Chương 13: Muốn rút lui khỏi giới giải trí ngày thứ mười ba

Tạ Thanh Từ nhìn qua Cố Tây Khê.

“ Nhận giặc làm cha?”

Cố Tây Khê ho một tiếng: “Anh đừng nghĩ nhiều nha, tôi không phải nói anh là giặc.”

Lưu Dung Dung cả mặt câm nín, cái gì gọi là nói nhiều sai nhiều, đây chính là ví dụ điển hình.

Lưu Dung Dung đẩy Cố Triệu Trung ở bên cạnh: “ Anh ngốc quá, chúng ta đều là nông dân, anh thua rồi mắc gì gọi Tạ Thanh Từ là ba ba?”

Cô ấy không nhắc còn đỡ, vừa nhắc nhở xong, Cố Triệu Trung sững sờ, tinh thần đều ngu ngơ rồi.

Nhóm PD quay phim âm thầm lắc đầu, bốn người này đều rất ngây thơ.

Thời điểm hoàng hôn.

Đoàn người Thái Điềm Tâm vất vả hết một buổi chiều, rốt cuộc có thể quay về nghỉ ngơi rồi.

Khi đang đi nửa đường, Thái Điềm Tâm nói Triệu Vân Linh: “ Chúng ta trên đường về cũng không nhìn thấy nhóm người Cố Tây Khê, không biết họ đi đâu rồi nhỉ.”

“ Có lẽ còn đang làm việc đi.” Triệu Vân Linh nở nụ cười và nói: “ Chị hôm nay cũng là lần đầu tiên đi làm công mới phát hiện kiếm tiền thật không dễ dàng nha, Điềm Tâm, hai người kiếm được bao nhiều tiền vậy?

“ Em cùng Tần ca kiếm được 128 đồng.” Thái Điềm Tâm lộ ra vẻ mặt bất lực: “ Chúng em chắc chắn không kiếm được nhiều bằng nhóm chị Vân Linh rồi. Bất quá hai tụi em cũng thực sự mệt muốn chết, cho nên chỉ có thể nghỉ ngơi thôi.”

“ Bên chị cũng vậy.” Triệu Vân Linh nhẹ giọng nói: “ Thực ra nếu là chị, kiếm tạm đủ cũng được rồi, đâu cần phải liều mạng như thế.”

Hai người rõ ràng là nói đến đám người Cố Tây Khê còn đang liều mạng kiếm tiền, muốn giành hạng nhất. Sáng nay lúc xuất phát, Đạo diễn Trần đã ám chỉ rằng nếu cuối cùng nhóm nào có nhiều tiền nhất, tức là số tiền kiếm được còn lại sau khi trừ đi phần chi phí, sẽ có một bất ngờ.

Nhóm người Đạo diễn Trần sắc mặt lại cực kỳ phức tạp.

Ngay trong mấy tiếng trước, bọn họ đã nhận được tin tức từ PD của đám người Cố Tây Khê, bốn con người kia sớm đã quay về viện rồi, đang chơi đấu địa chủ đến hừng hực khí thế.

Mấy người Thái Điềm Tâm không mảy may để ý đến sắc mặt của nhóm Đạo diễn Trần, một đường đi về viện, còn chưa tiến vào cửa, đã nhìn thấy đèn mở sáng trưng trong nhà, bốn người này liền sửng sốt.

Diệp Phi Bách tính nóng vội, là người đầu tiên chạy vào trong nhà, lúc nhìn thấy ba con người đang ngồi dưới điều hòa bị dán sợi giấy đầy mặt, lập tức đứng hình rồi.

“ Mọi người, đây là đang làm gì thế?”

“ Chơi đấu địa chủ.” Cố Triệu Trung nhìn thấy Diệp Phi Bách về giống như nhìn thấy ân nhân cứu mạng vậy, lập tức đứng dậy, bọn họ đã chơi mấy tiếng rồi, Cố Triệu Trung chưa hề thắng qua, ván ván đều thua, bất luận là gặp phải Cố Tây Khê làm địa chủ, hay là trúng phải Tạ Thanh Từ làm địa chủ, số của anh ấy đều là bị dán sợi giấy, anh ấy nói: “ Cậu có muốn tới chơi một ván không?”

Nhìn thấy ánh mắt đầy khát vọng của Cố Triệu Trung, Diệp Phi Bách lui về sau một bước, xua tay: “ Không đâu. Chẳng qua, công việc của mọi người kết thúc sớm lắm hả?”

“ Chúng tôi 1 giờ chiều đã quay về rồi.” Lưu Dung Dung lấy xuống những sợi giấy trên mặt, đứng dậy.

“ 1 giờ chiều, vậy mọi người không cần làm việc hả?” Tần Lãng vừa đi vào thì nhíu mày, hỏi với giọng điệu có chút không vui, dẫu sao trong lúc bọn họ làm việc vất vả, nhìn thấy người khác hưởng thụ nhàn nhã, tâm trạng chắn chắn không tốt.

“ Tây Khê đã bao trọn chúng tôi chơi cùng em ấy rồi.” Lưu Dung Dung ôm vai Cố Tây Khê, nở nụ cười đắc ý giống tiểu nhân vậy.

Vẻ mặt đám người Tần Lãng phút chốc vô cùng phức tạp.

Thái Điềm Tâm cố làm ra vẻ thoải mái hỏi: “ Vậy Tây Khê tỷ chắc chắn kiếm được không ít tiền đúng không ạ? Thật là lợi hại. Nhưng mà, dùng tiền để nhóm Dung Dung tỷ chơi cùng với chị, vậy cuộc thi hôm nay tính thế nào nha? Thanh Từ ca, anh nhưng chưa từng thua cuộc qua.”

Sắc mặt Lưu Dung Dung đen lại, Thái Điềm Tâm này có thôi đi không, cho dù là fan hâm mộ, tay cũng với quá dài rồi, nếu ai không biết còn tưởng là mẹ của Tạ Thanh Từ nữa kìa.

Tạ Thanh Từ liếc nhìn Thái Điềm Tâm, giọng điệu không cảm xúc: “ Không phiền Thái tiểu thư nhọc lòng, đây là việc của chúng tôi.”

“ Vả lại...” Anh dừng lại một chút, gỡ sợi giấy trên mặt xuống: “Tôi cũng không phải là chưa từng thua qua.” 

Trên mặt Thái Điềm Tâm hiện ra vẻ xấu hổ.  

Một ý cười thoáng qua mắt Cố Tây Khê, buông bộ bài xuống, nói một cách uể oải: “ Nên nấu cơm tối rồi, muốn ăn cái gì?”

“ Chị muốn ăn món canh đầu cá đậu hủ của em!” Lưu Dung Dung lập tức nói.

Lần trước Cố Tây Khê nấu món này phải gọi là vừa tươi ngon vừa đậm đà, Lưu Dung Dung lấy canh chan cơm, thực sự là lưu luyến không quên.

Tâm trạng Cố Tây Khê rất tốt, thắng cả một buổi chiều, mặc dù không có ăn tiền, nhưng ít nhất cảm giác thành tích đó không cần nhắc đến, vì vậy rất hào phóng đáp ứng chuyện đặt món của Lưu Dung Dung, đương nhiên Lưu Dung Dung và Cố Triệu Trung cũng lấy tiền ra, tuy tiền không nhiều, nhưng cũng nên trả thôi.

Đang lúc mọi người bận rộn chuẩn bị bữa tối, Đạo diễn Trần để lại vài người PD phụ trách quay phim, lặng lẽ gọi các PD của nhóm người Cố Tây Khê ra ngoài.

“ Lão Bạch, Cố Tây Khê bọn họ còn lại bao nhiêu tiền?” Đạo diễn Trần cầm bật lửa châm một điếu thuốc, hơi khép tay lại để chắn gió, hít một hơi thật sâu, rồi hỏi Bạch PD.

“ 1,620 đồng.” Bạch PD nói nhỏ.

Phó đạo diễn đột nhiên lên tiếng: “ Vậy bọn họ há không phải thắng chắc ư?”

Đạo diễn Trần giật mình một phát, nhìn phó đạo diễn: “ Tại sao cậu lại đến bất ngờ thế? Muốn dọa chết người à.”

“ Mọi người mờ mờ ám ám như vậy, tôi có thể không đến sao?” Phó đạo diễn nói không khách sáo: “ Người khác cũng chỉ có 100 200 đồng, cộng lại hết cũng không bằng một nửa của nhóm Cố Tây Khê, lần này nhóm cô ấy thắng chắc rồi.”

“ Còn cần cậu phải nói sao.” Đạo diễn Trần đang phiền lòng.

“ Lão Trần, ông phiền phức to rồi.” Phó đạo diễn nói: “ Cố Tây Khê này không theo lẽ thường đâu, tối nay ai mà biết cô ấy sẽ nghĩ ra ý tưởng gì nữa đây.”

Vừa nghe đến Cố Tây Khê ba chữ này, Đạo diễn Trần dường như trong nháy mắt già đi 10 tuổi.

Ông đã quay chương trình tạp kỹ nhiều năm như thế, cũng chưa từng gặp qua người nào như Cố Tây Khê.

Đây là người đã đề cập đến chính sách “sinh ít nuôi dưỡng tốt” trong chương trình, mẫu người lý tưởng là nhân vật thần tiên Tề Thiên Đại Thánh.

“Đạo diễn, nếu không thì chúng ta hãy hủy bỏ phần này đi.” Bạch PD cũng không nhịn được mà đồng tình với Đạo diễn Trần, làm đạo diễn không dễ nha.

“ Không, không được.” Đạo diễn Trần dứt khoát từ chối, nếu ông hủy bỏ, vậy chẳng phải là ông nhận thua rồi sao?

Ông - Trần Kiên Cường, tuyệt đối không nhận thua!

Ông là một nam tử hán sắt thép chân chính, sao có thể khuất phục trước những khó khăn nhỏ nhặt này.

Đạo diễn Trần hút thuốc, đi đi lại lại trong sân, đột nhiên ông dừng lại bước chân, ngẩng đầu kích động nói: “ Có rồi! Tôi biết nên làm như thế nào rồi!”

09:00 giờ tối.

Sau khi tất cả đã ăn cơm xong, Đạo diễn Trần triệu tập mọi người ở phòng khách.

Trên gương mặt ông nở nụ cười hòa ái ấm áp, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng thể hiện rõ tâm trạng vui vẻ của ông lúc này, Đạo diễn Trần nói: “ Mọi người vất vả cả ngày rồi, hẳn là đều rất mong đợi một sự bất ngờ.”

“ Vâng, Đạo diễn.” Vẻ mặt của mọi người đều không nén được kích động.

Đặc biệt là nhóm Thái Điềm Tâm, Thái Điềm Tâm vốn còn lo lắng Cố Tây Khê sẽ đánh bại cô ta, nhưng sau khi biết Cố Tây Khê lại tiêu tiền để nhóm người Lưu Dung Dung chơi cùng, cô ta cảm thấy nhóm mình thắng chắc rồi.

Nghĩ đến đây, cô ta không kềm nổi nhìn về phía Tạ Thanh Từ, thấy Tạ Thanh Từ đang đưa mắt nhìn Cố Tây Khê, không khỏi cắn môi, trong mắt lóe lên vài tia không cam lòng.

Tạ Thanh Từ sẽ hối hận vì chọn Cố Tây Khê mà không phải cô ta, đây sẽ là sự lựa chọn sai lầm nhất trong cuộc đời của Tạ Thanh Từ.

“ Là như vầy, sự bất ngờ của tổ chương trình chúng tôi chính là tặng một nguyện vọng cho nhóm kiếm được nhiều tiền nhất hôm nay.” Đạo diễn Trần cười ha ha giống như phật Di Lặc vậy: “ Tuy nhiên, nguyện vọng này có 3 cái hạn chế. Thứ nhất, không được phép yêu cầu chia lại nhóm.”

Cố Tây Khê nheo mắt nhìn về Đạo diễn Trần.

Ánh mắt hai người qua lại giữa không trung.

【Ông lại có thể đánh phủ đầu với tôi?!】

【Đúng đó, tôi sớm đã lường trước cô sẽ muốn làm vậy!】

“ Còn hạn chế thứ hai chính là không được yêu cầu hành động một mình.”

Đạo diễn Trần nụ cười càng sâu: “ Thứ ba là không được yêu cầu các khách mời làm bất cứ việc gì.”

Tất cả mọi người đều nghe ra ba cái điều kiện này của Đạo diễn Trần rốt cuộc là đang hạn chế ai, chia lại nhóm, hành động một mình, yêu cầu các khách mời làm chuyện gì.

Cố Tây Khê phản bác nói: “ Ông chi bằng dứt khoát đọc ra số căn cước công dân của tôi luôn đi.”

“ Cố tiểu thư, cô làm sao lại nghĩ như thế? Đạo diễn Trần cả mặt vô tội: “Chúng tôi không hề nhằm vào cô.”

Cố Tây Khê khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười giả tạo, lại nhanh chóng hồi phục lại vẻ mặt không cảm xúc.

“ Đợi một chút.” Tần Lãng đột nhiên cắt đứt sự tương tác của họ: “ Đạo diễn Trần, nói như vậy, hôm nay người thắng là Cố Tây Khê và Tạ Thanh Từ?”

“ Đúng rồi, nhóm bọn họ tổng cộng còn lại 1,620 đồng.” Đạo diễn Trần nói.

Mọi người đều kinh ngạc, cho dù là Lưu Dung Dung, cũng khó mà tin được nhìn Cố Tây Khê: “ Hai người đi cướp ngân hàng hả?”

“ Em là loại người đó sao?” Cố Tây Khê trợn mắt, mỹ nhân đã cạn lời: “ Tụi em kiếm tiền từ việc bán ống tre và khắc ống tre.”

Vẻ mặt của Thái Điềm Tâm và Tần Lãng nhất thời vô cùng phức tạp, trong lòng họ dâng lên sự ghen tị và không cam lòng.

Đạo diễn Trần cười nói: “ Hiện tại, hai người có thể đưa ra một nguyện vọng rồi?”

Tạ Thanh Từ nói: “ Tiền chủ yếu là do Cố Tây Khê kiếm ra, để cô ấy nói là được rồi.”

Anh ngược lại rất tò mò Cố Tây Khê sẽ đưa ra nguyện vọng gì.

Bởi vì ngày hôm nay anh không cách nào đến gần được Cố Tây Khê, cảm thấy rằng Cố Tây Khê không phải là người dễ dàng chịu khuất phục.

Đạo diễn Trần ngơ ra, đúng nha, sao ông không nghĩ tới, nếu để Tạ Thanh Từ đưa ra nguyện vọng, vậy chắc chắn không còn là vấn đề lớn nữa.

Quá sai lầm, muộn rồi.

Ông nhìn Cố Tây Khê, ánh mắt mang theo vài phần đáng thương hề hề, mấy phần cầu xin.  

Cố Tây Khê động viên ông bằng nụ cười: “ Không sao, Đạo diễn, đừng căng thẳng, người như tôi đặc biệt dễ nói chuyện.”

Trong lòng Đạo diễn Trần xuất hiện một tia hi vọng.

Vừa mới vui vẻ chưa được bao lâu, thì nghe thấy Cố Tây Khê nói: “ Nguyện vọng của tôi à, chính là hi vọng—— hòa bình thế giới.”  

Hòa bình thế giới ?!

Khung cảnh yên tĩnh lạ thường trong giây lát.

Mọi người đồng loạt nhìn qua Đạo diễn Trần.

Đạo diễn Trần lúc này hoàn toàn sửng sốt, ông đời này thực sự có nằm mơ cũng không ngờ tới lại có người muốn ông thực hiện hòa bình thế giới, à không phải, với cái nguyện vọng này, ông cũng không dám nghĩ đến dù khi còn nhỏ ông từng tin vào Ultraman.

Ông vuốt mặt, tâm tình đang rất suy sụp.

“ Làm không được sao?” Cố Tây Khê chớp mắt: “ Điều này dường như không vi phạm ba hạn chế.”

“ Cô tuy không có vi phạm, nhưng mà, cái...cái nguyện vọng này......” Đạo diễn Trần cả mặt tuyệt vọng, ông thật ngốc, vậy mà còn tưởng bản thân có thể làm khó Cố Tây Khê, hiện tại thì sao, tự vác đá đập vào chân mình.

“ Tôi không làm được!”

Phó đạo diễn: “ Nếu chúng tôi có thể làm được, chúng tôi đâu cần quay chương trình tạp kỹ nữa, làm cái gì cũng không xong.”

“ Mọi người sao không nói trước.” Cố Tây Khê ngây thơ vô tội nói.

Đạo diễn Trần khóc không ra nước mắt: “ Cô đổi một nguyện vọng đi, ít nhất phải là cái chúng tôi có thể làm được.”

“ Vậy được thôi.” Cố Tây Khê đành chịu, một dáng vẻ hết cách: “ Thế này nhé, trong bốn ngày còn lại tôi yêu cầu chúng tôi được tự do hoạt động, muốn làm cái gì thì làm cái đó, được không?”

Đạo diễn Trần vui vẻ trong lòng, cảm giác như đi từ dưới đáy vực lên đến đỉnh núi quả thực là quá kích thích rồi, chỉ sợ Cố Tây Khê hối hận, lập tức gật đầu: “ Được, được, nguyện vọng này chúng tôi đồng ý.”

Nguyện vọng này vẫn khá đáng tin, xem ra Cố Tây Khê còn có tính người.

Thế mà ngày thứ hai, nhìn thấy Cố Tây Khê nằm bất động trên sô pha đang lướt TikTok, tổ đạo diễn trầm mặc rồi.

Thì ra muốn làm cái gì thì làm, có nghĩa là thế này.

“ Đạo diễn, làm thế nào bây giờ?” Phó đạo diễn nhỏ giọng hỏi Đạo diễn Trần.

Đạo diễn Trần kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, hút một hơi, ánh mắt thăng trầm: “ Kệ cô ấy đi thôi, ít nhất cô ấy không để chúng ta đi cứu vớt thế giới.”