Chương 1: Đến trường nữ sinh

Tập 1: Sát thủ y sinh

Nội dung tóm tắt:

Đệ nhất sát thủ Bắc Mĩ —— danh hiệu "Y sinh", ngày đầu tiên đi tới Nhật Bản liền hoàn thành xuất sắc một nhiệm vụ, nhưng lần ám sát nhìn như đơn giản này, lại khiến cho trật tự thế giới ngầm ở Đông Kinh bắt đầu sụp đổ.

Đệ nhất thần đao Bắc Mĩ —— Y sinh gọi là Nake, cũng trong cùng cùng một ngày bằng y thuật vô cùng tỉ mỉ, trình độ y học Trung Quốc tăng thêm không khác gì ở Nhật Bản.

"Giáo viên" mới ở trường nữ sinh quý tộc Nhật Bản —— Liễu Tuấn Hùng, bằng tài hùng biện cùng trí nhớ kiệt xuất của bản thân, dễ dàng có được tình cảm của những thiên chi kiêu nữ, trở thành một "truyền kỳ" bên trong vạn hồng tùng.

Hãy cùng tìm hiểu thân phận bí ẩn của thiếu niên, làm thế nào cân bằng được tất cả thân phận của mình, viết lên khúc nhạc dạo trên con đường đời.

Giới thiệu nhân vật

Liễu tuấn hùng —— nhân vật chính trong truyện, tên tiếng Anh là Nake Brousse. Hắn là một thiếu niên Mười tám tuổi quốc tịch Mỹ, thân mang tuyệt học, tính tình kiên nghị, tâm tính hiền lành.

Yamashita Shizuko —— nhân viên trường nữ sinh Sakura - trường nữ sinh dành cho quý tộc hàng đầu Nhật Bản, hình mẫu của một người phụ nữ truyền thống ở Nhật Bản.

Tamaki Maki —— giáo viên chủ nhiệm trường nữ sinh Sakura tính cách lạnh lùng, nghiêm khắc.

William ——đại diện sát thủ Nake, phụ trách lập danh sách những kẻ sẽ bị giết.

Suzuki Kyoka —— chủ nhân phòng khám bệnh tư nhân Suzuki thủ đô Tokyo, y thuật không cao, là một người phụ nữ có tấm lòng lương thiện.

Kato Haruka —— thiếu nữ thần bí, bên dưới vẻ ngoài ôn nhu mỹ lệ, ẩn giấu đi một mặt khác.

Iwashita Jun —— xã hội đen Tokyo, thiếu gia thứ tám tổ chức Nham Hạ, tính cách táo bạo, có chút khôn vặt.

Sekisaki Toyokuni —— viên chức công ty bởi vì say rượu khi lái xe mà suýt nữa bị mất mạng, được Liễu Tuấn Hùng cứu.

Fujiwara Huiri —— sinh viên năm thứ ba học viện cao trung Sakura, mười bảy tuổi, sống ở tỉnh Akita, E cup.

Koharu Teraguchi —— sinh viên năm thứ ba học viện cao trung Sakura, mười sáu tuổi, xuất thân từ bốn nước khác nhau, ngọt ngào tựa như búp bê.

Takahashi Green —— sinh viên năm thứ ba học viện cao trung Sakura, mười bảy tuổi, người Osaka, dáng người cao gầy vũ mị giống như một tiểu yêu tinh.

Morita Yuko —— sinh viên năm thứ ba học viện cao trung Sakura, mười bảy tuổi, thiên tài máy tính, tính cách thẹn thùng, Cháu gái của cựu chủ tịch Sony Akio Morita.

Takakawa Kana —— sinh viên năm thứ ba học viện cao trung Sakura, mười bảy tuổi, là con gái của cháu gái cựu chủ tịch danh dự của Sony Ifuka, với vẻ đẹp mông lung, mộng ảo.

Fujiki Lily —— mỹ phụ mươi bốn tuổi, chồng chết sớm, có vẻ đẹp truyền thống của Nhật Bản.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Hoa Kỳ, Virginia, đối diện ở bờ bắc sông Potomac là Bang Washington.

Washington là người sáng lập nên Hợp chủng quốc Hoa kỳ, sau khi bãi nhiệm chức vụ tổng thống, ông đến Mount Vernon ở Virginia sống một cách thầm lặng, Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi chuyện này hay không mà giờ đây, tại Mount Vernon đều tập trung những dinh thự xa hoa.

Lúc hoàng hôn, tà dương chiếu rọi ở hai bên trang viên chỉnh tề, kéo dài ít nhất cũng mười cây số, ít nhất cũng có hơn một trăm biệt thự tư nhân, Đi ngược lên là đường vào Mount Vernon.

Một chiếc xe Ford đời 1992, đang lái từ đằng xa, rẽ ra khỏi đường cái, chuẩn bị đi vào một trang viên nhỏ làm từ đá granit, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng còi.

Tôi dừng xe lại, nhìn về phía sau chiếc xe địa hình mà mình đang chạy, trước khi dừng lại hoàn toàn, một người phụ nữ trung niên hơi béo phì đã chạy ra khỏi xe.

"Bà Linna, có chuyện gì vậy?"

Tôi hỏi.

"Haha, ngài Nake, bố tôi lại bị đau đầu nên tôi muốn anh đi xem thử. Tối nay anh có rảnh không?"

Người phụ nữ trung niên cung kính hỏi.

"Đêm nay hẳn là không có bận gì."

Tôi trầm ngâm một lúc, "Vậy thì tôi sẽ đến vào lúc tám giờ."

"Tốt quá! Tốt quá!"

Người phụ nữ trung niên cười nói vui vẻ, "Trình độ của ngài bỏ xa tên lang băm Collina rất nhiều. Thuốc ông ta kê chỉ có tác dụng trong vài ngày, còn thuốc của ngài có thể khiến cho bố tôi khỏe mạnh ít nhất nửa năm ... Vậy thì tôi liền đi a. Ồ, tối nay tôi đã chuẩn bị sẵn những chiếc bánh quy bơ và pho mát thơm phức, ngài sẽ thích đấy. "

Thấy bà Linna lái xe rời đi, tôi lắc đầu và khởi động lại xe.

Nếu như lão đầu tử biết, thần đao đệ nhất Bắc Mĩ thế mà bị so sánh cùng một bác sĩ nông thôn, chắc là lại dựng râu trừng mắt nhìn chằm chằm nửa ngày.

Ở bên trái chỗ đỗ xe, cách đó năm mét có những ngôi nhà kiểu nông trại vào thế kỷ mười tám, dù đã gần nửa đêm nhưng nơi đây vẫn không có ánh đèn, một mảnh yên tĩnh.

Hôm nay là ngày tôi trở lại đây, tôi thường trở về mỗi tuần một lần. Kể từ khi tôi chuyển đến Washington ba năm trước, tôi thường có thể nhìn thấy ánh đèn trong ngôi nhà và nghe thấy những âm thanh dâm đãng liên tục phát ra khi tôi trở lại.

Lão đầu tử mấy năm gần đây tham luyến nữ sắc, chơi threesome, fivesome... Hơn nữa ổng còn làm ở nhà.

Khi thấy tôi trở lại, ổng cũng chẳng ngó ngàng tới, thay vào đó, tôi nhìn mấy mỹ nhân khỏa thân, bày đủ mọi tư thế hấp dẫn, liền đỏ mặt trốn lên phía trên.

Đều do ông ấy, dạy tôi không biết là Kungfu Trung Quốc kiểu gì nữa. Trang đầu tiên của cuốn sách nói rằng nếu phá thân trước mười tám tuổi, lập tức sẽ bị bạo thể mà chết, hù tôi mấy năm nay một mực không dám phá giới, đành phải thành thành thật thật đi làm việc.

Cảnh tượng tĩnh lặng như hôm nay quả thật hiếm có, bước vào nhà thậm chí tôi còn suy nghĩ xấu, chẳng lẽ lão đầu tử đã chịch quá nhiều người, đến mức tinh tẫn nhân vong sao?

Cách ba mét trước khi rời khỏi phòng, không biết vì sao, trong lòng tôi chợt có cảm giác không hay, đồng thời khướu giác vô cùng linh mẫn ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng.

Móa!

Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi tập trung chân khí từ đầu đến mũi chân, xoay người một cái, giống một con chim lớn bay ra bên ngoài cực nhanh, thân thể trên không trung lưu lại tàn ảnh trong không khí.

"Ầm ầm..."

Căn phòng bỗng nhiên nổ tung lên một cách kịch liệt, như quả cầu lửa khổng lồ phóng lên bầu trời, trực tiếp thiêu rụi không gian ở chung quanh.

Dù cho tôi có phản ứng nhanh hơn nữa, cũng bị sóng xung kích mãnh liệt chấn động, rên một tiếng, rơi vào trong một trang viên khác cách đó hai mươi mấy mét.

Vụ nổ lớn như thế, lập tức khiến cho cư dân xung quanh cùng những chiếc xe khác đi ngang qua chú ý, trong lúc nhất thời, tiếng kêu hoảng sợ to nhỏ đều có, người gọi điện thoại báo cho cảnh sát cũng có, xung quanh đường cái loạn thành một đoàn.

Hừ!

Tiền vốn bỏ ra cũng thật là lớn!

Thế mà sử dụng thuốc nổ mạnh nhất của lính đánh thuê Jehovah —— "Thiên đường" đây chính là loại bom siêu cấp nhỏ cỡ nắm tay liền có thể nổ chết hơn trăm người a!

Tôi nếu không phải ngày bình thường trong lúc hành động, cũng dùng qua không ít "Thiên đường" ; nếu không phải mũi của tôi bởi vì tập võ mà trở nên cực kỳ linh mẫn hơn mấy trăm lần, căn bản cũng không khả năng ngửi thấy hương thơm hoa nhài nhàn nhạt nơi đây.

Tôi căn bản không cần nhìn trang viên chung quanh, dưới sức mạnh của "Thiên đường", không có khả năng có người sống, trừ phi hắn là thần tiên —— mà lão đầu tử chỉ chẳng qua là một cao thủ cực kỳ biến thái mà thôi, hắn còn không phải là thần tiên.

Than nhỏ một tiếng, tôi lần nữa thi triển khinh công, lên xuống vài giây, đã biến mất vào sâu bên trong dãy trang viên.

Năm 2000, ngày 11 tháng 3 "Xin chào tất cả mọi người, hiện tại chúng ta đã hạ cánh xuống sân bay Narita, Tokyo, cảm ơn các bạn đã tham gia chuyến bay..."

Thanh âm ngọt ngào của tiếp viên hàng không từ bên trong khu phát thanh vang lên, máy bay vẫn đang lăn bánh trên đường băng, còn phải mất một khoảng thời gian nữa mới bay đến Nhật Bản.

Tôi nhắm mắt lại, trong đầu lại hồi tưởng đến lá thư này: Tiểu tử, lúc ngươi tìm thấy phong thư này, thì hẳn là ta đã bị cừu gia tìm được. Chúc mừng ngươi, ngươi có thể cao hứng thoát khỏi lão sư phụ quỷ hút máu này, không nên nghĩ đến chuyện giúp ta báo thù, ngươi bây giờ đến ngay Nhật Bản cho ta, ở nơi đó ngươi nên tìm công việc có tiền đồ, trong vòng ba năm không được phép rời khỏi, sau ba năm mới được trở lại nước Mỹ, đến nơi ẩn náu số ba mươi sáu, lấy ra phong thư thứ hai ta để lại cho ngươi. . . Ha ha, tiểu tử, nói đến chuyện của ngươi, ngày 18 tháng 3 ngươi hẳn đã đủ 18 tuổi đúng không? Mỹ nữ Nhật Bản cũng là rất nhiều, ngươi nếu không tìm được tám cô, mười cô, tương lai ngươi lên thiên đường, ta cũng sẽ cho ngươi một cước đá thẳng xuống địa ngục!

Thời điểm nhìn phong thư này, trong đầu tôi hiện ra một lão đầu tử hèn mọn, mặt mày hớn hở nói chuyện.

Tính tình lão đầu tử chính là như thế, chưa bao giờ biết được hạnh phúc là gì, cho dù là viết xuống lá thư ly biệt này, cũng hẳn là đã mỉm cười a!

Toàn bộ máy bay đã dừng lại, trong buồng phi cơ đột nhiên sáng lên, tôi cùng những người khác rời khỏi máy bay, sau khi hải quan đơn giản kiểm tra, tôi gọi taxi rồi đi ra khỏi cổng sân bay quốc tế Narita.

"Tokyo, Quận Ashikaga, Thị trấn Sakura, học viện Sakura ."

Sau khi nói vài từ, tôi liền im bặt.

Đối với tôi, một người thông thạo tiếng Trung, Anh, Đức, Pháp, Bồ Đào Nha, Nhật, Ả Rập, v.v., thì tiếng Nhật không phải là vấn đề, và bằng tiếng Nhật, tôi cũng có thể nói tiếng Nhật cổ và tiếng Nhật hiện đại, và thậm chí nếu cần thiết, tôi cũng có thể nói tiếng Nhật của thời Edo.

Người đàn ông trung niên mặc đồng phục lái xe, đeo găng tay trắng như tuyết và đội mũ lớn nhẹ gật đầu và lái chiếc taxi của mình đi.

Tôi chưa bao giờ đi đến Tokyo với Narita gần Chiba. Mất một tiếng rưỡi. Sau hai giờ đi bộ trên những con đường nhỏ hẹp tựa như mạng nhện ở Tokyo, cuối cùng tôi đã đến Tokyo lúc 3:50 ở thị trấn Sakura ở quận Ashikaga, phường thứ 23 của Tokyo.

Nơi đây gần như cách xa nơi phồn hoa nhất Tokyo, không có nhà cao tầng ở xung quanh, đường phố phân bố theo hình cánh đồng, cửa hàng và nhà ở không phân biệt rõ ràng. Học viện Sakura nằm ở con phố ngoài cùng . Nơi đây chiếm gần một nửa đường phố.

Xuống xe nhìn ngôi trường ở trước mặt, bước qua cổng, còn hơn 20 mét nữa là có thể thấy khu dạy học ở đằng kia, xung quanh là ba dãy lớp gồm có năm tầng, có bể bơi, sân tennis, sân thể dục, có sân vận động bóng chày, phía sau lớp học còn có sáu căn hộ chung cư cao 10 tầng, nhìn từ cửa sổ sang thì thấy phòng nào cũng không có lớn cho lắm.

"Xin hỏi, ngài có việc gì cần phải làm ở đây sao?"

Trong phòng bảo vệ cạnh cổng trường, một người phụ nữ mặc quần áo màu hồng bước ra, thắc mắc hỏi.

Người phụ nữ này khoảng ba mươi tuổi, dáng người cũng không đẹp cho lắm, đeo một cặp kính đen, trên mặt không có nét cười, tính cách đoán chừng nghiêm khắc.

"Tôi là Nake đến từ Mỹ, có một cuộc hẹn gặp mặt giáo viên chủ nhiệm Maki Tamaki vào chiều nay."

Tôi dùng tiếng Anh nói thẳng.

"A, là ngài Nake!"

Người phụ nữ vội vàng cúi đầu, "Xin chào, tôi là Shizuko Yamashita, chủ nhiệm đang chờ ngài , mời ngài đi theo tôi."

Yamashita Shizuko dẫn tôi đến một ngôi nhà cạnh khu dạy học và đi thẳng lên tầng hai.

"Cốc cốc!"

Người phụ nữ gõ vào cánh cửa phòng ghi "Giáo vụ chủ nhiệm —— Tamaki"

"Mời vào."

Một giọng nói dễ nghe phát ra từ bên trong.

Yamashita Shizuko đẩy cửa vào, "Thất lễ, chủ nhiệm, ngài Nake đã đến."

"Mời ngài Nake vào đi, cô pha giúp tôi hai ly cà phê."

Giọng nói dễ nghe giống như của nữ sinh vang lên.

"Vâng!"

Đợi đến khi Yamashita Shizuko ra khỏi phòng, tôi có thể nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi sau chiếc bàn lớn ở bên trong.

Người phụ nữ này khoảng bốn mươi tuổi, làn da được bảo dưỡng rất tốt, khuôn mặt không tính là xinh đẹp, nở một nụ cười thản nhiên, giống như thanh âm của nàng để cho người ta có một loại cảm giác thân thiện.

"Mời ngồi, ngài Nake, tôi là Tamaki Maki, hân hạnh được gặp ngài."

Tamaki Maki đứng dậy và cúi chào, nhưng không bắt tay với tôi.

Tôi sau khi ngồi xuống, không đợi cô ấy nói, liền lấy ra một phần văn kiện thật dầy trong chiếc vali nhỏ của mình và đưa cho cô ấy. Trên cùng là hộ chiếu nước Mỹ của tôi.

Tamaki Maki mỉm cười, cầm lấy văn kiện lên xem xét một cách chậm rãi, còn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tôi một cái, không biết là đang vui hay là có chuyện gì khác.

"Nake, Brousse, nam, hai mươi sáu tuổi, sinh ra ở Connecticut, Mỹ, tên tiếng Nhật là (Yanagi Toshio), nhà Yanagi là một quý tộc Nhật Bản, là một bá tước cha truyền con nối của Hoàng đế Yasushi Ninomiya, là Tiến sĩ Quản trị Kinh doanh Đại học Harvard, Tiến sĩ Nghệ thuật và Khoa học, Tiến sĩ Thiết kế, Tiến sĩ Giáo dục, Tiến sĩ Thần học. "

Tamaki Maki đọc lý lịch của tôi, có vẻ không tin,"Ngài Nake, nếu không có chữ ký và số điện thoại của phó hiệu trưởng Mojack, tôi tuyệt đối không thể tin là ngài vẻn vẹn hai mươi sáu tuổi đã có được năm bằng tiến sĩ trong số mười ngành tại đại học Havard."

Tôi bề ngoài mỉm cười, trên thực tế lại đang thầm chửi mắng lão đầu tử.

Không biết lão từ nơi nào làm cho tôi bằng giả kiểu thế này, vậy mà còn thuyết phục được phó chủ tịch Harvard giúp tôi che lấp, tôi còn chả biết gì ngoài Đại học Harvard ở Massachusetts.

Hơn nữa tôi mặc dù tôi trước đó chưa bao giờ từng rời khỏi Mỹ, nhưng Lão đầu tử cũng biết tôi là một người Trung Quốc đường đường chính chính, vậy mà bị lão tùy tiện đổi quốc tịch, ghi cha mẹ của tôi là người Nhật Bản, thật có lỗi, thật có lỗi, cha mẹ ở thế giới cực lạc Tây Thiên, nếu cha mẹ muốn trách tội thì cứ đi chém giết sư phó của con đi, không liên quan gì đến con hết.

Nhưng thật trùng hợp là tên tiếng Trung của tôi cũng có thể được dịch theo nghĩa đen sang tiếng Nhật, và trong số các tên tiếng Nhật, nhiều người họ Yanagi xuất thân từ quý tộc, và nếu bị nhầm lẫn thì cũng chẳng sao.

Trong khi tôi thầm oán trách lão đầu tử, Tamaki Shinki lại mỉm cười và nói với vẻ tự tin: "Nhưng ngài có dòng máu xuất sắc của người Nhật chúng ta, và cũng là một quý tộc chính thống nên không có gì ngạc nhiên khi ngài có được thành tích như thế, và điều này cũng để chứng tỏ sự xuất sắc của chúng ta. Ngài Nake, ngài là niềm tự hào của quốc gia chúng ta! Vậy nên, ngài sẽ có thể đảm nhiệm công việc như một giáo viên ưu tú trong trường học của chúng tôi. "

Nhìn nụ cười hài lòng nàng phát ra từ nội tâm, tôi nhịn không được rùng mình một cái, bà nội nó, khó trách lão đầu tử muốn thay đổi quốc tịch của tôi, nếu như nhân tài ưu tú như vậy không phải là người Nhật Bản, nàng làm sao có thể nhận tôi vào làm tại trường học quý tộc nữ sinh danh giá Nhật Bản như vậy?

Tài liệu học viện Sakura, ở bên trong lão đầu tử viết rất kỹ càng, học viện này được chia thành hai khu vực là trung học cơ sở và trung học phổ thông và tuyển các nữ sinh trong độ tuổi đi học từ khắp Nhật Bản.

Tuy nhiên, hệ thống của học viện Sakura khác với các trường khác: chỉ tuyển sinh nữ sinh và chỉ ghi danh hậu duệ dòng máu quý tộc Nhật Bản - người ta nói rằng đó là để duy trì sự thuần khiết và cao quý của trường nữ sinh quý tộc.

Học phí của học viện Sakura cũng rất đắt, học phí một năm lên tới 30 triệu yên, sau thời kỳ suy thoái kinh tế kéo dài những năm 1990 thì ngày nay vào năm 2000, 30 triệu là một con số rất lớn.

Mặc dù có nhiều hạn chế khác nhau, nhưng chỉ tiêu tuyển sinh hàng năm của Học viện Sakura vẫn bị nhiều người thi nhau tranh giành.

Thấy tôi ngơ ngác, Tamaki Maki lơ đễnh nói: "Anh Yanagi, khi trở về Nhật Bản, từ nay anh sẽ dùng tên tiếng Nhật. Tên tiếng Anh cũng không dễ gọi cho lắm."

"Được."

Tôi sảng khoái gật đầu, tên gọi chỉ là một cái biệt hiệu mà thôi, cũng không có gì phải để ý.

Tamaki Maki đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Anh Yanagi, anh có bạn gái chưa? Đời sống tình dục bình thường không? Một lần làm tình bao nhiêu ? Có thể kéo dài không?"

Tôi gần như ngã xuống đất, trong đầu đột nhiên nảy sinh suy nghĩ như thà đối đầu với một trăm sát thủ còn hơn đối mặt với người phụ nữ này.

Thấy cô ấy nhìn mình chằm chằm, tôi đành phải lộ ra dáng vẻ ngại ngùng, "Chủ nhiệm, sao cô lại hỏi chuyện này? Hình như chuyện này liên quan đến chuyện riêng tư của tôi đúng không?"

"Không được dùng pháp luật ở Mỹ để nói chuyện, nơi này là Nhật Bản."

Tamaki Maki sắc mặt càng thêm nghiêm túc, "Tôi hỏi vấn đề của anh, có quan hệ đến việc anh sẽ nhậm chức ở trường học của chúng tôi hay không, làm ơn hãy trả lời thật lòng."

Ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi, liệu có bạn gái, có quan hệ tình dục hay không ... đại biểu cho điều gì?

Tôi hơi đỏ mặt, thấp giọng: "Tôi đã có bạn gái trước khi đến Nhật Bản, nhưng tôi hiện đang độc thân."

Chủ nhiệm khoa cau mày nói: "Nghĩa là gần đây không có quan hệ tình dục?"

Những lời nói của Tamaki Maki khiến tôi muốn đánh cô ta mấy lần, người phụ nữ này không biết những lời như vậy tạo ra sự kích thích trần trụi đối với một trạch nam như tôi sao?

"Đúng thế."

Tôi bất lực hỏi: "Chủ nhiệm, cô có thể nói cho tôi biết, với tư cách là giáo viên và câu hỏi mà cô đã hỏi tôi có quan hệ gì với nhau không?"

"Anh cũng nên biết rằng Học viện Sakura của chúng ta là một học viện quý tộc cao quý. Những cô gái ở đây sẽ là bộ trưởng, quý tộc và là phu nhân của các gia đình quý tộc. Vì vậy, sự trong trắng của họ không thể bị vấy bẩn."

Tôi nghe vậy, cười nói: "Cô yên tâm, mục đích của tôi là tìm một công việc dạy học, cũng không suy nghĩ tới cái gì khác."

Tamaki Maki mỉm cười tán thưởng, "Đương nhiên là có thể yên tâm, xét từ trình độ, học vấn của anh và khi chúng ta trò chuyện thì anh hẳn là một người thanh niên xuất sắc. Chỉ là cha mẹ của những nữ sinh không biết điều này, họ muốn được cam đoan 100 % ."

Sau khi nghe đến đó, tôi liền hiểu một chút.

Nhưng câu tiếp theo của vị chủ nhiệm khoa gây sốc: "Vậy nên, Yanagi Takeshi-kun, anh hãy tìm một vài cô bạn gái xinh đẹp ở Nhật Bản! Hãy để tất cả chất lỏng nhớt nháp của anh trút xuống cơ thể quyến rũ của họ, để giữ một trái tim trong sáng và bước vào ngôi trường của chúng tôi! "

Tôi chưa bao giờ thấy da mặt mình dày như vậy, chỉ trả lời qua loa : "Được rồi, tôi đã biết , sẽ như ý cô."

Tamaki Maki trả lại tư liệu trong tay cho tôi, đứng dậy vươn tay, "Vậy anh trước hết đi giải quyết chuyện cá nhân, ba ngày sau chính thức bắt đầu dạy dỗ các nữ sinh quý tộc. Tôi rất mong anh dạy dỗ bọn họ thành thiên tài giống như anh, trở thành những nữ thiên tài kinh doanh kiệt xuất nhất! "

Ra khỏi tòa nhà văn phòng của khoa và nhân viên, Shita Yamashita đưa tôi rời đi.

Hiện tại làm xong chính sự, tôi cũng có tâm trạng nhìn ra khung cảnh xung quanh, khi đi ngang qua sân bóng chuyền thì bên trong đang có một trận đấu.

Đối thủ đều là những cô gái mười sáu mười bảy tuổi, chiều cao khoảng sáu trăm sáu mươi centimet, mặc trang phục trắng đỏ, không khỏi đưa tay nhúc nhích, vui vẻ chơi bóng.

Những cô gái này đều có dung mạo thanh tú, quyến rũ hoặc tao nhã, tất cả đều xinh đẹp, dáng người cực chuẩn, bộ ngực đực áo ngực ôm vào tạo thành hình dạng hoàn mỹ, quần thể thao ngắn bó sát người ngắn bao quanh, từng cặp mông đẹp ngây ngô ngạo nghễ ưỡn lên.

Khi tôi nhìn vào những cô gái, họ cũng đang nhìn tôi, loại trường học nữ sinh giống như quý tộc này, đàn ông xuất hiện rất ít, chưa kể tôi rất cao và trẻ, lại còn đẹp trai.

"Cẩn thận!"

Một âm thanh lanh lảnh kinh ngạc thốt lên, bóng đen đột nhiên xuất hiện trên đầu tôi. Tôi thuận tay vồ một cái, lập tức đem nó chộp vào trong tay.

Hóa ra đó là quả bóng chuyền mà họ đang sử dụng.

Sau khi vô tình trúng vào cổ tay của một trong những cô gái, bị bật trở lại nên nó đã bay về phía tôi.

"Oa!"

m thanh thiếu nữ duyên dáng gọi to thanh thúy êm tai,ai cũng nhìn tôi trầm trồ, các thiếu nữ đánh bóng chuyền trong một khoảng thời gian dài đều biết,để bắt được một quả bóng chuyền bay trên không bằng một tay cũng không dễ dàng, chẳng những muốn khảo nghiệm nhãn lực, càng phải bảo đảm thời cơ quả bóng bay đến cùng sức mạnh, tất cả yếu tố thiếu một thứ cũng không được.

"Anh đẹp trai, men quá!"

Một cô gái cao với dáng người bốc lửa lớn tiếng nói. Trong số những cô gái bóng chuyền mà tôi vừa xem, cô ấy là người có bộ ngực lớn nhất , ít nhất cũng phải đạt E cúp. Bạn biết đấy, cô ấy chỉ mới mười sáu, bảy tuổi, chưa từng trải qua sự âu yếm của một người đàn ông, bộ ngực có thể lớn như vậy thì cũng đủ để tự hào.

Nhìn dáng vẻ của cô gái với bộ ngực khủng, dưới khuôn mặt trái xoan trắng như tuyết , lông mày chau lại, làn thu thuỷ, bởi vì chơi bóng chảy ra mồ hôi, trên má cô ấy chảy ra lấm tấm, mặc dù tuổi tác còn nhỏ, những cũng có thể xem là rất xinh đẹp.

Tôi mỉm cười, tùy ý ném quả bóng chuyền vào đúng hai tay của nàng, "Lần sau cẩn thận chút."

Sau đó, tôi phớt lờ bọn họ, và bước ra ngoài với Yamashita Shizuko.

Sau lưng tiếng cười cười nói nói líu ríu lập tức truyền đến.

"Hì hì, người thanh niên này có khí chất nha!"

"Ừ, ừ, vừa rồi cậu dũng cảm như vậy, có lẽ người ta ấn tượng với cậu đó!"

"Chà, tớ muốn có một người bạn trai như vậy!"

"Nằm mơ! Ở trong tay mấy bà cô già này, còn có ai dám tới gần chúng ta?"

"..."

Tiếng nói cười của các cô gái nhỏ dần khi tôi đi xa, nhưng sức trẻ đầy nhiệt huyết và không chút nao núng của họ là điều mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được trong mười tám năm cuộc đời.

Có lẽ, lão đầu tử lần này muốn bồi thường cho tôi làm trâu làm ngựa cho lão, nên đặc biệt thưởng cho tôi!