chuyển cơ thể và áp vào nơi kín đáo mềm mại của thiếu nữ . "Anh vào đây."

"Ừm. . ."

Thiếu nữ búp bê xinh đẹp gật đầu, sức nóng của cơ thể và bản năng khẩn trương khi dương căn đâm vào vào khiến nàng muốn tự mình ôm lấy nó.

Tôi nhẹ nhàng hôn lên miệng của tiểu mỹ nhân một lần nữa, và từng chút một tôi tiến vào cơ thể nhỏ nhắn và mềm mại của nàng.

Cơ thể của Koharu ướt át, chặt chẽ và nóng bỏng, sướng đến mức tôi không thể không rên rỉ.

Koharu khẽ cau mày, cảm nhận được cảm giác tuyệt vời khi cây dùi cui to lớn đẩy lùi chướng ngại vật rồi từ từ tiến vào trong cơ thể, không đau đớn như trong tưởng tượng mà là cực kỳ nóng và cứng.

Khi thiếu nữ búp bê nhỏ nhắn nuốt trọn dương vật tôi, vẻ mặt em ấy bắt đầu giãn ra, cảm giác sưng tấy và tê dại lạ lùng khiến Koharu cố gắng từ từ vặn vẹo cặp mông nhỏ của mình.

"Ớ……"

Sau tiếng rên rỉ đầy quyến rũ ngọt ngào và yêu kiều, buổi tối dâm mỹ mà sung sướng chính thức bắt đầu.

Đêm nay đối với tôi cùng ba cô vợ nhỏ mà nói thật sự vô cùng sung sướng. Dưới sự rong đuổi bất khả chiến bại của tôi, cả ba tiểu mỹ nhân trải qua khoái cảm cùng cao trào, sau mấy lần cao trào, Koharu rốt cuộc thiếu chút nữa đắp lên chăn bông, cứ như vậy thất bại ở trên giường và chìm vào giấc ngủ say. Tiếng rên rỉ dịu dàng và lâng lâng của thiếu nữ búp bê xinh đẹp Koharu, bộ ngực to tròn và kiêu hãnh mà không bị cản trở của Eri, sự e thẹn và dịu dàng của Chikage... Phong tình mỹ diệu của các thiếu nữ khiến tôi cảm nhận được mỹ hảo của nhân gian.

Từ đó, trong cuộc sống của tôi không còn chỉ là giết người và chữa bệnh nữa mà còn là sự theo đuổi và kỳ vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai.

Có lẽ cuộc sống như thế này là cuộc sống mà đàn ông hằng khao khát đi!