Chương 16: Thu hoạch vụ thu

Chương 16: Thu hoạch vụ thu

Thật ra đại phòng đề nghị phân gia, nguyên nhân quan trọng là Thẩm Bảo Nhi quen biết nhị công tử Huyện thừa. Nhị công tử cố ý tới cầu hôn. Thẩm Bảo Nhi lo lắng nếu mình và nhị công tử Huyện thừa đính hôn, thì một đám thân thích ở nông thôn sẽ thường xuyên tới đòi tiền, hơn nữa có thân thích nông thôn, cũng cảm thấy mất mặt, ở trước mặt những tiểu thư phu nhân nhà quan không dám ngẩng đầu, sợ bị người ta nói là nhà quê, mới kiến nghị Lam thị phân gia. Đương nhiên Lam thị và Thẩm Thừa Tông cũng muốn phân gia, một nhà bốn người thương lượng một đêm mới nghĩ đc phương pháp này.

Lần này trở về, vốn dĩ tính toán biểu hiện tốt khi thu hoạch vụ thu, thuyết phục mọi người phân gia, ai biết sẽ thuận lợi như thế, trước khi thu hoạch vụ thu liền phân gia, vì thế Lam thị còn nhờ đại ca nàng hỗ trợ trông cửa hàng một thời gian, sớm biết như vậy thì không cần. Hiện tại phân gia xong, Lam thị muốn trở về trấn, nhà nàng lại không đc phân đồng ruộng, nên không muốn mặt cắm xuống đất, lưng hướng lên trời làm việc, không muốn để cho mình dính bùn và mùi mồ hôi.

Thẩm Bảo Nhi cũng muốn như thế liền nói ra trước Lam thị: “Cha, hiện tại mấy nhà đã phân gia xong, nếu không ngày mai chúng ta trở về trấn đi, nếu thật sự làm việc nhà nông một tháng, làn da con đều bị đen, tay thô đến mức không thể gặp người. Đến lúc đó Niên công tử sẽ ghét bỏ.”

Lam thị cũng phụ họa: “Đúng vậy, lão gia, cửa hàng nhà ta cũng không thể nhờ đại ca ta phụ giúp lâu như vậy được. Hơn nữa Văn Nhi và Bảo Nhi cũng chưa bao giờ phải làm việc nặng, sao có thể xuống đất hỗ trợ. Nhỡ đâu Văn Nhi mệt muốn chết thì sao mà đọc sách được? Bảo Nhi về sau gả vào nhà Huyện thừa, để người khác biết nàng từng xuống đất làm việc, vậy thì mặt mũi nàng để đâu?”

Bây giờ, những phu nhân tiểu thư trấn trên đều thường xuyên khinh thường các nàng, nói các nàng nhà quê, nếu biết các nàng từng xuống đất làm việc, còn không phải càng nhạo bang hay sao!

“Nhưng mà chúng ta đã nói là trở về cùng thu hoạch vụ thu, nhanh như vậy trở về, cha ta khẳng định không đồng ý.” Thẩm Thừa Quang do dự. Chính hắn cũng đã nhiều năm không xuống đất, trước kia khi còn nhỏ nhưng đã từng, hiện tại nhớ tới đều sợ, hắn muốn trở về trấn trên, ở trong thôn không quen.

“Nếu không chúng ta viết thư cho đại ca, hai ngày sau phái người đến nói hắn có việc, không thể giúp chúng ta trông nom cửa hàng?” Lam thị thấy Thẩm Thừa Quang không có cự tuyệt liền nói.

Thẩm Thừa Quang nghe được lời này đồng ý luôn: “Được, vẫn là nương tử có biện pháp, hai ngày sau liền trở về, cha khẳng định sẽ đồng ý.”

Cùng lúc đó, hai phu thê nhị phòng cũng không ngủ.

Lý thị lấy vốn riêng nàng lén giấu mang ra, tổng cộng có bốn mươi lượng, trước khi phân gia có ba mươi lượng, phân gia được thêm mười lượng, hai phu thê ngồi đếm, vui vẻ đến mức muốn hát vang bài ca “Nếu Hồ quản gia đưa cho mười lượng mà không cần đưa cho nương thì tốt rồi.”

“Hiện tại trong tay chúng ta có bốn mươi lượng, chúng ta để lại năm lượng mua đồ gia dụng, còn lại ba mươi lăm lượng hai ta mang hết đi theo ca ca nàng đến phía nam đi một chuyến, trước năm mới chúng ta có thể kiếm được hơn một trăm lượng để ăn tết.” Nghe đến đó, Lý thị hưng phấn, hai tay vỗ vào người Thẩm Thừa Tông.

“Đương gia ta rất vui vẻ. Chờ Hồ quản gia đem Hiểu Nhi đi, chúng ta lại có thêm ba mươi lượng, chàng có thể mang sáu mươi lượng đi phía nam.”

Sau đó, bọn họ cũng có thể sống một cuộc sống có người hầu hạ, cơm bưng nước rót.

“Đúng rồi, buổi chiều Hồ quản gia cho người nhắn cho ta, bảo ta sang mai đi trấn trên một chuyến, chính là ngày mai bắt đầu thu hoạch vụ thu, cha sẽ đồng ý để ta đi trấn trên sao?” Lý thị đột nhiên nhớ tới việc này, nói ra.

Thẩm Thừa Tông nghĩ, đây chính là chuyện ba mươi lượng bạc, không thể trì hoãn: “Vừa rồi ta nghe nương phân phó Cảnh Văn sáng sớm mai đi trấn trên mua thịt, đến lúc đó nàng liền nói nàng đi, cha nàng sẽ đưa cho nàng thêm ít thịt. Khi đó thuận tiện đi tìm Hồ quản gia một chút!”

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, đại khái hơn bốn giờ, tất cả người Thẩm gia liền rời giường, ăn cơm sáng xong thì mang nông cụ chuẩn bị ra cửa.

Mà Thẩm Thừa Diệu đã đưa Lưu thị về nhà mẹ đẻ trở lại, đi bằng xe bò. Nhưng theo Hiểu Nhi biết, đi xe bò cũng mất một canh giờ rưỡi, vậy thì bọn họ dậy sớm như thế nào a. Tối hôm qua chắc là không được ngủ đây.

Đến nơi, không khí tràn ngập hương lúa nhàn nhạt và mùi bùn đất. Trời tờ mờ sáng, nhưng ngoài ruộng đã có hai ba hộ đang bận rộn, nhìn thấy đều cười chào hỏi lẫn nhau. Thẩm lão gia tử thấy có người sớm hơn mình, không nhịn nổi mà đi nhanh hơn.

Hôm nay thu hoạch trước là ruộng của Thẩm lão gia tử, thu xong ruộng của ông, lại thu đến Thẩm Thừa Tông, theo thứ tự từ lớn đến nhỏ mà thu.

Tới ruộng, lão gia tử chia người tản ra, mỗi người một khu để thu. Thẩm Thừa Diệu ở bên cạnh Thẩm lão gia tử, động tác của hai người đều rất nhanh, rất lưu loát, tay trái quét qua một cái, liền đem sáu bảy cây mạ thành một nắm, tay phải lập tức cầm liềm xoẹt một cái liền thu được một đống thóc.

Hiểu Nhi nhìn líu lưỡi, cũng muốn thử xem, nhưng tay nàng nhỏ, chỉ có thể nắm được hai ba cây, nhưng nàng học nhanh, làm việc lại lưu loát, cho dù nắm hai cây để cắt, tốc độ cũng là rất nhanh.

Cảnh Duệ ở bên cạnh Hiểu Nhi, không khỏi khen ngợi: “Hiểu Nhi năm nay cắt lúa càng nhanh, ca đều không đuổi kịp.”

Cảnh Hạo thấy thế, cũng một tay nắm một gốc cây, càng thêm ra sức cắt.

Thẩm lão gia tử nghe thấy rất vui mừng, mấy đứa nhỏ nhà tam phòng được dạy dỗ tốt, đều rất chăm chỉ làm việc. Không giống những người khác, một người so với một người càng lười.

Thật ra Hiểu Nhi và Cảnh Hạo không cần đi theo thu hoạch, nhưng đứa nhỏ nhà tam phòng, từ năm tuổi liền chủ động đi theo hỗ trợ. Trước đây Cảnh Duệ nói muốn đi theo hỗ trợ, lão gia tử còn tưởng rằng hắn ham chơi, sau đó phát hiện hắn rất nghiêm túc đi theo bên người Thẩm Thừa Diệu chậm rãi cắt từng cây từng cây, người lớn nghỉ ngơi hắn mới nghỉ ngơi, chưa từng kêu mệt, khổ.

Trời sáng, mặt trời cũng lên, Hiểu Nhi nhìn qua bốn phía, thấy tứ thúc tứ thẩm cắt rất nhanh, nhị phòng một nhà còn đỡ, chỉ chậm hơn một nửa, đại phòng và Thẩm Trang thị, Thẩm Ngọc Châu kia một mảnh vậy mà còn chậm hơn ba đứa nhỏ như Hiểu Nhi, làm người ta không nói nên lời.

Thẩm lão gia tử cũng thấy, tức giận hét lớn: “Sáng nay, ai không cắt thì không được trở về ăn cơm, cắt xong thì mới về.”

Mấy người nghe xong động tác quả nhiên nhanh hơn. Một nhà đại phòng âm thầm kêu khổ, đều hy vọng ca ca của Lam thị nhanh cho người đến gọi hắn về.

Đến mười giờ sáng, Lý thị mới đến ruộng, nhìn mặt nàng vui vẻ rạo rực, Hiểu Nhi liền biết chuyện đã thành công, trong lòng cười lạnh.

Thẩm lão gia tử thấy Lý thị muộn như vậy mới đến, nhíu mày, nhưng chưa nói gì.

Trời càng ngày càng nóng, buổi trưa, Thẩm lão gia tử mới kêu dừng lại, Hiểu Nhi vội chạy tới chỗ để nước cạnh ruộng, lén lấy hai bình nước trong không gian mà tối hôm nàng qua đổ đầy lại đây, một bình đưa cho Thẩm lão gia tử, dù sao thì tuổi tác của ông cũng lớn, làm việc lại ra sức, khẳng định mệt đến chết: “Ông nội, uống chút nước đi.”

Sau đó lại đem một bình đưa cho Thẩm Thừa Diệu: “Cha cũng uống đi.”

Thẩm lão gia tử rất vui vẻ khi thấy cháu gái hiếu thuận: “Hiểu Nhi thật hiểu chuyện.” Trong lòng lại ngừng suy nghĩ, vẫn là vợ lão tam dạy dỗ trẻ nhỏ tốt. Lại nhìn đại phòng nhị phòng, người nào uống của người nấy.

Thẩm Thừa Diệu không chịu uống trước, để cho con uống trước, mấy đứa nhỏ tất nhiên là không chịu, nhường nhau, Thẩm lão gia tử đã uống xong, đem nước cho Cảnh Duệ: “Lão tam, con cũng uống đi, con cái hiếu thuận, không chịu uống trước vậy thì con uống nhanh lên để cho bọn nhỏ uống mới đúng.”

Thẩm Thừa Diệu nghe xong cũng cảm thấy đúng, vội ngẩng đầu, mở miệng, uống hết nước, sau đó rót cho Hiểu Nhi mấy ngụm, Hiểu Nhi bảo Cảnh Hạo uống trước, Cảnh Hạo không đồng ý, Hiểu Nhi tức giận nói: “Uống đi, nếu không sau này sẽ không để ý tới đệ nữa.”

Cảnh Hạo mới khuất phục.

Hai bình nước đã bị chia nhau uống hết.

Thẩm lão gia tử cảm giác thoải mái hơn, trong lòng kinh ngạc, ông cảm thấy nước này so với trước đây ngon hơn, có vị hơi ngọt: “Hiểu Nhi nước này sao ngọt như vậy?”

Thẩm Thừa Diệu, Cảnh Duệ và Cảnh Hạo bởi vì ở nhà đã uống quen, nên không nhận ra. Hiểu Nhi nghe xong liền nói: “Có sao? Cháu thấy cũng giống như bình thường mà, do ông khát nước quá rồi.”

Thẩm Trang thị cũng cho rằng lão gia tử khát quá: “Ta cũng cảm thấy giống như bình thường, nước này là buổi sáng ta rót, đều được đun sôi. Tại sao ta lại không thấy ngọt?”

Nghe xong lời này, Thẩm lão gia tử cho rằng đó là do ông quá khát vì cả buổi sáng ông đều làm việc không nghỉ.