Sau khi ăn uống no đủ hài lòng, tất cả mọi người hôm nay đều mệt lả, cũng không còn lòng dạ nào nghĩ đến biểu diễn cái gì tài nghệ ưu tú, mỗi người quay về phòng mình nghỉ ngơi.
Đạo diễn Trần bọn họ nhưng còn chưa thể nghỉ ngơi, phải mau chóng đem những đoạn quay hôm nay cắt nối biên tập lại.
Cố Tây Khê ngủ đến ngọt ngào. Cô có lòng tin rằng màn biểu hiện hôm nay của bản thân khẳng định sau khi phát sóng sẽ không có bao nhiêu cảnh lên hình, cho dù là có, e rằng cũng là những cảnh quay tiêu cực, ai kêu cô với nhóm người đạo diễn không hòa hợp đây.
Đầu tiên là đặt đồ ăn bên ngoài, lại còn tách nhóm đi câu cá một mình. Điều này đối với bất cứ đạo diễn nào sẽ có thể vui lòng.
“ Ê, đoạn này không tệ.” Bởi vì Đạo diễn Trần ở bên đám người Tần Lãng, đã theo dõi toàn bộ quá trình, ông biết đoạn nào biên tập lại thì thích hợp, đoạn nào phải cắt bỏ. Cho nên Đạo diễn Trần hiện tại là xem nội dung đoạn phim của PD đi theo Cố Tây Khê quay được.
Phó đạo diễn lại gần để xem, sự chú ý cũng bị hấp dẫn rồi.
Trên hình một người một mèo tương tác qua lại quả thực rất lôi cuốn người xem.
“ Thực sự không nghĩ đến Cố Tây Khê bên đó còn có thu hoạch ngoài ý muốn.” Phó đạo diễn nói: “ Khán giả bây giờ đều rất thích thú cưng đấy, đoạn này vừa mắc cười vừa dễ thương, phát sóng ra rating chắc chắn không thấp.”
“ Tôi cũng nghĩ như thế, đoạn này khẳng định phải giữ lại, để hậu kỳ cố gắng chỉnh sửa, thêm một chút biên tập hậu kỳ vào.” Đạo diễn Trần sờ cằm, nói một cách quyết đoán.
“ Đạo diễn, vậy cảnh quay của Cố Tây Khê không phải là nhiều à?” Nhóm trưởng tổ quản lý nghệ sĩ Đặng Vị Bình ở bên cạnh nói, “ Hôm nay cô ấy chẳng cho anh mặt mũi gì cả.”
“ Mặt mũi đã là gì, nếu rating có thể tăng lên, tôi không cần mặt mũi thì có sao đâu.” Đạo diễn Trần khoát tay, không để bụng chút nào.
Phó đạo diễn ở kế bên nghe thấy mà kính trọng nể phục: “ Đạo diễn, ông thực sự khiến người ta bội phục, tinh thần không biết xấu hổ của ông đáng giá để tất cả chúng tôi học hỏi.”
“ Đó còn không phải sao.” Đạo diễn Trần vừa định đắc ý, suy nghĩ lại, hình như có chút không đúng, trợn to mắt, “ Ê, cậu ăn nói kiểu gì vậy hả?”
“ Hắt xì.” Cố Tây Khê hắt hơi một cái, xoa xoa mũi.
“ Bị cảm rồi?” Lưu Dung Dung hỏi, bởi vì liên quan đến Thái Điềm Tâm, tình cảm của “chị em” hai người các cô cải thiện nhanh chóng.
“ Không phải, chỉ là có chút ngứa.” Cố Tây Khê khoát tay nói.
Lại là một đêm mộng đẹp.
Buổi sáng ngày thứ hai, Cố Tây Khê vẫn còn trong giấc mơ, thì nghe thấy tiếng gõ cửa truyền đến.
Cô nhăn nhó, tại sao tổ chương trình mới sáng sớm đã gọi người dậy? Mở mắt ra, Lưu Dung Dung ở đối diện cũng đã tỉnh, đang nhoài người qua, hình như muốn gọi cô thức dậy.
“ Em tỉnh rồi à, hôm nay tổ chương trình đến sớm thật.” Lưu Dung Dung nói.
Cố Tây Khê ừ một tiếng, giở chăn lên đi tới cửa, vừa kéo cửa ra, nhìn lại, không có người.
Cô sững sờ, mới vừa muốn đóng cửa, phía dưới truyền đến một tiếng “meo”.
“ Mèo này ở đâu ra vậy? Lưu Dung Dung cúi người xuống, ngạc nhiên hỏi.
Cố Tây Khê nhìn lại, đầu tròn da hổ, mắt như quả hạnh, còn có ánh mắt khinh thường kia, đây chính là con mèo bại dưới tay mình sao?
“ Meo meo meo.” Tiểu Miêu thấy Cố Tây Khê rốt cuộc nhận ra nó rồi, phấn khởi mà kêu meo meo.
“ Ngươi lại là con mèo bám đuôi nhỉ, theo dõi ta không nói, còn đến gõ cửa.” Cố Tây Khê lấy ngón tay búng nhẹ vào trán của Tiểu Miêu.
Lưu Dung Dung vừa nghe: “ Hai em quen biết nhau?”
“ Không quen biết.”
“ Meo meo meo.”
Một người một mèo này phản ứng sao mà ăn ý.
Lưu Dung Dung che miệng lại, cười ra tiếng: “ Phản ứng này của các em, nói không quen biết, ai mà tin đây.”
Cố Tây Khê thở dài, cô thực sự không muốn thừa nhận bản thân quen biết con mèo sáng sớm chạy đến làm phiền người khác tỉnh giấc này.
Mèo con mếu máo, trên khuôn mặt là vẻ mặt đầy tủi thân.
“ Hai người đang nói cái gì vậy?” Tiếng nói chuyện của hai người Lưu Dung Dung với Cố Tây Khê khiến những người trong phòng khác đều kéo đến, Thái Điềm Tâm và mọi người vừa nhìn thấy Tiểu Miêu, khuôn mặt của họ đầu tiên là sửng sốt, sau đó vẻ mặt bộc lộ ra sự phấn khích.
“ Con mèo dễ thương quá, từ đâu đến thế?” giọng nói của Thái Điềm Tâm ngọt đến nổi da gà, cô ta khom lưng xuống, muốn vuốt ve lông của Tiểu Miêu.
Đầu năm nay, việc yêu thích mèo con đúng là rất có khả năng thu hút fan.
Nhưng tay của Thái Điềm Tâm chưa chạm tới Tiểu Miêu, Tiểu Miêu đã soạt một cái lủi tới trong lòng Cố Tây Khê, nó liếm lên lòng bàn chân màu hồng của mình, đôi mắt nhỏ đảo tròn lườm Thái Điềm Tâm một cái, biểu cảm khá là khinh thường.
Lưu Dung Dung nhịn không được “xì” một tiếng bật cười.
Ngay cả khóe môi của Cố Tây Khê cũng lộ ra ý cười.
Cô cong khóe môi, đang học giọng điệu nói chuyện của Thái Điềm Tâm hôm qua: “ Điềm Tâm muội muội, con mèo này quả thực là rất không biết điều rồi, em sẽ không tính toán với nó đúng chứ.”
Thái Điềm Tâm có thể nói gì nữa, cô ta một người còn có thể tính toán với mèo sao, chỉ có thể nhịn xuống việc không vui, miễn cưỡng nở một nụ cười: “ Em sẽ không tính toán đâu.”
Thoát ra khỏi chuyện rắc rối này.
Lúc ăn sáng, bầu không khí vô cùng cứng nhắc.
Cố Tây Khê không để ý đến tâm tình của người khác, cô lấy canh đầu cá đậu hủ hôm qua còn thừa ra, sau khi hâm nóng lại lấy cơm chan canh ăn.
Tiểu miêu bên cạnh thèm ăn đến kêu meo meo.
Nhưng trong canh đầu cá đậu hủ này để muối và tiêu không ít, không thích hợp cho mèo ăn, Cố Tây Khê lấy tiền mua một cây xúc xích của tổ chương trình, đem Tiểu Miêu đuổi đi.
Tiểu Miêu ở kế bên vừa gặm xúc xích, vừa đáng thương hề hề nhìn Cố Tây Khê ăn cơm.
Phó đạo diễn đột nhiên nói: “ Vẻ mặt của mèo con này có chút quen thuộc, hình như thấy qua ở đâu rồi?”
Tai Cố Tây Khê nhạy bén, nghe thấy lời này, ngẩng đầu lên, suy nghĩ sâu xa: “ Hôm qua mọi người nhìn chúng tôi ăn cơm, không phải chính là vẻ mặt này sao.”
Đạo diễn Trần và phó đạo diễn trong phút chốc im lặng.
Lại nhìn chú mèo con kia, đều phảng phất có tình đồng chí cách mạng.
Ăn cơm xong, Tiểu miêu gấp không chờ nổi đi ra ngoài ngay, Cố Tây Khê liền hiểu ra con mèo này là muốn lôi kéo cô đi câu cá, cô cũng không hề gì, cầm cần câu lên muốn đi cùng Lưu Dung Dung xuất phát. Hai người hôm qua đã thảo luận xong, hôm nay Lưu Dung Dung với cô cùng nhau hành động.
Thái Điềm Tâm lại cười nói: “ Tây Khê tỷ, hôm nay chúng em cũng cùng các chị đi câu cá chung một chỗ, có được không?”
Cố Tây Khê vừa nhìn, trên tay bọn họ đều đang cầm cần câu, còn hỏi cô câu này, đây không phải quá là dư thừa sao?
“ Hồ kia lại không phải của tôi.” Cố Tây Khê nói.
Thái Điềm Tâm lộ ra một nụ cười: “ Cám ơn tỷ tỷ.”
Hồ nước không lớn, nhiều người như vậy đến cùng một lúc, liền có vẻ hơi đông đúc.
Cố Tây Khê dạy Lưu Dung Dung đem mồi câu treo lên cần câu, rồi tự mình tìm một vị trí ngồi xuống.
Tiểu Miêu cũng là một dáng vẻ ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh Cố Tây Khê, đôi mắt nhìn dán chặt vào hồ nước, đầu lưỡi nhỏ không ngừng liếm miệng, một bộ dạng thèm ăn.
------
“ Ông nội, người đi chậm một chút.” Lâm Tiểu Khả đi theo sau ông nội cô bé, đi đến thở hồng hộc.
Hôm nay trường học cô bé cho nghỉ, Lâm Tiểu Khả vốn muốn ở nhà ngủ, nhưng ông nội phải lôi cô bé ra khỏi ổ chăn cho bằng được, nói là muốn cô bé đi câu cá, rèn luyện sức khỏe.
Lời nói này quả thật thú vị, câu cá còn có thể rèn luyện sức khỏe.
Lâm Tiểu Khả mới vừa muốn phản bác đã bị mẹ cô bé trừng mắt, chỉ có thể ngoan ngoãn ăn sáng xong theo ông nội ra ngoài câu cá.
“ Còn chậm chút sao, nếu như đi trễ, e là Tiểu Miêu sẽ không vui.” Lâm Trường Đông nói, ông ấy đã 60 tuổi, nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, đến mái tóc vẫn còn dày và đen nhánh.
“ Ông có nói quá không vậy?” Lâm Tiểu Khả bĩu môi, “ Cháu thấy là ông lại thổi phồng lên, con mèo đó nhìn ai cũng không vừa mắt, còn có thể thân với ông như vậy?
“ Ông nội cháu là ta có thể giống người khác sao? Lâm Trường Đông hứ một tiếng, vẻ mặt có vài phần đắc ý, “ Ông nội cháu là cao thủ câu cá, ông với Tiểu miêu là anh hùng quý trọng anh hùng.”
“ Đừng nói nữa, đi nhanh vài bước là tới rồi. Đợi một lát ông để cháu nhìn thấy quan hệ của ông và Tiểu Miêu thân cỡ nào.”
Lâm Tiểu Khả thấy ông nội đi về phía trước nhanh như bay, đành phải chạy nhanh để theo kịp ông nội.
Nhưng tới khi đuổi kịp đến phía sau, cô bé lại phát hiện ông nội đứng đơ người rồi, Lâm Tiểu Khả đang muốn hỏi có việc gì, thì nhìn thấy cái hồ trước kia một bóng người cũng không thấy, ngay lúc này ngồi đầy người câu cá.
Hơn nữa những người đó xem ra hình như đều là minh tinh.
“ Ông nội. ” Lâm Tiểu Khả vừa muốn nói chuyện liền thấy ông nội vội vàng đi về phía trước, tiến đến gần chỗ một cô gái, hướng về phía mèo con bên cạnh cô gái nói: “ Tiểu Miêu.”
Tiểu Miêu quay đầu qua, liếc nhìn ông ấy, rồi đem đầu quay về lại.
Ông nội Lâm trong nháy mắt như bị sét đánh vậy, đứng đờ ra tại chỗ.
Lâm Tiểu Khả nói nhỏ: “ Ông nội, ông không phải nói ông và Tiểu Miêu rất thân à, tại sao Tiểu Miêu người ta dường như không quen biết ông thế?”
Ông nội Lâm cả mặt đỏ bừng: “ Nó đâu phải không quen biết ông, chỉ là, là.......”
Thấy ông nội cô bé cả nửa ngày đều nói không ra, Lâm Tiểu Khả cũng đồng tình rồi.
Cô bé nhón chân lên, vỗ vỗ vào vai ông nội: “ Ông nội, loại chuyện tình cảm này, miễn cưỡng không được đâu.”
“ Nhưng rõ ràng là ông đến trước mà.” Ông nội Lâm cả mặt đầy tủi thân, ánh mắt nhìn Tiểu Miêu giống như đang nhìn một thằng tra nam vậy.
Cố Tây Khê nghe hiểu rồi, đây là tình cũ của Tiểu miêu, à không, bạn cũ tìm đến tận nhà rồi, cô quay đầu qua và nói: “ Bằng hữu à, tình yêu là không có đến trước đến sau đâu, người nào không được yêu mới là tiểu tam.”
Ông nội Lâm như bị sét đánh, ngay lúc này, Tiểu miêu còn đổ thêm dầu vào lửa, ôm chân của Cố Tây Khê rồi cọ cọ, kêu “meo” một tiếng mềm mại.
Ông nội Lâm thân thể lắc lư, lùi về sau vài bước, che ngực lại, nhìn một màn trước mắt khó mà tin được.
Đỉnh đầu ông giờ phút này phảng phất có một đồng cỏ xanh ngát.* ( giải thích: trên đầu mọc cỏ ý chỉ bị cắm sừng)*
Cố Tây Khê ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời trong xanh, nói: “ Nếu trời có thể mưa, mưa của hôm nay chắc chắn so với ngày Y Bình bị đuổi ra khỏi nhà còn lớn hơn.”
Lâm Tiểu Khả khóe môi giật giật.
Cô bé tưởng rằng ông nội đã đủ diễn sâu rồi, không nghĩ đến có người so với ông nội càng diễn sâu hơn.
“ Ông cũng đừng quá buồn.” Cố Tây Khê sau khi trêu chọc xong mới an ủi nói: “ Con mèo này cũng không phải chỉ đối với ông như thế, nó đối với Thái Điềm Tâm thái độ còn khó ở hơn nhiều.”
Thái Điềm Tâm không hề nghĩ đến mình đang xem kịch hay, cũng có thể nằm không cũng trúng đạn.
Trong phút chốc sắc mặt vô cùng đặc sắc.
( Giải thích “ Trời mưa ngày Y Bình bị đuổi ra khỏi nhà”: Y Bình là nhân vật chính trong bộ phim “ Tân Dòng Sông Ly Biệt”, cô và mẹ cô bị đuổi khỏi nhà họ Lục vì hành động ghen ghét của bà vợ thứ chín. Ngày bị đuổi khỏi nhà trời mưa như trút nước.)