Chương 29: Muốn rút lui khỏi giới giải trí ngày thứ hai mươi chín

CHƯƠNG 29

Muốn rút lui khỏi giới giải trí ngày thứ hai mươi tám

Nhìn thấy biểu tình của Cố Tây Khê không đúng, Bùi Bất Liễu có chút lo lắng: “ Làm sao vậy? Có phải cảm thấy bọn họ viết bản thảo quá đáng lắm không? Thế thì đợi chút tôi sẽ yêu cầu họ cắt bỏ những chỗ không thích hợp.”

“ Không cần.” Cố Tây Khê khép lại hợp đồng, vốn dĩ cô tưởng rằng chẳng qua đây chỉ là chương trình tạp kỹ bình thường, nên không nghĩ ngợi nhiều mà để cho Bùi Bất Liễu đại diện cô ký tên đồng ý rồi.

Hiện tại cô cũng không hối hận.

Muốn tính kế cô, thế thì ước lượng bản thân mình có bản lĩnh gì.

“ Anh lái xe đi, tôi sẽ tra tài liệu.” Cố Tây Khê nhàn nhạt nói.

Cô lên mạng tìm kiếm tên một số khách mời của chương trình trong kỳ này, đầu tiên MC không có vấn đề, những nam khách mời khác đều là người trong giới cũng không có vấn đề, vấn đề lớn nhất lại nằm ở một người thường – Địch Cương.

Địch Cương này không phải tầm thường, anh ta cũng coi như là kim chủ ba ba của tổ chương trình《Just Talk》, người đã tài trợ vài trăm triệu vào chương trình. Công ty mỹ phẩm của anh ta đã lên sàn chứng khoán với giá trị thị trường hàng chục tỷ, mà sản phẩm của công ty này mấy năm gần đây rất hot, công ty hợp tác với họ cũng nhiều không đếm xuể.

Nhưng Địch Cương này cũng không phải thứ tốt đẹp. Trước đây hắn làm gì cũng không xong, dựa vào vợ giúp đỡ mở một công ty mỹ phẩm, lại vừa đúng lúc bắt kịp xu hướng thời đại, sau khi phát tài liền lập tức đá vợ ra khỏi công ty, hơn nữa còn để cho vợ hắn trắng tay ra đi.

Con người này, quả thực chính là Trần Thế Mỹ thời hiện đại.

Cố Tây Khê nhìn tấm hình người đàn ông mập mạp mặt to dầu mỡ kia thì muốn buồn nôn đến không còn khẩu vị gì nữa.

Cô đọc bản thảo, trong phần bản thảo này không chỉ có phát biểu của cô, mà còn có phát biểu của các khách mời khác. Nhưng đến phần phát biểu về Địch Cương, những phát biểu đó đều vô cùng ôn hòa, thậm chí còn gọi là tâng bốc.

Điều này cũng có thể lý giải, đắc tội ai cũng không thể đắc tội kim chủ ba ba a.

Bốn năm giờ chiều ngày hôm sau.

Cố Tây Khê và Bùi Bất Liễu đúng giờ đến trường quay《Just Talk》.

Hiện trường quay phim đã có không ít khán giả.

Khi Cố Tây Khê bước qua, có nhiều khán giả đều hét lên.

“ Cố Tây Khê cố lên.”

Cố Tây Khê dừng lại bước chân, nhìn qua hướng người đó.

Đối mặt với mỹ nhân ở khoảng cách gần, Hà Vân Yến cảm thấy bản thân hít thở cũng có chút khó khăn, giá trị nhan sắc của Tây Khê Tử cũng đỉnh quá đi, quả thực là đại mỹ nữ như trong tưởng tượng của cô, tóc đen môi đỏ thắm, cả người ăn mặc giản dị, áo trắng quần jean, giày Martin, thực sự cool đến khiến người ta ghen tị.

“ Cám ơn.” Cố Tây Khê gật đầu với Hà Vân Yến.

Đầu óc Hà Vân Yên đều ngẩn ngơ rồi.

Đợi đến khi Cố Tây Khê đã đi xa, cô bé mới lấy lại tinh thần, kích động mà ôm cô bạn cùng phòng: “ Á á, cô ấy nói với tớ 2 từ, trở về tớ muốn đánh máy ra và dán lên tường.”

Cô bạn cùng phòng nhất thời không nói nên lời, chị hai à, không lâu trước đó cậu còn là anti-fan của Cố Tây Khê đó, bây giờ biến thành chân chó cũng nhanh quá đi.

“ Cố lão sư, bên này bên này.” Sau khi đi vào hậu trường liền có nhân viên công tác qua đây hướng dẫn Cố Tây Khê vào phòng chờ.

Phòng chờ rất lớn, bên trong còn có một cái bàn tròn to, tất cả khách mời gần như đều đã tới rồi, MC Trọng Khang nhìn thấy Cố Tây Khê đến liền đứng dậy chào hỏi: “ Cố lão sư.”

“ Trọng lão sư, chào anh.” Cố Tây Khê bắt tay với Trọng Khang.

Trọng Khang nói: “ Cố lão sư, để tôi giới thiệu trước với cô một vài vị khách mời tối nay nhé, vị này là chủ tịch công ty BEA – Địch Cương, vị này là Phó Bách Tuệ lão sư, còn có Thượng Văn Căn lão sư...”

Cố Tây Khê chào hỏi từng người một.

Thái độ của mọi người cũng coi như khá khách sáo, chỉ có ánh mắt của vị chủ tịch Địch Cương kia tương đối khiến người ta ghê tởm.

Thời gian tổng duyệt trôi qua nhanh chóng, 7 giờ tối bắt đầu phát sóng trực tiếp chương trình "Just Talk".

Cố Tây Khê xuất hiện với tư cách khách mời đặc biệt, bởi vì phát biểu của cô ở cuối cùng, mà phát biểu của Địch Cương vừa đúng lúc ở phía trước.

Là một người thường xuyên lên hotsearch trong thời gian gần đây, luôn là kỳ nữ ở nơi đầu sóng ngọn gió, Cố Tây Khê bị các khách mời chế giễu nhiều nhất.

Ví dụ Thượng Văn Căn trêu đùa: “Nếu như Cố Tây Khê có thể dành bản lĩnh lên hotsearch tiêu tốn vào kỹ năng diễn xuất, thì cần gì phải tham gia vào cái chương trình tạp kỹ rách nát này với chúng ta.”

Những người bên dưới đều ngầm hiểu ý mà cười.

Nhưng khi đến lượt Địch Cương, những phát huy của hắn trước đó vẫn còn khá quy củ, đều là dựa theo phát biểu của kịch bản. Mà đến đoạn bóc phốt Cố Tây Khê sau đó, Địch Cương vén lại góc áo vest, hai tay chống nạnh, liền hoàn toàn thoát kịch bản rồi: “ Về phần Cố Tây Khê, hôm nay tôi mới biết về nữ minh tinh này, đành chịu, cô ấy không hề nổi tiếng chút nào.”

Bên dưới đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Chỉ cần không phải người điếc, đều có thể nghe ra sự ác ý trong giọng điệu của Địch Cương.

“ Chẳng qua, thư ký của tôi đã cho tôi xem tư liệu của Cố Tây Khê, tôi cũng có thể hiểu được tại sao ê-kíp chương trình đi mời cô ta tham gia, có chương trình nào mà lại không cần một vai hề nhảy nhót đâu.”

Bùi Bất Liễu thay đổi sắc mặt, nhìn về phía đạo diễn, vẻ mặt phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện này là làm sao đây ?! Cái này hoàn toàn khác với kịch bản.”

“ Các Talkshow đều là như thế.” Đạo diễn còn muốn ăn nói ậm ờ, lừa gạt cho qua.

Bùi Bất Liễu căn bản không bỏ qua một màn này, mặc dù không có tiền đồ, nhưng lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, anh ấy lẽ nào còn không biết mình và Cố Tây Khê đều cùng bị sắp đặt.

Ban nãy Địch Cương nói móc người khác đều là dựa theo kịch bản, đến lượt Cố Tây Khê thì thành trào phúng ác ý, điều này rõ ràng là cố tình nhắm vào Tây Khê nhà ta.

Bùi Bất Liễu muốn phát cáu, định liều mạng. Cố Tây Khê ở trên nhìn thấy động tĩnh của anh ấy, nhưng lại cho một ánh mắt ra hiệu bình tĩnh.

Thế này làm sao có thể bình tĩnh được! Chúng ta không làm nữa! Ánh mắt Bùi Bất Liễu tràn đầy sự phẫn nộ.

Cố Tây Khê: không làm thì phải bồi thường tiền cho tổ chương trình, tiền của chúng ta không thể đưa cho tổ chương trình rác rưởi như vậy được! Tin tưởng tôi! Tôi sẽ không chịu thiệt đâu!

Bởi vì ra hiệu của Cố Tây Khê, Bùi Bất Liễu mới nắm chặt nắm đấm, nhịn xuống cơn tức này.

Trên sân khấu, Địch Cương đoán rằng Cố Tây Khê không có phản ứng gì, lời nói của hắn cũng càng trở nên quá đáng: “ Thật ra, nói không chừng, nhan sắc này của Cố Tây Khê mà lăn lộn trong giới thì quả thực đã sỉ nhục giới giải trí. Gương mặt này, thân hình này cho dù là ứng tuyển vào club giải trí thì cũng không xin nổi.”

Toàn bộ khán giả đều chết lặng, đến cả MC cũng không ngờ rằng Địch Cương sẽ nói lời quá đáng đến mức như vậy.

Chỉ sợ Địch Cương càng nói càng vô lý, MC vội vàng nói: “ Địch Tổng một khắc đáng giá ngàn vàng, thời gian phát biểu của ngài lại kéo dài thêm nữa thì ê-kip chúng tôi không thể trả tiền nổi rồi, ngài hãy mau chóng quay về chỗ ngồi nhé.”

Địch Cương lúc này mới không cam tâm tình nguyện rời khỏi micro và trở về chỗ ngồi.

MC nhìn về phía Cố Tây Khê, phát sinh loại chuyện này nói ra thì người đáng thương nhất chính là Cố Tây Khê, nhưng mặt cô lại không có bất cứ biểu cảm nào, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, ngược lại khiến tim người ta đánh trống ngực không thôi.

“ Đến lượt tôi rồi chứ?” Cố Tây Khê hỏi.

“ Đến lượt của cô rồi.” MC nói.

Thời khắc này, trong phòng phát sóng trực tiếp đã tranh cãi dữ dội.

Mặc dù những ngày này Cố Tây Khê chỉ thu hút được 300.000 fan, nhưng mà nhân duyên từ người qua đường của cô lại rất tốt.

Tối nay có rất nhiều người đều bởi vì Cố Tây Khê mới đến xem Talkshow, những lời chế giễu trước đó khá là hài hước, mọi người cũng đều có thể chấp nhận được.

Nhưng Địch Cương làm sao vậy? Công kích cá nhân? Hay là mắng Cố Tây Khê không bằng club giải trí đây?

—— Con lợn béo này có biết bản thân đang nói cái gì không?

—— Ông ta có phải tưởng mình là nhà tài trợ thì có thể tùy ý chửi bới người khác hả! Trong não chứa SHIT đi!

—— + _ +, nắm đấm lão tử cứng rồi!

—— Huy động vốn từ cộng đồng để đánh bại tên ngu này một trận đi! Nếu không thì trong lòng lão nương thật sự nhịn không nổi cơn tức này.

—— Mấy người không trút giận được thì thế nào, người ta là nhà tài trợ, chẳng lẽ Cố Tây Khê còn dám đắc tội nhà tài trợ sao? Không sợ bị phong sát à.

Cố Tây Khê sợ bị phong sát hả?

Cô cầu mà không được, cô đang muốn lập tức lấy được 100 triệu, trị chết tên ngu ngốc này!

Tay cầm micro, Cố Tây Khê đứng trên sân khấu với phong thái ung dung, nhưng khi cô nhấc mí mắt lên và nhìn về phía Địch Cương, toàn trường yên tĩnh không một tiếng động.

“ Đầu tiên, tôi cám ơn sự chỉ bảo của các vị lão sư trước đó, sau nữa, tôi cũng không có gì để nói với các vị. Nhưng mà đối với Địch Tổng, tôi lại có không ít lời muốn nói.

Trước khi đến với chương trình, tôi có lên mạng tìm kiếm một chút thông tin của Địch Tổng. Đỉnh thật! Từ năm 2008 đến hiện tại, ngài làm cái gì thì cái đó không xong, buôn bán cái gì thì cái đó phá sản. Mở sạp bên đường bán hàng rong đều có thể bị quản lý đô thị bắt lại.

Nghe nói khởi điểm ban đầu của ngài là nhờ buôn bán đĩa Porn, chậc chậc chậc, vốn dĩ tôi còn cho rằng không thể đánh giá người khác qua vẻ ngoài, nhưng sau khi nhìn thấy ngài, tôi mới nhận ra câu nói xưa “tâm sinh tướng” này là có lý, ngoại hình và nội tâm của ngài ăn khớp với nhau 100% . Ngài chính là đồng nghĩa với từ thô tục và thấp hèn. Trong《Tân Hoa Từ Điển》, bên cạnh từ thô tục cần được ghi chú bằng một bức chân dung của ngài, để đảm bảo rằng các học sinh nhất định nắm vững từ này thật tốt.

Thành thật mà nói, nếu không phải dựa vào vợ ngài lập cho một công ty mỹ phẩm, có lẽ ngài đang giết heo trong một trại nuôi heo nào đó rồi.

Chẳng qua, tôi chỉ sợ có mỗi việc này ngài cũng làm không nổi, dẫu sao đồng loại tương tàn, e rằng ngài không nhẫn tâm.”

Địch Cương đã tức giận đến mức tím tái cả mặt mày, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp sắp cười như điên.

Nhưng hiệp đấu của Cố Tây Khê còn chưa kết thúc đâu.

Cô chuyển đề tài câu chuyện, ung dung nói: “ Nhưng mà, tôi đột nhiên lại cảm thấy có lỗi với con lợn khi tôi nói như vậy với ngài.

Bởi vì lợn không có khuyết điểm, mà ngài lại không có ưu điểm.

Vợ của ngài cùng ngài tay trắng lập nghiệp, sau khi ngài phất lên lại trực tiếp đuổi người trắng tay ra đi, diễn một vai Trần Thế Mỹ thời nay.

Cần ngoại hình thì ngài không có ngoại hình, cần nhân phẩm thì không có nhân phẩm.

Nhưng mà …”

Cố Tây Khê lại chuyển hướng khác: “ Ngài cũng không phải không có chỗ để cống hiến, thực ra tôi đề nghị ngài đi Mỹ, chỉ cần ngài đi phá hoại nước Mỹ, đó chính là cống hiến cho nước nhà.”

Cô nói đến đây, mỉm cười nhẹ, cúi chào với khán giả: “ Đêm nay tôi muốn nói chỉ có những lời này, hi vọng mọi người xem vui vẻ.”

—— Tây Khê Tử thật trâu bò! (Bình luận)

—— Ha ha ha ha ha ha , con lợn kia giận tím người, Tây Khê Tử quả thực rất biết chửi người.

—— Cố Tây Khê hãy ra một cuốn sách mắng người đi, tôi sẽ mua 3 cuốn, một cuốn để làm đồ gia truyền, một cuốn để ghi chép, một cuốn để cúng bái.

—— Rất sảng khoái, quả thực chửi đến vô cùng thoải mái vui vẻ.

Tốc độ phản ứng của ê-kip chương trình đã quá chậm, cứ thế cho đến khi Cố Tây Khê nói xong một loạt lời mắng chửi người, bọn họ mới nhớ tới cần phải cắt đi phát sóng trực tiếp.

Thực ra cũng do họ hoàn toàn không nghĩ đến rốt cuộc sẽ có người đối chọi với nhà tài trợ.

Trong giới giải trí này, nhà tài trợ chính là ba ba, đắc tội với nhà tài trợ rồi còn muốn lăn lộn trong giới nữa sao?

Thấy chương trình phát sóng trực tiếp đã kết thúc, Cố Tây Khê trực tiếp ném micro xuống và đi về phía Địch Cương, hãm hại cô đúng chứ.

“ Cái đồ tiện nhân!” Địch Cương sớm đã bị tức đến đầu óc hồ đồ, nhìn thấy Cố Tây Khê qua đây, ông ta giơ tay lên muốn tát Cố Tây Khê.

Phản ứng của Cố Tây Khê nhanh hơn ông ta rất nhiều, một tay bắt lấy cổ tay Địch Cương, chân hướng đến “cái gậy thứ ba” của Địch Cương đá vào.

“ Đông” một tiếng.

Gà bay trứng vỡ.

Toàn trường yên tĩnh không một tiếng động, lẳng lặng nhìn Cố tỷ SOLO.      

“ Quay được chưa?” Cố Tây Khê nhìn về phía khán đài chỗ ngồi gần nhất của một cô bé. Cô bé này từ nãy đến giờ vẫn luôn cầm điện thoại hướng về cô, lúc nãy Cố Tây Khê đi qua cũng có liếc nhìn một cái. Cô bé đang quay video.

Hà Vân Yến vô thức gật đầu.

Cố Tây Khê quay đầu lại, hất cổ tay Địch Cương ra, Địch Cương đau đớn cuộn mình trên mặt đất, cô nói: “ Một cú này là lão nương dạy dỗ ngươi cái gì gọi là tôn trọng người khác, cái loại rác rưởi như ngươi quăng ra bãi thu gom rác người ta cũng không nhận, có biết tại sao không?“

“ Tại sao?” Hà Vân Yến hỏi một cách nghiêm túc thận trọng.

“ Bởi vì ông ta là loại rác không thể tái chế!” Cố Tây Khê nói một cách ghét bỏ, “ Cho dù là đưa vào lò thiêu rác, người ta cũng không đốt, có biết vì sao không?”

“ Vì sao?” Hà Vân Yến phối hợp hỏi.

Cố Tây Khê cười khẩy: “ Bởi vì đó là cặn bã!”

Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Các khán giả thì không giống với những khách mời, bọn họ không cần phải suy xét lợi ích, họ chỉ nhìn thấy một tên tự cao tự đại, thứ rác rưởi lợi dụng quyền lực của mình để nhục mạ người khác và đã nhận lấy một bài học xứng đáng.

“ Ngươi chờ đấy, ta nhất định sẽ kiện ngươi.” Địch Cương vừa che thân dưới vừa chỉ vào Cố Tây Khê nói.

Cố Tây Khê không mảy may quan tâm, nhếch khóe môi: “ Tỷ tỷ là phòng vệ chính đáng, trùm ngu còn mù luật!”

Vả lại, Cố Tây Khê ra tay là có chừng mực, tên rác rưởi này đau thì cứ đau, nhưng nếu hắn thực sự muốn đi kiểm tra thì cũng hoàn toàn không tra ra được cái gì, trừ phi hắn hạ quyết tâm tự cắt “trứng gà” của mình.

*