“ Cắt!” Đang yên ắng trầm mặc giống như, sau đó Quách Nhất Minh vội vã hô lên một tiếng cắt.
Nhân viên công tác mau chóng đi lên đỡ Tần Lãng dậy.
“ Tần lão sư, anh không sao chứ?”
Tần Lãng vỗ bụi trên người, thực ra Cố Tây Khê đã khống chế sức lực, chỉ là đem anh ta đá bay, căn bản không tổn thương đến người. Nhưng mà lại bị Cố Tây Khê đá bay, thực sự là quá mất mặt rồi.
Tuy rằng là tình tiết đã được thiết lập trong cốt truyện, nhưng điều này lại hoàn toàn trái ngược với mục đích ban đầu của Tần Lãng.
Tần Lãng là muốn khiến cho Cố Tây Khê lúng túng, NG nhiều lần, chỉ cần số lần NG tăng lên, Cố Tây Khê không những thân thể bị giày vò, trong lòng chắc chắn cũng không dễ chịu, lại thêm áp lực của nhân viên công tác, tâm trạng Cố Tây Khê khẳng định sẽ sụp đổ.
Nhưng mà, hiện tại cái người tâm trạng sụp đổ lại là anh ta!
“ Tần lão sư, tôi không có đá anh bị thương chứ.” Cố Tây Khê bay người xuống, trên mặt lộ ra vẻ mặt quan tâm: “ Ây da, anh thông cảm cho, tôi đây là lần đầu quay cảnh treo dây cáp đánh nhau, khó tránh có chút khống chế sức lực không tốt.”
“ Không sao không sao.” Trong lòng Tần Lãng rõ ràng tức giận sôi máu, nhưng vẫn không thể không làm ra vẻ hào phóng khoát tay: “ Không việc gì, biểu hiện của cô khá tốt đấy.”
Đừng nói là khá tốt, đây quả là vượt ngoài dự liệu của anh ta.
Mỗi chiêu anh ta đánh ra, Cố Tây Khê đều tiếp chiêu được, vả lại động tác còn dứt khoát lưu loát, không chút nào dây dưa, đây không hề giống như người lần đầu quay cảnh đánh nhau.
Anh ta nhìn về phía Cố Tây Khê đầy nghi ngờ : “ Chẳng qua là cảnh đánh nhau của cô khá tốt, trước đó cô đã từng luyện qua sao?”
“ Không có nha.” Cố Tây Khê mở to mắt nói dối: “ Đây vẫn là lần đầu tôi quay cảnh đánh nhau đó, nhưng có thể tôi tương đối có thiên phú đi.”
Khóe môi Tần Lãng giật giật, nhưng lại không thể không thừa nhận, lần đầu tiên quay cảnh nhau, có thể quay tốt như vậy, quả thực rất có thiên phú.
Anh ta nhìn về hướng Đạo diễn Quách Nhất Minh: “ Đạo diễn Quách, đoạn quay này có thể qua được không?”
Trên mặt Quách Nhất Minh lộ ra vẻ do dự: “ E là không được.”
Sắc mặt Tần Lãng đột nhiên thay đổi rồi: “ Tại sao không được?”
“ Cậu tự mình xem đi.” Quách Nhất Minh xoay máy quay lại, để cho Tần Lãng tự mình xem.
Sau khi nhìn thấy nội dung được ghi lại, trên mặt Tần Lãng hiện ra vẻ mặt giống như bị táo bón vậy.
Đoạn ghi hình này là quay về anh ta, chính vì vậy dưới ống kính, biểu cảm động tác của anh ta vừa xem sẽ hiểu ngay. Ban nãy trong khi ghi hình, anh ta vừa mới bắt đầu vẫn không nhận ra được tình huống không đúng, cho nên nét mặt vẫn ổn, nhưng đợi đến khi đánh nhau, biểu cảm trên mặt anh ta đã sai sai rồi, trong cốt truyện anh ta nên mang theo phẫn nộ, nhưng trong ống kính vẻ mặt của anh ta lại là kinh ngạc và không kịp ứng phó. Cảnh này nếu có thể sử dụng, vậy thì chính là xem khán giả như những kẻ ngốc mà lừa gạt.
“ Thế chúng ta quay lại đoạn này lần nữa là được rồi.” Cố Tây Khê cười tủm tỉm nói: “ Dù sao chờ chút còn phải quay tôi bên này, quay một lần cũng là quay, quay hai lần cũng là quay thôi.”
Nét mặt của Tần Lãng gần như xanh mét.
Điều này cũng có nghĩa là anh ta sắp bị Cố Tây Khê đá thêm ít nhất hai lần nữa.
Cố Tây Khê ngược lại không có lòng giày vò anh ta, cô biết nếu giày vò Tần Lãng, những nhân viên công tác khác cũng đi theo chịu tội, cho nên chỉ dự định quay lại hai phân cảnh, không biết làm sao mà Tần Lãng quả thực không như mong đợi, những động tác đó của anh ta thoạt nhìn không thành vấn đề, nhưng đánh nhau với Cố Tây Khê liền đánh giá ra được cao thấp ngay.
Chính vì vậy, đoạn quay đánh nhau đơn giản này lại quay đến 6 giờ tối mới quay xong.
Nhân viên công tác ngoài miệng không có phàn nàn trách móc, nhưng trong ánh mắt đều là tiếng oán hờn khắp nơi.
Sau khi gỡ bỏ dây cáp, Tần Lãng quả thực không còn mặt mũi gặp người, anh ta dặn dò người đại diện đi mua chút trà sữa bánh ngọt xem như bồi thường đưa đến đoàn phim.
“ Cộc cộc cộc….” Tiếng gõ cửa vang lên.
Tần Lãng ôm cánh tay, bản thân một mình đang buồn bực.
Anh ta không có trả lời, người kia ở bên ngoài lại gõ hai lần nữa, mới cẩn thận dè dặt đẩy cửa ra.
Thái Điềm Tâm cầm phần cơm hộp trong tay, trên mặt lộ ra ý xin lỗi: “Tần lão sư, em đến đưa cơm tối cho anh.”
“ Anh không đói.” Giọng điệu của Tần Lãng cứng rắn, đâu còn sự dịu dàng của trước đó nữa.
Vậy cũng đúng, người đàn ông đã mất mặt lần này, nếu tính tình còn có thể tốt, thế mới là kỳ lạ.
Hơn nữa anh ta lần đầu bị Cố Tây Khê đá bay, Thái Điềm Tâm vậy mà sau khi nhìn thấy lại quay người liền rời đi, quả thật là đã tổn thương lòng tự trọng của Tần Lãng.
“ Tần lão sư, em đúng là có lỗi với anh, nhưng lúc đó em muốn đi tìm một ít thuốc cho anh, chỉ là trong phòng nghỉ không có. Em đã nhờ người đến tiệm thuốc mới mua được một chai dầu hoa rum, cho dù anh không muốn gặp em, dầu hoa rum đó cũng để lại xoa xoa đi.” Thái Điềm Tâm nói.
Cô ta lấy thuốc ra từ sau lưng, đặt ở trước mặt Tần Lãng.
Nhìn thấy thuốc, sắc mặt của Tần Lãng lúc này mới tốt lên nhiều, nhưng giọng điệu vẫn còn rất cứng rắn: “ Không cần, Cố Tây Khê cũng không tổn thương đến anh.”
Lời nói này là sự thật, Cố Tây Khê hiển nhiên rất có chừng mực. Quay cả một buổi chiều cũng không làm anh ta bị thương, rõ ràng sức lực được kiểm soát rất tốt.
Tần Lãng lần này cho dù có ngu ngốc, cũng nên nhận ra mình bị Cố Tây Khê chơi rồi. Cái gì mà có thiên phú chứ, có thiên phú đi nữa thì cũng làm không được cái chuyện có thể nào mà mỗi lần đều khống chế tốt sức lực không làm người khác bị thương.
“ Cố Tây Khê cũng thực sự là rất quá đáng.” Thái Điềm Tâm nhìn thấy Tần Lãng vẫn chưa tha thứ cho cô ta, liền dứt khoát nói: “ Tần lão sư, ngày mai anh hãy xem, em sẽ giúp anh trút giận.”
Tần Lãng lúc này mới nhìn về phía Thái Điềm Tâm: “ Em dự định làm như thế nào?”
“ Ngày mai em và Cố Tây Khê không phải là có phân cảnh đối đầu sao? Anh chờ mà xem, em sẽ giành diễn xuất để khiến cô ta trở thành phông nền, như thế nào, điều này có thể làm anh xả giận đi.” Thái Điềm Tâm nói.
“ Thế này còn tương đối được.” Tần Lãng nói.
Ngày hôm sau, sau khi Cố Tây Khê đến đoàn phim vào sáng sớm, được biết phân cảnh phải quay hôm nay lại thay đổi rồi.
Phân cảnh của cô và Thái Điềm Tâm được đưa lên trước.
Khi Tạ An An make up cho cô đã nhắc nhở: “ Cố lão sư, sợ rằng lại là Hồng Môn Yến, chị phải cẩn thận chút.”
“ Yên tâm.” Cố Tây Khê nhàn nhạt nói.
Sau khi cô được trang điểm xong, Thái Điềm Tâm đã chờ sẵn ở trường quay.
Nhìn thấy cô đến, trên mặt còn lộ ra một nụ cười: “ Đây vẫn là lần đầu tiên em với chị quay cảnh đối đầu nhỉ, Tây Khê tỷ, xin được chỉ giáo nhiều.”
“ Dựa theo thâm niên vào nghề, phải là em đây là tiền bối mới đúng.” Cố Tây Khê nói: “ Là chị nên thỉnh em chỉ giáo nhiều hơn.”
Nụ cười trên mặt Thái Điềm Tâm nhạt đi, sắc mặt Cố Tây Khê không đổi.
Hai người vẫn chưa bắt đầu quay phim, các nhân viên công tác gần đó đều có thể ngửi thấy mùi khói thuốc súng.
“ Tiền bối Thái, có cần diễn thử với nhau trước không?” Cố Tây Khê lắc lắc cuốn kịch bản trên tay, và hỏi.
“ Không cần đâu, em tin tưởng vào thực lực của chị, không cần diễn tập có lẽ cũng không có vấn đề gì.” Thái Điềm Tâm cười vô cùng mất tự nhiên nói. Đùa sao, nếu như diễn thử rồi, Cố Tây Khê phát hiện không ổn, tìm cách trì hoãn buổi diễn đối đầu của hôm nay, vậy thì làm sao khiến cho Cố Tây Khê mất mặt đây?
“ Thế chúng ta liền trực tiếp quay đi.” Cố Tây Khê nói.
Bùi Bất Liễu thực sự lo lắng cho Cố Tây Khê, anh càng nghĩ càng cảm thấy 3 triệu đó giống như tiền mua mệnh vậy, cầm phỏng tay. Sau khi xác nhận mẹ anh phẫu thuật viêm ruột thừa thành công ở bệnh viện, Bùi Bất Liễu liền vội vàng mua vé máy bay sớm nhất tranh thủ đến khu vực quay phim.
Mặc dù anh ấy không có bản lĩnh gì, nhưng thực sự có tình huống nào, chí ít anh ấy còn có thể đủ giữ thể diện cho Cố Tây Khê bọn họ.
“ACTION!” Quách Nhất Minh hô lên một tiếng.
Trong phim trường, vẻ mặt của Cố Tây Khê thoáng cái thay đổi rồi, nụ cười nhẹ của cô biến thành chế giễu, cằm hơi ngẩng lên, con ngươi lướt qua hờ hững: “ Bạch Thốn Tâm, ngươi dựa vào cái gì khiến ta từ bỏ Cừu Vấn Thiên?”
“ Sư tỷ.” Bạch Thốn Tâm khỏe mắt ửng đỏ: “ Sư tỷ đừng lại u mê không tỉnh ngộ, sư huynh căn bản không thích tỷ, tỷ cứ tiếp tục như thế, tỷ sẽ chỉ khiến hai bên chúng ta đều đau khổ.”
“ Hai bên đều đau khổ?!” Liễu Nhu Tình đột nhiên quay đầu lại, trong đôi mắt phượng kia của cô tràn đầy tơ máu, móng tay mảnh khảnh khẽ run lên: “ Nỗi đau khổ này chẳng lẽ không phải do ngươi gây ra sao?”
“ Chúng ta thật lòng yêu nhau, là bởi vì tỷ từ đầu đến cuối không buông tha cho sư huynh, sư huynh với ta mới không nhận được sự chúc phúc của mọi người.” Bạch Thốn Tâm khóc thút thít nói: “ Nếu tỷ yêu sư huynh, tỷ nên buông tha huynh ấy.”
“ Ta buông tha hắn?” Liễu Nhu Tình nheo mắt, cô bước từng bước về phía Bạch Thốn Tâm.
“ 7 tuổi năm đó, hắn nhà tan cửa nát, là ta mang hắn đến tông môn, là ta giúp hắn báo thù rửa hận.
10 tuổi năm đó, hắn nói muốn kiếm Bích Thanh, không biết làm sao lại không đủ linh lực để sử dụng, là ta mỗi ngày mang hắn đi tu luyện, hắn mới có thể trở thành chủ nhân của kiếm Bích Thanh.
Mười ba tuổi năm đó, cơ thể hắn trúng kịch độc, người xuống vực sâu không đáy thay hắn tìm Sen Tiên là ta, người giúp hắn hồi phục linh lực là ta.
Trên dưới sư môn đều đã xem ta và hắn như một đôi đạo lữ, nhiều năm như vậy, hắn chưa từng phủ nhận qua, nhưng ngươi xuất hiện rồi, ta liền trở thành tiểu tam, biến thành người cản trở hạnh phúc của mấy người.
Chuyện này từ đầu tới cuối đều là do ngươi gây ra, nếu ngươi biến mất rồi, những việc này sẽ kết thúc thôi.”
Liễu Nhu Tình bất ngờ vươn tay ra, đẩy Bạch Thốn Tâm còn chưa kịp phản ứng xuống vực sâu.
“Ào” một cái tiếng rơi xuống nước.
Bùi Bất Liễu ôm tâm trạng lo lắng vội đến, vừa tới liền nhìn thấy một màn này.
Anh ta sững sờ, làm sao mà tình huống của đoàn phim không giống như Tây Khê của họ bị người ta bắt nạt vậy, ngược lại như là Thái Điềm Tâm bị khi dễ không nhẹ, hay thật, toàn thân đều ướt hết.
“ Cố Tây Khê!” Thái Điềm Tâm từ trong nước nhô đầu ra, cô ta lau mặt, khắp người nhếch nhác.
“ Làm gì thế?” Cố Tây Khê hỏi ngược lại: “ Cảnh quay không phải khá tốt sao?”
Cô nhìn về phía Quách Nhất Minh, Quách Nhất Minh lúc này mới phản ứng lại, theo phản xạ hô lên: “ Qua!”
Nhân viên công tác mới mau chóng chạy lên, Lưu Tống thì càng vội vàng cầm một cái khăn đã chuẩn bị sẵn đưa cho Thái Điềm Tâm.
Cô ta ở phía sau che khăn, khó giấu được sự tức giận nhìn về hướng Cố Tây Khê.
Trong lòng cô ta ngoại trừ tức giận, thì càng thêm kinh ngạc, từ thời điểm vừa bước vào cảnh quay, cô ta đến cả việc giành ống kính cũng làm không được, từ đầu tới cuối đều là bị Cố Tây Khê dẫn dắt, khí thế hoàn toàn bị áp chế.
Cố Tây Khê phớt lờ cô ta, trực tiếp liền đi về phía Bùi Bất Liễu: “ Anh làm sao lại tới rồi?”
“ Tôi, tôi đến xem cô...” Coi cô có bị bắt nạt không, Bùi Bất Liễu không dám đem lời phía sau nói ra, bởi vì anh phát hiện bất kể là Lưu Tống - người đại diện của Thái Điềm Tâm hay là Từ Thiên Hỉ - người đại diện của Tần Lãng đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn anh ấy.
Tình huống này xem ra, hiển nhiên là người khác bị khi dễ không nhẹ.
Bùi Bất Liễu trốn tránh ở sau lưng Cố Tây Khê.
Cố Tây Khê ý thức được điều gì đó, quay đầu lại quét mắt qua, Lưu Tống và Từ Thiên Hỉ đều nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám đối mặt với nữ ma vương.
“ Yên tâm, có tôi ở đây, bọn họ không dám bắt nạt anh.” Cố Tây Khê vỗ vỗ bả vai của Bùi Bất Liễu mà nói.
“ Thế thì tôi yên tâm rồi.” Bùi Bất Liễu thở phào nhẹ nhõm, lập tức có tự tin, đứng thẳng lưng, nhìn về phía đám người Lưu Tống.
Sau khi anh ấy làm xong một loạt động tác này, đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Làm sao lại biến thành Cố Tây Khê chống lưng cho anh vậy?
------
**Tác giả có lời nói:
Trên máy bay, Bùi Bất Liễu: Tây Khê nhà chúng ta thật đáng thương.
Trong đoàn phim, Bùi Bất Liễu: bọn người Thái Điềm Tâm cũng quá đáng thương rồi, người đại diện của họ sẽ không phải là muốn đánh tôi đi.*