Chương 29: Kiếm lời rất nhiều bạc
Bán xong đồ, ba người thu thập đồ còn lại, chuẩn bị đến hiệu thuốc bán thảo dược, Thẩm Thừa Diệu cũng trở lại, không tìm được việc làm công nhật, bây giờ nông nhàn người tìm việc rất nhiều, có nhiều người chưa tìm được việc, ở lại bến tàu.
Thẩm Thừa Diệu để hai sọt thảo dược lên xe bò, ba đứa nhỏ nhảy lên xe bò đi về phía Tống Đức đường.
Tống Đức đường là y quán lớn nhất trong huyện và cũng là hiệu thuốc lớn nhất. Đến cửa y quán, Thẩm Thừa Diệu ở bên ngoài trông xe bò, ba đứa nhỏ tuej mình đi vào bán thảo dược, Thẩm Thừa Diệu định đi vào, nhưng Hiểu Nhi nói bọn chúng có thể tự xử lý, mới thôi, coi như cho các con cơ hội rèn luyện.
Ba người đi vào hiệu thuốc liền có người hỏi: “Ba vị là muốn khám bệnh hay là mua thuốc?”
Hiểu Nhi bảo Cảnh Duệ đi bán, Cảnh Duệ là con trai trưởng của tam phòng, về sau cái nhà này cần hắn quản lý, nên sớm bồi dưỡng.
Cảnh Duệ trong lòng hơi lo lắng: “Chúng ta tới bán dược liệu, xin hỏi đại ca, ở đây thu mua thảo dược không?”
Hỏa kế nhìn liếc nhìn sọt thảo dược, gật đầu, “Có, các ngươi chờ một lát.” Nói xong liền vén rèm lên đi vào. Rất nhanh liền có một người chưởng quầy khoảng bốn năm mươi tuổi đi ra: “Tiểu huynh đệ thảo dược tươi bán à?”
Cảnh Duệ gật đầu: “Đại phu, ông nhìn xem thảo dược này hiệu thuốc có cần hay không?”
“Ta nhìn xem là dược liệu gì trước đã.” Đại phu ngồi xổm xuống cẩn thận lật xem nhìn hai sọt dược liệu, thấy toàn bộ đều là dược liệu, không có sai sót, còn có một ít loại tốt, liền gật đầu, đứng lên nói: “Dược liệu này chúng ta đều mua hết, theo ta đi đến hậu viện, nơi đó có cân.”
Đi vào hậu viện, có tiểu nhị chuyên môn bước đến đỡ sọt, bắt đầu tiến hành kiểm tra dược liệu, phân loại và cân.
“Dược liệu này là các ngươi tự đào? Các ngươi làm thế nào mà biết các loại dược liệu?” Chưởng quầy đứng ở một bên cầm giấy bút ghi chép.
“Thấy đại phu trong thôn đào, chúng cháu liền đi theo đào.”
“Dược liệu này chúng ta đều mua, nhưng bởi vì là dược liệu tươi, chưa qua chế biến, cho nên giá cả tương đối tiện nghi, hơn nữa dược liệu bên trong chất lượng không giống nhau, giá cả cũng khác nhau. Kê cốt thảo mua sáu văn một cân, chất lượng tốt tám văn, tử thảo tám văn, chất lượng tốt mười văn; thổ phục linh tám văn, chất lượng tốt mười văn, tam thất mười ba văn, chất lượng tốt mười lăm văn, xa tiền thảo hai văn, chất lượng tốt tam văn. Mấy đứa cảm thấy như thế nào, nếu không có vấn đề liền cầm đi cân.” Chưởng quầy đem tình huống nói rõ rang trước khi cân.
Hiểu Nhi cảm thấy thảo dược nàng lấy ra từ trong không gian chất lượng tốt hơn rất nhiều, liền chỉ vào đống thảo dược đã được phân loại rõ ràng kia nói: “Những cái đó đều là thảo dược tươi phẩm chất rất tốt, giá cả có thể cao hơn một chút hay không?”
Chưởng quầy nhìn thoáng qua, cũng cảm thấy chỗ thảo dược kia so với loại bình thường tốt hơn nhiều, suy nghĩ một chút liền gật đầu: “Vậy mỗi loại thêm một văn một cân thì như thế nào?”
Hiểu Nhi gật đầu, Cảnh Duệ liền nói, “Được ạ, liền cái giá này đi. Đại phu, dược liệu trải qua chế biến thì mua bao nhiêu tiền?”
“Chế biến xong cũng phải xem chất lượng, nếu chế biến tốt, so với tươi thì gấp hai lần trở lên.”
Cảnh Duệ nghe xong mắt đều sáng: “Lần sau chúng cháu hái dược liệu lại đưa qua đây, chỗ ông còn mua không ạ?”
Chưởng quầy cười đáp: “Có, Tống Đức đường chúng ta đều có cửa hàng trên cả nước, vì vậy cần rất nhiều dược liệu.”
Hỏa kế cân xong hết toàn bộ dược liệu, kê cốt thảo mười lăm cân sáu văn, mười cân chín văn; tử thảo mười một cân tám văn, mười cân mười một văn; thổ phục linh hai mươi cân tám văn, ba mươi cân mười một văn; tam thất sáu cân mười ba văn, mười hai cân mười sáu văn; xa tiền thảo mười cân hai văn.
Chưởng quầy lấy bàn tính, khảy nửa ngày mới tính xong: “Tổng cộng là một nghìn một trăm năm mươi tám văn.”
Hiểu Nhi chờ lâu đến nỗi muốn nói trực tiếp ra con số.
Chưởng quầy bảo tiểu nhị đi lấy bạc, sau đó lại cầm quyển sách dạy ba người nhận biết một vài loại thảo dược, nói lần sau có thể hái mang lại đây bán.
Cầm bạc mà ba người vui vẻ đi ra khỏi hiệu thuốc, gặp Thẩm Thừa Diệu ở cửa, ngồi trên xe bò đi về phía tiệm tạp hóa.
Cảnh Hạo ngồi ở xe bò vui vẻ mà nói với Thẩm Thừa Diệu: “Cha, chúng con bán được rất nhiều bạc.”
“Thật không? Các con đều giỏi hơn cha rồi.” Thẩm Thừa Diệu vui vẻ mà khen, con cái có năng lực, làm cha đương nhiên cảm thấy tự hào. Nhưng hắn chỉ cho rằng bọn họ có thể kiếm nhiều nhất cũng chỉ mấy chục văn, mấy chục văn đã rất nhiều rồi. Bây giờ làm một ngày công nhật mới được có hai mươi đến ba mươi văn.
“Cha, vì sao cha không hỏi chúng con kiếm lời bao nhiêu tiền? Cha chẳng thú vị gì cả!” Cảnh Hạo không vui, cha hắn một chút cũng không thú vị.
“Ha ha, ta không hỏi, ngươi có thể không nói sao! Vậy thì cuối cùng kiếm được bao nhiêu tiền lời?” Thẩm Thừa Diệu bị chính con trai mình chọc cười.
Hiểu Nhi đến gần Thẩm Thừa Diệu nói nhỏ bên tai một con số.
“Cái gì, mười một……” Thẩm Thừa Diệu không nhịn được kêu lên.
Hiểu Nhi nhanh tay che miệng cha lại, nhỏ giọng nói: “Cha, tiền tài không được để lộ ra bên ngoài.”
Thẩm Thừa Diệu cũng nhận ra mình hơi lớn tiếng, vội gật đầu tỏ vẻ đã biết. Mà hắn cũng không dám hỏi thêm nữa, chỉ muốn nhanh chân về nhà.
Hiểu Nhi định đi tiệm tạp hóa mua bình ủ rượu, Thẩm Thừa Diệu lại nói mai đi lên trấn trên mua, bây giờ về nhà trước đã. Hắn lo lắng mấy đứa nhỏ bán đồ được nhiều bạc như vậy bị người khác để ý, bây giờ đường về nhà là lúc nhiều người nhất, tương đối an toàn.
Hiểu Nhi cũng không kiên trì nữa, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Đến cửa huyện, lại thấy Thẩm Tử Hiên và Lê Triết Vĩ đang chuẩn bị thuê xe ngựa về nhà, nhìn thấy xe bò nhà bọn họ, cũng không ghét bỏ mà lên xe bò cùng bọn họ trở về.
Lê Triết Vĩ ngồi trên xe bò không có cảm giác gì gọi là không thích ứng, tựa như xe bò chính là bảo mã (BMW).
“Các ngươi đến huyện thành làm gì?”
“Chúng ta hái được ít đặc sản trên núi, hôm nay phiên chợ nên tới đây bán lấy tiền.” Cảnh Duệ đưa cho hắn một cái mũ rơm, bây giờ mặt trời còn đang gay gắt, mà xe bò này là lại không có mái.
“Ồ? Đặc sản trên núi gì?” Hắn đưa tay nhận mũ, rất tự nhiên mà đội trên đầu, thật lâu không săn thú, hắn cũng muốn lên núi chơi.
“Hạt dẻ và thảo dược còn có một ít trái cây.”
“Mấy thứ này có thể đáng bao nhiêu tiền, tại sao không săn hươu sao, hồ ly hay gì đó.”
Hiểu Nhi bất đắc dĩ, hươu sao, hồ ly nàng cũng muốn, nhưng lên núi ba lần cũng chưa nhìn thấy bóng dáng chúng nó đâu.
“Cái gì không đáng giá, chúng ta bán được mười mấy lượng bạc đó!” Cảnh Hạo nghe xong bất mãn.
Hiểu Nhi trong lòng không nhịn được trợn tròn mắt, hai cha con này quả là cha con ruột, Cảnh Hạo có khi rất thông minh, sao lại tự nhiên lại đứt dây thần kinh nào rồi, bán được bao nhiêu tiền cũng nói rõ to? Ngươi xung quanh đều nhìn lại.
Cảnh Hạo thấy những người khác đều nhìn lại đây, cũng biết mình nói quá lớn, vẻ mặt hơi chột dạ.
Lê Triết Vĩ không thấy mười mấy lượng bạc là nhiều, chỉ cho rằng bọn họ hái được thảo dược tương đối đáng giá.
“Tử Hiên, ngươi đã lên núi bao giờ chưa? Ngày mai chúng ta cũng lên núi chơi đi. Thuận tiện bắt chút con mồi đến nhà tam thúc làm khách.”
“Lê công tử quá khách khí, cứ tới nhà của ta là được không cần mang thêm đồ.”
“Ta cũng nhớ trù nghệ của tam thẩm và Hiểu Nhi, bắt chút con mồi vừa lúc đỡ thèm. Hiểu Nhi ngươi làm cho ta ít mồi câu, lần trước chỉ có một túi dùng được.”
……
Mấy người nói nói cười cười trên đường trở về.
Trở lại thôn, Thẩm Thừa Diệu đưa Thẩm Tử Hiên bọn họ về nhà, sau đó mới về nhà mình, mấy người vừa đến sân đã ngửi được mùi canh gà đặc trưng từ phòng bếp đông sương phòng bay ra. Trái tim Hiểu Nhi lộp bộp, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu, hai huynh đệ hẳn là cũng cảm giác được, nhanh chân hướng về hậu viện nhà mình mà chạy.