Chương 63: Nội ứng

Tư Mã Tấn đứng trên lối vào sơn đạo. Sơn đạo chật hẹp, cỏ xanh mọc lên từ khe hở trên các bậc đá, hai bên cây cối tươi tốt rậm rạp, nhưng sức sống bừng bừng này làm người ta không cảm thấy vui vẻ chút nào. Tay hắn nắm bội kiếm bên hông, áo giáp trên người lạnh lẽo, dường như đứng giữa cát vàng mười trượng hay trắng trời băng tuyết.

Bạch Đàn lại đã mỏi chân, ngồi trên bậc đá sơn đạo, tay nhổ ngọn cỏ xanh mướt bên cạnh.

Sau khi nghe tin Dữu Thế Đạo đã vào đô thành, hai người liền không tiếp tục lên núi mà quay xuống chân núi chờ tin tức.

Chân núi đã được trải thêm một tấm thảm cỏ xanh rì kéo dài mấy chục trượng ra đến đường cái quan, đại quân đóng quân trên thảm cỏ này, yên lặng không hề có một tiếng động.

Chỉ cần tiên phong phát ra tín hiệu sau khi vào thành, bọn họ sẽ công thành quy mô lớn, đến lúc đó có thể nội ứng ngoại hợp, một hơi đánh hạ đô thành. Còn lúc này chỉ có thể chờ đợi, đương nhiên ai nấy đều lo âu.

Chợt có hai tên lính áp giải một người đến trước mặt, Người này mặc áo giáp màu đỏ đen, không ngờ lại là phản quân.

"Bẩm điện hạ, Dữu Thế Đạo thả người này xuống tường thành đưa tin, bị chúng thuộc hạ bắt được".

Bạch Đàn dừng không nhổ cỏ nữa, Tư Mã Tấn đã bước lên một bước chặn ở trước mặt nàng: "Dữu Thế Đạo sai ngươi đưa tin gì?"

Phản quân đó vội vàng nói: "Bạch thái phó đã đồng ý gả con gái cho thế tử của Nghĩa Thành hầu, Nghĩa Thành hầu đến mời Bạch Đàn con gái thái phó vào thành gặp mặt. Nếu giết ta có nghĩa là từ chối, Nghĩa Thành hầu sẽ giết hết nhà họ Bạch để đáp lễ!"

"..." Bạch Đàn kinh hoàng đứng bật dậy.

Bội kiếm bên hông Tư Mã Tấn đã leng keng ra khỏi vỏ: "Ngươi nói lại lần nữa?"

Người phía sau vội kéo hắn lại, hắn quay sang thấy Bạch Đàn vẫy tay với mình đành phải tạm thời đè lửa giận xuống, cùng nàng đi mấy bước sang bên cạnh.

"Việc này nhất định có uẩn khúc". Bạch Đàn cau mày, không ngừng đi qua đi lại. Nàng hơi bối rối, thật sự không ngờ Dữu Thế Đạo lại hạ thủ với phủ thái phó: "Ta phải vào thành một chuyến".

Tư Mã Tấn tóm lấy cổ tay nàng: "Nàng không thể đi, quá mức nguy hiểm".

Bạch Đàn cau mày: "Ta biết tính chàng, nhưng bây giờ là thời điểm đặc thù, ai cũng không thể đặt thân ngoài chuyện. Huống hồ Dữu Thế Đạo đã điểm mặt chỉ tên nói cần gặp ta, ta không đến chẳng phải là cổ vũ cho sự kiêu ngạo của phản quân? Chàng yên tâm, đại quân của chàng còn ở ngoài thành, ta vẫn còn giá trị lợi dụng, Dữu Thế Đạo sẽ không ngu ngốc đến mức giết ta".

Tư Mã Tấn vẫn không hề cử động, sầm mặt đầy tức giận.

Bạch Đàn nhìn trái nhìn phải, bước tới ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu.

Sắc mặt Tư Mã Tấn mới dịu hơn một chút, bàn tay nắm chặt: "Vậy ta phái mấy người hộ tống nàng đi".

Trong thành toàn là phản quân, nếu Dữu Thế Đạo thật sự muốn hạ thủ thì muốn tránh cũng không tránh được. Nhưng Bạch Đàn biết hắn lo lắng nên vẫn gật đầu.

Gã phản quân đến đưa tin được thả ra, năm sáu người hộ tống Bạch Đàn đi theo sau lưng hắn.

Tốc độ đi bộ rất chậm, đi đến dưới cổng thành ít nhất mất nửa canh giờ.b cổng thành không mở, cầu treo đương nhiên không được hạ xuống.

Bạch Đàn cho rằng đây sẽ là một cơ hội khiến phản quân mở cổng thành, tuy nhiên không ngờ tên phản quân dẫn đường đó lại đi thẳng xuống sông hộ thành, lôi ra một chiếc thuyền nhỏ từ bụi cỏ um tùm bên bờ sông.

Thuyền quá nhỏ không thể chở thêm người khác, Bạch Đàn không thể không bội phục tính toán khôn khéo của Dữu Thế Đạo, cắn răng dặn những người khác không cần đi theo, vén vạt áo bước lên thuyền.

Gã phản quân đó lập tức chèo thuyền sang bờ bên kia, dưới chân tường không hề có đối chiến quyết liệt, cũng không có người nào ngăn cản hắn, xem ra cổng thành vẫn do Dữu Thế Đạo khống chế, không biết Bạch Đống thế nào rồi.

Bạch Đàn thấy tim mình thắt lại.

Đến dưới chân tường, bên trên ném dây thừng xuống, tên phản quân cầm lấy choàng lên người Bạch Đàn định buộc nàng lại. Bạch Đàn không muốn để một người đàn ông xa lạ chạm vào người, huống hồ còn là phản quân, giật lấy dây thừng nói: "Không cần làm phiền, để ta tự làm".

Phản quân cười hê hê mấy tiếng: "Nếu buộc không chặt để rơi xuống là mất mạng đấy".

Bạch Đàn lạnh lùng liếc hắn một cái: "Chẳng phải ta sắp trở thành con dâu của Nghĩa Thành hầu rồi sao? Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy hả?"

Phản quân lập tức ngậm miệng, giơ tay lên vẫy kẻ bên trên.

Hai chân Bạch Đàn chới với, người bị kéo lên cao.

Trong phủ thái phó, Dữu Thế Đạo đã sắp hết kiên nhẫn rồi.

Thanh kiếm trong tay đặt lên cổ Bạch Ngưỡng Đường rồi hạ xuống, hạ xuống lại đặt lên. Dường như hắn đã coi Bạch Ngưỡng Đường như một thứ đồ chơi, trên cổ Bạch Ngưỡng Đường đã có mấy vết thương, máu chảy ra nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

Ông ta càng bình tĩnh như vậy, Dữu Thế Đạo lại càng muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật, vô lực về trời của ông ta.

Cổng viện đột nhiên bị đẩy ra ken két, tên phản quân lúc trước đi truyền tin chạy vào trong sảnh, ghé vào bên tai Dữu Thế Đạo nói nhỏ vài câu.

Dữu Thế Đạo bỏ kiếm trên vai Bạch Ngưỡng Đường xuống, xoay người nhìn ra ngoài cửa. Người phụ nữ ngoài cửa đi vào mặc áo màu xanh, buộc tóc sau gáy, bên hông cài một chiếc quạt lông trắng, da trắng môi đỏ, đôi mắt đen huyền, sắc mặt lại nhàn nhã ung dung, quả thực cùng Hi phu nhân năm đó như từ một khuôn đúc ra.

"Chẳng dễ gì được gặp lại văn tài, không nghĩ tới ngươi thật sự dám đến một mình". Lúc cười lên, ngay cả vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của Dữu Thế Đạo cũng trở nên nhu hòa hơn một chút.

Bạch Đàn sầm mặt đi tới bên cạnh hắn không nói một lời đưa tay định giật thanh kiếm trong tay hắn.

Dữu Thế Đạo là võ tướng, dễ dàng tóm chặt cổ tay nàng, hai mắt nheo lại: "Làm sao? Văn tài không ngu xuẩn đến mức hành thích bản hầu chứ?"

Bạch Đàn hừ lạnh một tiếng: "Ta phải giết gia phụ".

Dữu Thế Đạo ngẩn ra: "Cái gì?"

"Nhà họ Bạch từ khi đứng vững đến nay chưa bao giờ làm chuyện tổn hại đến quốc gia, bây giờ gia phụ hứa gả ta cho nhà họ Dữu cũng không khác gì nương nhờ phản quân. Hôm nay ta tự tay giết gia phụ chẳng qua chỉ là đại nghĩa diệt thân, còn có thể giữ được sự trong sạch của cả gia tộc".

Bạch Ngưỡng Đường cười một tiếng: "Nói hay lắm! Mấy năm nay ta cũng không làm hết trách nhiệm của người cha, vẫn tìm cách dùng con để kết thông gia, nếu con có hận ý với ta cũng không có gì lạ".

"Hừ, bây giờ nói những điều này không khỏi quá muộn rồi, thưa phụ thân". Trong mắt Bạch Đàn toàn là châm chọc.

Dữu Thế Đạo buông Bạch Đàn ra, ánh mắt không ngừng qua lại trên người hai cha con. Trước kia Lịch Dương Vương đã nói với hắn quan hệ của hai cha con này không tốt đẹp gì, xem ra không phải là giả.

Hắn đi qua đi lại bên cạnh Bạch Đàn: "Nói vậy văn tài không muốn chấp nhận hôn sự này rồi?"

Bạch Đàn xoa cổ tay: "Nghe nói Nghĩa Thành hầu dạo trước bỏ chạy sang Tần quốc, hẳn là không rõ quan hệ giữa ta và Lăng Đô Vương. Ta và Lăng Đô Vương đã sống như vợ chồng, thiên hạ đều biết. Có lẽ ngài không để bụng, vẫn sẵn sàng nhạ ta làm con dâu, nhưng sợ là Lăng Đô Vương không dễ tính như vậy. Nếu ta đáp ứng hôn sự này chẳng phải là tìm chết hay sao?"

Gã phản quân vừa rồi về phục mệnh đã nói với hắn tình hình ngoài thành. Đại quân của Tư Mã Tấn đã tới, điều này quả thật khiến hắn đau đầu. Còn tưởng rằng mượn chuyện di chiếu làm cờ hiệu, Tư Mã Tấn là con trai tiên đế sẽ đứng ngoài cuộc, ai ngờ hắn vẫn đến xen vào chuyện này.

"Bản hầu thật sự không ngờ đường đường văn tài mà lại loạn luân với học trò của mình". Trong mắt Dữu Thế Đạo toàn là khinh thường: "Nhưng nếu ngươi thật sự không để ý tới phụ thân ngươi thì cần gì phải một mình mạo hiểm đi chuyến này?"

Bạch Đàn rút chiếc quạt lông trắng bên hông ra, chậm rãi chỉnh lại lông vũ bên trên: "Ta đi chuyến này chẳng qua là đã nhìn thấu mục đích của Nghĩa Thành hầu, muốn bảo toàn danh tiếng nhà họ Bạch thôi. Sở dĩ Nghĩa Thành hầu muốn làm thông gia với nhà họ Bạch là muốn làm nhà họ Bạch quy thuận để chiêu hàng các đại thế gia thôi, kì thực cần gì phải phiền phức như vậy".

Dữu Thế Đạo nhíu mày, nàng thật sự đã nói đúng. Lúc này đại quân của hắn còn ở Giang Bắc chưa vượt qua sông, phản quân của hắn trong đô thành mặc dù thoạt nhìn đã chiếm tiên cơ nhưng khó mà cầm cự quá lâu, nếu có thế gia ủng hộ thì hắn sẽ thắng chắc. Nếu không trong hoàn cảnh này hắn cần gì phải đến đây tính việc hôn nhân cho con cái.

Hắn thu kiếm vào vỏ, cười cười: "Vậy văn tài có cao kiến gì?"

Bạch Đàn phe phẩy quạt nói: "Nhà họ Vương mới đứng đầu thế gia, đối tượng Nghĩa Thành hầu nên lôi kéo là nhà họ Vương chứ không phải nhà họ Bạch".

"Việc này bản hầu cũng đã nghĩ tới, nhưng bản hầu rơi vào tình cảnh hôm nay cũng có công lao của Vương Phô. Đã trở thành tử địch, há có thể lôi kéo? Không bằng lệnh tôn, có danh thái phó, đối với sĩ tộc và bách tính đều rất có danh tiếng, sau khi lôi kéo nhất định có thể kéo theo các thế gia khác quy thuận".

Bạch Đàn cười một tiếng: "Vương Phô thì không thể, nhưng nhà họ Vương lại không chỉ của Vương Phô, tại Nghĩa Thành hầu đã lôi kéo sai người thôi".

Dữu Thế Đạo nửa tin nửa ngờ nhìn nàng: "Thế bản hầu nên lôi kéo ai?"

"Ngài cứ đi thử là biết".


Lúc này phản quân đã dàn khắp bên dưới cung thành, lại chưa phát động tấn công.

Trên tường thành đặt ghế ngồi, Tư Mã Huyền mặc áo giáp ngồi ở đó, một tay chống kiếm dựng bên chân, hai má hơi hóp lại, sắc mặt trầm tĩnh.

"Bệ hạ..." Cao Bình từ dưới tường thành đi lên, ghé vò bên tai hắn nói nhỏ mấy câu.

Tư Mã Huyền hơi biến sắc: "Bạch Đàn lại đến một mình à?"

"Vâng, nghe nói Dữu Thế Đạo có ý cưới Bạch Đàn cho con trai mình".

Bàn tay nắm chuôi bảo kiếm của Tư Mã Huyền siết chặt: "Hắn đang nằm mơ giữa ban ngày à?"

Hắn đột nhiên đứng lên, đi tới bên tường thoáng nhìn xuống dưới: "Hạ lệnh chuẩn bị chiến đấu".

Cao Bình kinh hãi, viện quân chưa đến, chỉ dựa vào những cấm quân trong cung thành này mà bệ hạ lại định dẫn quân chủ động tấn công?


Nhà họ Vương trong ngõ Ô Y rất sâu, rất yên tĩnh.

Đám con cái Vương Phô đều bị ép quỳ trước sảnh, thê thiếp che mặt bị dồn vào sau xảnh.

Lúc Dữu Thế Đạo dẫn Bạch Đàn vào cửa đã thấy Vương thừa tướng ngã bệt dưới đất, búi tóc cũng tung ra, giận dữ trợn mắt nhìn ra, lúc nhìn thấy Bạch Đàn lại kinh hãi: "Ngươi... Ngươi lại hùa theo bọn phản quân?"

"Vương thừa tướng đừng nói như vậy, chính là ta không muốn hùa theo phản quân cho nên mới bị dẫn tới đây, bởi vì phản quân muốn về hùa với nhà họ Vương hơn". Bạch Đàn phe phẩy quạt, liếc Vương Hoán Chi ngồi trong góc tường một cái. Không ngờ mặt hắn hơi đỏ, hai mắt lờ đờ, dáng vẻ như người say rượu.

Hai người trao đổi ánh mắt một lát, Vương Hoán Chi đột nhiên say rượu phát điên, lao tới đặt một tay lên vai nàng: "A, người đẹp từ đâu đến vậy?"

Bạch Đàn thẹn quá hóa giận, vội vàng đưa tay đẩy hắn. Người trong sảnh đều trợn mắt há mồm, ngay cả Dữu Thế Đạo cũng sững sờ.

Sau một lát giằng co, Bạch Đàn bị đẩy vào góc tường. Vương Hoán Chi vẫn còn lải nhải đùa giỡn nàng, âm thanh rất lớn, đủ để át đi tiếng nàng. Nàng nhân cơ hội nói nhỏ mấy câu, dùng một tay đẩy hắn ra, hết sức giận dữ dùng quạt lông phủi người mình.

Vương Hoán Chi ngẩn ra một lát, vỗ vỗ trán rồi ngồi xuống không động nữa.

Trên mặt Vương Phô lúc xanh lúc trắng, quả thực không biết nên nói gì cho phải. Đã đến lúc này rồi mà con trai mình còn có thể làm chuyện như vậy.

Dữu Thế Đạo đã rút kiếm bên hông ra, chỉ một âm thanh này đã làm đám con cháu nhà họ Vương đang quỳ có người bật khóc.

"Bản hầu không tính toán chuyện cũ đến đây mời chào Vương thừa tướng, nếu không chịu quy thuận bản hầu chỉ có thể lần lượt giết hết đám con cháu của thừa tướng".

Vương Phô cả giận nói: "Ngươi dám!"

Dữu Thế Đạo tặc tặc hai tiếng, mũi kiếm đặt lên vai con út của Vương Phô, đó là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, là con trai thứ ba vợ cả của Vương Phô sinh cho ông ta, luôn luôn được ông ta sủng ái nhất.

Vương Phô lập tức loạn thế trận, đứa con út đã khóc nức nở, cố giữ hai vai không rung lên làm ông ta càng thương hơn.

"Ôi..." Chợt có một tiếng thở dài, mọi người trong sảnh đều ngẩn ra.

Dữu Thế Đạo đưa mắt nhìn lại mới phát hiện là Vương Hoán Chi vừa mới say rượu làm càn, nhìn sắc mặt thì đã tỉnh táo.

"Nghĩa Thành hầu cần gì phải làm vậy. Tiểu đệ này của ta quá nhỏ tuổi, ngài giết nó cùng lắm làm phụ thân ta đau lòng một năm hai năm, sau đó ông ấy có con khác lại quên ngay. Còn ta đây là con trưởng của phụ thân, lại làm quan trong triều, nhìn thế nào cũng vẫn là một trụ cột trong nhà họ Vương, ngài giết ta chắc hẳn sẽ khiến phụ thân ta giậm chân tiếc nuối".

"Ờ, nghe có lí". Dữu Thế Đạo lập tức cầm kiếm đi đến chỗ Vương Hoán Chi.

Râu Vương Phô run lên: "Dừng tay!"

Vương Hoán Chi đã nhắm mắt lại, nghe thấy ông ta kêu lại mở một mắt ra. Hắn rất kinh ngạc, phụ thân hắn lại chịu kêu lên một tiếng vì hắn cơ à?

Dữu Thế Đạo chưa giơ kiếm ra, cười ha hả mấy tiếng: "Cũng đúng, giết con trai trước mặt cha đích xác không được tốt, nên kéo ra ngoài giết thì hơn".

Hắn thoáng nhìn hai bên, lập tức có hai tên phản quân bước lên kéo Vương Hoán Chi ra cửa.

Bạch Đàn nhìn một lượt trong sảnh rồi đi ra cửa theo. Vương Hoán Chi đã nói chuyện với Dữu Thế Đạo.

"Ngươi muốn dựa vào bản hầu thật sao?"

"Vì sao không muốn? Đằng nào thì nhà họ Vương cũng không xen vào cuộc tranh giành hoàng quyền, chỉ cần có thể bảo toàn nhà họ Vương là được".

Dữu Thế Đạo nhìn về phía Bạch Đàn gần cửa: "Không ngờ văn tài lại liệu sự đúng thật".

Bạch Đàn phe phẩy quạt lông: "Vậy tại hạ có thể xong việc rút lui rồi chứ?"

Dữu Thế Đạo cười lạnh một tiếng: "Không đơn giản như vậy, ngươi đã đến thì hôn sự vẫn phải định ra, thêm một nhà họ Bạch cũng thêm một bảo đảm".

Bạch Đàn bật cười: "Ta và lệnh lang chưa từng gặp mặt, nếu có thể gọi hắn tới gặp, có lẽ ta còn có thể đồng ý".

Dữu Thế Đạo cau mày. Để phòng vạn nhất, hắn đã đưa tất cả gia quyến đến an trí tại nước Tần rồi, làm sao có thể xuất hiện ở đây: "Văn tài làm vậy không khỏi ép người quá đáng".

"Thế nào là ép người quá đáng? Lăng Đô Vương bản tính thô bạo, muốn ta bỏ Lăng Đô Vương để chọn lệnh lang có khác nào ép ta vào con đường chết, vậy ta ít nhất cũng phải chọn một kẻ đáng chọn chứ? Cái khác không nói, nếu tướng mạo của lệnh lang không bằng Lăng Đô Vương thì ta chắc chắn sẽ không đồng ý".

Dữu Thế Đạo rút kiếm ra nói: "Lẽ nào các ngươi cho rằng bản hầu không dám giết ngươi?"

Bạch Đàn nhướng mày: "Nói thế nào thì đại quân của Lăng Đô Vương cũng đang ở bên ngoài, ta còn sống có khả năng còn làm hắn ném chuột sợ vỡ đồ. Nếu ta chết hắn tất nhiên sẽ công thành không hề cố kị, Nghĩa Thành hầu cứ bình tĩnh suy nghĩ một chút".

Dữu Thế Đạo ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Văn tài đại khái đến để thực hiện kế hoãn binh, đáng tiếc bản hầu sẽ không mắc lừa. Như ngươi nói, giữ ngươi lại có thể lôi kéo sĩ tộc, còn có thể kiềm chế Tư Mã Tấn, thật sự không thể tốt hơn, có điều phải có thứ làm bằng chứng mới được. Bản hầu sẽ sai người lấy văn phòng tứ bảo đến, ngươi lập cam đoan đồng ý kết hôn trên giấy trắng mực đen không khó khăn gì chứ?"

Bạch Đàn chỉ hận không thể vung quạt đập chết hắn, chưa bao giờ gặp một kẻ khó chơi như vậy. Tiên phong vào thành đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh, với tính đa nghi của Dữu Thế Đạo, nàng rất khó trì hoãn quá lâu. Nhìn Vương Hoán Chi bên cạnh, hắn chỉ chau mày một cái, cũng không có đối sách nào.

Binh lính đi vào thư phòng nhà họ Vương lấy văn phòng tứ bảo ra thật. Xa xa đột nhiên có tiếng chém giết, Dữu Thế Đạo biến sắc quay lại nhìn về phía đó, có binh lính cưỡi khoái mã đến báo.

Bệ hạ đã hạ lệnh cho cấm quân xuất kích.

Dữu Thế Đạo lập tức xoay người lên ngựa lao về phía cung thành như một mũi tên.

Bạch Đàn rất bất ngờ. Số lượng cấm quân kém xa phản quân, tại sao Tư Mã Huyền lại mạo hiểm chủ động xuất kích?

Có điều cũng may là hắn xuất kích, vừa khéo giải quyết tình hình khẩn cấp của mình. Phản quân cắt hai mươi mấy người thành một đội áp giải nàng và Vương Hoán Chi đi đến nơi đóng quân. Bạch Đàn vừa đi vừa quan sát tỉ mỉ, các quý tộc ở ngõ Ô Y và Thanh Khê đều không tổn hại nhiều nhưng khu bình dân xa xa lại có mùi cháy khét như có như không truyền đến, chỉ sợ đã trở thành địa ngục nhân gian.

Tay áo bên trái đột nhiên bị kéo nhẹ, Bạch Đàn quay sang nhìn, thấy Vương Hoán Chi liếc một cái lên cao. Nàng ngẩng đầu nhìn theo, giữa ban ngày lại có một làn khói trắng bay thẳng lên trời cao.

Bạch Đàn mừng rỡ tóm Vương Hoán Chi co chân chạy.

Phản quân vội vàng đuổi theo, Bạch Đàn kéo Vương Hoán Chi mà vẫn chạy rất nhanh, cuối cùng một đại nam nhân như Vương Hoán Chi lại bị nàng kéo theo, vừa mất mặt vừa chán nản, chỉ có thể cố gắng thở phì phò cắm đầu chạy như điên về phía trước.

Truy binh phía sau không chịu buông tha cho họ, phía trước là đường đến cổng Đông Ly. Bạch Đàn đã sắp không chạy được nữa, thấp thoáng nhìn thấy cổng thành liền rẽ vào một ngõ nhỏ bên cạnh.

Năm đó phản quân đuổi theo nàng và Tư Mã Tấn còn đông hơn bây giờ nhiều, có điều nàng cho rằng mấy năm nay đại khái mình quá chú trọng giữ phong phạm người thầy nên không chạy nhanh bằng khi còn trẻ nữa.

Vương Hoán Chi sau lưng nàng chống tường thở gấp, vừa định nói chuyện đã nghe thấy tiếng phản quân hò hét truyền đến. Hắn vội vàng định kéo Bạch Đàn lùi vào cuối ngõ, lại nghe thấy tiếng động ầm ầm vang lên, tiếng cổng thành chậm rãi mở ra và tiếng cầu treo hạ xuống truyền tới.

Hắn nắm tay áo Bạch Đàn ngơ ngác: "Thảo nào ngươi lại chạy, thì ra viện quân đến rồi".

Dây buộc tóc của Bạch Đàn đã rơi mất, tóc tai bù xù đứng dán vào tường, nhìn chằm chằm ra đầu ngõ. Những phản quân đó đuổi theo tới nhưng lập tức lại quay đầu chạy về, cực kì hoang mang khiếp sợ.

Từ cổng thành truyền đến tiếng hò hét và tiếng đại quân tiến lên, Bạch Đàn lao ra ngoài nhìn thấy bộ binh vào trước, tràn vào như thủy triều đến giao lộ phía trước lại nhanh chóng phân tán ra tứ phía.

Bên cạnh có tiếng ngựa hí, nàng quay đầu lại, Tư Mã Tấn đã dừng ngựa trước mặt, bước tới dùng một tay ôm nàng vào lòng: "May mà nàng không có việc gì".

Bạch Đàn ngẩng đầu cười một cái: "Mới có mấy canh giờ, ta có thể có việc gì được?"

Tư Mã Tấn cởi áo choàng khoác lên người nàng, vuốt ve mặt nàng: "Đây là mấy canh giờ gian nan nhất trong đời ta".

Vương Hoán Chi trong ngõ còn chưa kịp đi ra, thầm suy nghĩ một lát rồi quyết định lặng lẽ chuồn ra từ cuối ngõ là tốt nhất.