Chương 3: nữ ác nhân lật ngược chiếc đồng hồ cát III

Aria vui sướng siết chặt những mảnh đồng hồ cát vỡ. Mặc dù hành động này đã khiến cho các mảnh vỡ sắc bén đâm sâu vào lòng bàn tay của cô, nhưng nó lại không hề đau đớn, sự nhẹ nhõm sung sướng đó đã nhắc nhỡ cô rằng cô đã sống lại lần nữa.

Những giọt máu đỏ tươi rơi xuống sàn nhà,chảy thành dòng và dần đông đặc lại. Đó là sự hối hận và căm ghét của người phụ nữ độc ác mong muốn được trả thù.

‘ Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi’

Từ từ, Aria mở mắt ra và mỉm cười. Nụ cười đó tựa như nụ cười của một vị thánh nhân từ, làm cho sự run rẩy của Jessie biến mất.

---

“ Có vẻ như cuối cùng thì Aria cũng học tập chăm chỉ”

Vài ngày đã trôi qua kể từ khi Aria trở về quá khứ, và giọng ngâm thơ rành mạch của Aria vang vọng khắp phòng ăn. Kết quả là bá tước Roscent đã khen ngợi Aria lần đầu tiên.

Nữ bá tước, người đang mỉm cười một cách sắc sảo và tự nhiên, bịa thêm một lời kheo khoang cho sự xuất sắc của Aria. “ con bé đã luôn thích đọc sách kể từ khi chúng ta còn sống nghèo khổ, vì vậy con bé rất phấn khích khi có thêm cơ hội để học hỏi.”

Nói dối. Aria chưa từng học cách ăn uống sạch sẽ cho đến khi cô 16 tuổi. Và cô chưa từng chạm vào bìa sách nào trước khi bước nhà bá tước, thứ đã thay đổi cuộc đời cô ấy sau đó.

Cô thích vui chơi hơn là đọc sách, và ăn diện sang trọng là một thú vui của cô ấy. Đó cũng là vì đấy là tất cả những gì cô ấy biết cách làm.

Khi cô ấy còn non dại và ngu dốt, cô vẫn nhớ cách cô đã đọc trúng một vài bài thơ yêu thích của bá tước và đã ghi nhớ chúng trước trạng thái mệt mỏi ông, nhưng người nhận được tất cả vinh quang luôn là Mielle.

Đó là điều tự nhiên đối với Mielle,người có thể ngâm thơ như hát, được khen ngợi hơn Aria, người ngâm thơ một cách máy móc như đọc sách, giống như bây giờ.

“ Đó là bài thơ nổi tiếng được xuống qua các thế hệ nhà Roscent. Nó đã được viết bởi vị bá tước đầu tiên, đó cũng là bài thơ đầu tiên con học được khi con 4 tuổi. Đoạn thơ cuối cùng, lời đối đáp của người phụ nữ cho ‘ người phụ nữ tôi yêu’, không được nổi tiếng, nhưng chỉ khi hai đoạn được gộp lại làm một bài thơ mới hoàn chỉnh.”

Với tay phải đặt lên trước ngực, Mielle ngâm thơ một cách nhẹ nhành, dõng dạt. Cảm giác thỏa mãn hiện lên trong mắt những người quan sát cô. Mẹ của Aria, nữ công tước, cũng nhìn cô với biểu cảm đáng khen ngợi. Cô trông như vai nữ chính thành công trong việc đánh bại vai nữ phụ.

“... và ta sẽ thu thập trái tim tuyệt vời này và reo rắc nó vào tương lai của người.”

Ngay khi cô hoàn thành tiết mục ngâm thơ của mình, một tràn pháo tay vang dội cả phòng ăn. Không giống như quá khứ, nơi cô nghiến răng mình với sự ghen ghét và đố kị, lần này Aria tham gia vào dàn khán giả. Với đôi má ửng hồng và nụ cười xấu hổ từ từ gợi lên từ khéo miệng, Mielle đã thật sự trở thành nhân vật chính của ngày hôm nay.

Như mọi khi, niềm vinh dự lại bị cướp đi từ tay Aria. Vinh quang luôn trở về với cô gái quý tộc trong khi từ chối ở lại với cô gái xuất thân thấp kém.

Bởi vì Mielle không phải người bắt đầu mọi chuyện.

Khi tràn pháo tay kết thúc, và Aria, nhân vật phụ lên tiếng hỏi mà không mất đi nụ cười và vẻ điềm tỉnh, “ thật là một bài thơ hay, Mielle. Nhưng em biết không?”

Câu hỏi bất ngờ khiến cho Mielle tròn xoe đôi mắt.

Aria tử tế tiếp tục, vì rõ ràng là Mielle không hề biết, “ sự thật là đó là bài thơ được sáng tác bởi người em trai của vị công tước đầu tiên, người đã cố ám sát ông ấy. Đó là lý do vì sao bài thơ này lại không nổi tiếng. Đó là vì vị bá tước đầu tiên không muốn bài thơ được lan rộng.”

Đó là lý do Aria đã quyết định không học thuộc nó, vì cô muốn nói ra thông tin này... nhưng cô quyết định thử vận may của mình mọi lúc.

“Chị nhớ không lâu trước đây bài thơ này đã bị cấm vì có một phép ẩn dụ gắn liền với nó rằng nó là lời nguyền lên gia đình chúng ta.”

Gương mặt xinh đẹp của Mielle nhanh chóng cứng lại như một tảng băng bởi vì bài thơ mà cô đã ngâm một cách đầy tự hào kia cũng có thể đồng nghĩa với việc nguyền rủa lên gia đình của cô. Sau khi đạt được chiến thắng đầu tiên của mình, Aria phải kìm chế bản thân khỏi hành động lăn ra sàn và cười lớn.

Nó đã hoàn toàn trái nguọc với quá khứ. Cô ấy đã luôn muốn được công nhận về một việc gì đó, vì vậy cô ấy đã thuê một gia sư để chuẩn bị bài thơ đó. Khi đó mắt cô đã lấp lánh với trong sự chờ đợi, và cô đã ngâm đoạn hồi âm của bài thơ mà cô đã chuẩn bị rất lâu trước sự hiện diện của bá tước, người vừa trở về từ chuyến kinh doanh lâu ngày của ông. Nhưng mắt cô ngay lập tức mất đi sức sống bởi những lời chỉ trích sau đó.

Không lâu sau khi bá tước bước vào phòng thì rắc rối này xảy ra, và người đã chỉ trích không ai khác ngoài anh trai cô, Cain.

Anh ta lớn hơn cô 4 tuổi và đã được học nhiều thứ nhờ tham gia vào học viện, vì vậy anh ta đã dùng những kiến thức đó để gây gỗ với tất cả mọi thứ Aria cố làm.

‘ Anh ta chắc chắn đã biết tất cả chuyện này.’

Tuy nhiên , lần này, anh ta đã ngậm chặt miệng từ đầu đến cuối, vì không muốn làm bẽ mặt em gái anh ta. Không, có lẽ là vì, trong quá khứ anh ta chỉ muốn làm tổn thương Aria giống như Mielle.

Để xác nhận điều đó, Aria đưa mắt cô về phía Cain và kiểm tra gương mặt anh. Anh ta đang liếc Aria với cái miệng bất động. Và giờ thì Mielle đã bị làm nhục, và anh ta có vẻ không vui về chuyện đó.

Aria cười gượng ghịu và quyết định bênh vực Mielle vì cô không muốn phải thể hiện sự căm ghét một cách lộ liễu.

“Mielle chỉ mới 13 tuổi, vì vậy thật tuyệt vời khi em ấy có thể thuộc lòng cả bài thơ”

Tuy nhiên, không khí không hề dịu đi vì rõ ràng Mielle đã nhớ và ngâm bài thơ đó một cách ngu ngốc.

‘ Thật đáng xấu hổ cho cô làm sao khi bị đứa con gái của bà gái điếm nông cạn chỉ trích, đứa được sinh ra và lớn lên ở nơi thấp hèn nhất xã hội, Aria, biết điều mà ngay cả cô không biết?’

Bá tước, người cảnh cáo con gái của ông trong thất vọng lần đầu tiên, khuyến khích mọi người tiếp tục bữa ăn bằng cách nâng nĩa của ông lên. Aria nở nụ cười như một đứa trẻ với người cha mới của mình, lấy miếng thịt bị cắt lộn xộn và đưa nó vào miệng.Bữa ăn ngày hôm đó rất thõa mãn.

Điều đầu tiên Aria làm sau khi trở về quá khứ là thuê một gia sư. Cô có xuất thân thấp hèn và chưa từng học lễ nghi đàng hoàn cho đến tận lúc cô chết. Bởi vì những thứ cô đã nghe và học trong suốt một thập kỉ cuộc đời mình, cô có thể dùng dáng vẻ thanh lịch bất cứ khi vào cô muốn, nhưng cô đã không làm thế.

Không cần thiết cho điều đó, bởi cô đã giữ được vẻ đẹp từ người mẹ của mình. Mẹ của cô, người đã trộm mất trái tim của bá tước chỉ bằng sắc đẹp của bà, đó là lý do dù cô có cư xử thiếu cận trọng và cẩu thả như thế nào đi chăng nữa, thì vẫn luôn có vô số người theo đuổi cô. Sắc đẹp có thể khiến một người say đắm chỉ bằng một cái liếc, cô là yếu tố cần thiết để khấy động một bữa tiệc.

Nghĩ lại thì, nó đã không giúp ích cô mấy. Họ làm mọi thứ chỉ để được ngủ một đêm với cô, không phải vì họ yêu thương hay quan tâm cô. Như con bướm đêm lao về nơi có ánh sáng, những gã đàn ông bị quyến rũ bởi vẻ ngoài của cô, chạy theo cô như một giấc mộng hão huyền có thể bốc cháy trong chớp mắt.

Tuy nhiên, thời gian trôi qua, những kẻ từng theo sau Aria sau đó đều quay về con đường quý tộc, lịch lãm của họ, và đính hôn với người khác, từ người một, và cuối cùng không còn ai ở lại bên Aria. Tất nhiên, cô nhớ có những gã đã thổ lộ rằng họ thật lòng yêu cô, nhưng không có cách nào để cô biết chúng có phải thật hay không.

‘ Đúng vậy, nếu cơ hội đến, chúng ta sẽ xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình kiểm tra họ.’