Chương 12: Phân gia

Chương 12: Phân gia

Sau khi Cảnh Duệ và Hồ Đại Tài tách ra, Cảnh Duệ đi đến một con ngõ nhỏ nơi có Hiểu Nhi. Đợi hai người đi, hóa ra ở trong ngõ nhỏ, có hai người nhảy từ trên nóc nhà xuống.

Thiếu niên cao lớn mặc trường bào màu xanh da trời nói với thiếu niên mặc trường bào màu tím cũng rất cao lớn, lại càng thêm anh tuấn, ngay thẳng, quý khí bức người: “Tiểu tử kia rất thông minh, tương lai có khả năng là một nhân tài.”

“Ồ.” Nam tử áo tím đáp lại, cũng không biết có đồng ý hay không.

Bên này, sau khi Thẩm Cảnh Duệ và Thẩm Hiểu Nhi hai huynh muội hội hợp, cũng không tiếp tục ở trên trấn, vội vã về nhà. Trở lại thôn, thuận tiện cắt một ít cỏ heo bên dòng suối mang về nhà.

Sau cơm trưa, Thẩm lão gia gọi mọi người Thẩm gia vào phòng, ngay cả Lưu thị đang ở cữ cũng bị gọi đi, nói là có chuyện muốn nói.

Trong phòng, Thẩm lão gia cùng Thẩm Trang thị ngồi ở trên giường đất, hai bên trái phải là Thẩm Ngọc Châu và một nhà đại phòng, người mấy phòng khác ngồi ở hai bên ghế cạnh giường đất.

Thẩm Thừa Diệu ôm Hiểu Nhi, Lưu thị ôm tiểu muội, Cảnh Duệ và Cảnh Hạo đứng ở hai người phía sau, tứ phòng Thẩm Cảnh Kiệt lôi kéo Cảnh Hạo chơi cùng, Lư thị ngồi cạnh Lưu thị hai người nhẹ giọng nói chuyện. Tứ thúc ngồi cạnh Lư thị.

Ngồi đối diện là người nhị phòng.

Từ đội hình mà mọi người đang ngồi, có thể nhìn ra quan hệ thân sơ.

Thẩm lão gia thấy mọi người đông đủ mới bắt đầu nói chuyện, nói đông nói tây một hồi. Ý tứ đại khái là: Khi ông còn trẻ vất vả như thế nào, đi khắp các con phố làm người bán hàng rong như thế nào, kiếm được phần gia nghiệp, thậm chí còn mở tiệm tạp hóa. Sau đó lại mọi người vất vả như thế nào, thắt lưng buộc bụng như thế nào, ăn đói mặc rách để cháu trai trưởng đọc sách, đại phòng về sau nhất định phải báo đáp lại cho mấy đệ đệ, nói nửa ngày cũng không nói ra trọng điểm.

“Cha, mọi người đều là người một nhà, nói báo đáp cái gì chứ, chúng ta đều là rất vui lòng để đại ca cùng cháu trai được đọc sách.” Thẩm Thừa Diệu cho rằng Thẩm lão gia lo lắng mọi người sẽ có ý kiến với việc Thẩm Cảnh Văn đọc sách, liền nói.

Ông cũng không ngại việc mình đi làm để cho cháu trai được đọc sách đọc sách, nhưng cũng mong vợ con của mình có thể được ăn no mặc ấm, thấy vợ con của mình phải chịu đói chịu khổ cũng đau lòng, cũng từng hy vọng có thể cho con trai mình được đọc sách.

“Đúng vậy, cha, huynh đệ với nhau giúp đỡ nhau cũng là đúng.” Thẩm Thừa Tổ cũng vội tỏ thái độ.

Hai người mềm lòng, Hiểu Nhi cảm thán ở trong lòng. Lão gia bao nhiêu năm nay đều luôn như vậy, đối xử bất công, cũng là công lao của hai người mềm lòng này. Thật ra vì gia tộc thịnh vượng phát đạt thì nên cống hiến, nhưng cũng không thể gây khó khăn cho những đứa con khác. Ta có thể cho ngươi đọc sách, nhưng cẩm y ngọc thực thì không được, ít nhất chi phí ăn mặc thì mọi người đều phải như nhau. Một gia đình nên đoàn kết nhất trí, đồng lòng hướng về phía trước, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

Hôm nay Thẩm lão gia nói lời này khẳng định có dụng ý khác, Thẩm Cảnh Văn đọc sách cũng rất khá, đồng sinh mười lăm tuổi, cũng là hiếm có trong toàn huyện, có vẻ rất nhanh sẽ trúng tú tài, hôm qua Thẩm Thừa Quang và Thẩm Cảnh Văn ở lại phòng nói chuyện với Thẩm lão gia một thời gian, có lẽ là liên quan đến chuyện ngày hôm nay. Hôm nay ông cố ý nhắc tới về sau đại phòng nhất định sẽ báo đáp cho mọi người.

Báo đáp? Nghĩ đến đây, Hiểu Nhi đột nhiên hiểu ra, đây là muốn phân gia, không phân gia về sau Thẩm Cảnh Văn làm quan, là người một nhà, cùng hưởng phú quý, cần gì nói báo đáp? Bọn họ muốn trước khi trúng tú tài phân gia, không mang tai tiếng đi. Nếu là như vậy, Hiểu Nhi có chút mong đợi, phân gia đối với nàng mà nói là chuyện tốt.

“Cha, người có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.” Thẩm Thừa Tông nhiều năm như vậy thấy thế cũng hiểu lòng của lão gia tử, hắn mới không tin ông sẽ yêu thương mình.

Thẩm Trang thị thấy Thẩm lão gia nói nửa ngày, mấy đứa con trai cũng chưa hiểu ý của ông, ngược lại còn hiểu lầm, cũng ngồi không yên: “Cái ông già này, nói nửa ngày cũng không biết nói cái gì, đệ đệ giúp đỡ ca ca không phải hiển nhiên sao? Nói gì báo đáp cái gì đâu! Cha mấy đứa ý tứ là phân gia, mấy đứa đừng để ông ý nói mơ hồ!”

“Ngươi cái gì cũng không hiểu, ở chỗ này nói linh tinh cái gì!” Thẩm lão nhân trừng mắt nhìn Thẩm Trang thị một cái, hắn nói nhiều như vậy khẳng định có dụng ý của hắn, hắn không phải lo lắng những đứa con khác không hiểu dụng tâm lương khổ, cho rằng một nhà đại phòng muốn một mình hưởng hết vinh hoa phú quý! Mà lão bà này chuyên môn đi phá đám, cái gì mà hiển nhiên! Lời này có thể nói ra hay sao! Thật là làm bậy!

Phân gia? Mấy đứa con trai, con dâu bên dưới đều sốc. Thẩm Trang thị thích nhất là cả gia đình cùng nhau sinh hoạt, bọn họ thật sự không nghĩ tới lão gia sẽ chủ động đề nghị phân gia, mà mấy đứa con dâu nghe xong cũng khiếp sợ, nhưng càng vui mừng. Thành thật mà nói, những ngày sống chung với Thẩm Trang thị cũng thật khổ cực.

“Cha mẹ, có phải con đã làm sai cái gì hay không?” Thẩm Thừa Diệu nghĩ xem gần đây nhất nhà mình có làm sai chuyên gì hay không, nhưng ngoại trừ thê tử ở cữ không làm việc nhà ra, hắn cũng không nghĩ ra được cái khác, chắc là không phải nguyên nhân này đi. Thê tử sinh con cho mình, nếu không phải là do ở cữ thì cũng phải đi làm việc, không may để lại di chứng thì hắn không thể tha thứ cho bản thân.

“Hay là mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện, làm cho người tức giận?” Thẩm Thừa Tổ nghĩ cũng không ra manh mối, chỉ có thể suy xét đến mấy đứa con trai.

“Đều không phải, suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế, cha biết các ngươi đều là con trai, cháu trai ngoan, chỉ là gần đây cha suy xét một chút, cảm thấy cây cao thì phải phân nhánh, Thẩm gia chúng ta già trẻ lớn bé hơn hai mươi khẩu, ở cùng một chỗ, có nhiều chỗ không tiện, dễ dàng xích mích, mà xích mích càng nhiều thì càng cảm giác xa cách, ta liền nghĩ, thừa dịp mọi người vẫn đang thân với nhau thì phân gia, hơn nữa cha cũng lo lắng, về sau nếu Văn Nhi có cơ hội làm quan, quan trường hắc ám, tiểu nhân khó phòng bị, một khi không cẩn thận sẽ có khả năng bị diệt tộc, nếu phân gia, nếu không phải tội lớn, ít nhất sẽ không liên lụy mấy đứa, nhà ta cũng coi như có hậu. Mà các ngươi ở bên ngoài cũng có thể tìm cách giúp đỡ, mà không phải tận diệt không có cửa cầu cứu. Hơn nữa chỉ cần có tâm, cho dù phân gia, Văn Nhi làm quan vẫn có thể giúp đỡ mọi người mà, phân gia hay không đều không ảnh hưởng. Các ngươi nghĩ xem có đúng hay không.”

Nghe xong lời này, mọi người đều không nói tiếng nào, cũng lo lắng có thể phân gia hay không.

“Sau khi phân gia các ngươi vẫn là huynh đệ của ta, nhiều năm như vậy, huynh đệ vì ta chịu bao nhiêu khổ cực ta đều biết, về sau có chuyện gì thì cứ tìm ta, nếu có thể giúp ta tuyệt đối không nói hai lời.” Thẩm Thừa Quang thấy không ai nói chuyện, vội đứng ra bảo đảm. Đương nhiên lời nói chừa lại đường lui cho mình, là tới tìm hắn, không phải tìm Thẩm Cảnh Văn đang làm quan, chuyện có thể giúp nhất định sẽ giúp, nhưng có giúp hay không không phải chuyện của mình hắn.

Hiểu Nhi nghe xong khịt mũi coi thường, lời nói có thể hay không lại không phải do hắn nói, về sau cứ nói một câu lực bất tòng tâm là được.

Thẩm lão gia nghe xong lời này rất hài lòng: “Cha cũng suy nghĩ chu đáo, suy nghĩ xa, bây giờ Văn Nhi mới là đồng sinh, muốn trở thành tú tài, cử nhân, tiến sĩ, làm quan chỉ sợ không biết bao nhiêu năm sau, mười năm, hai mươi năm cũng chưa biết chừng, nhưng mọi chuyện trên đời chỉ sợ có điều không may, phân gia sớm một chút, về sau có chuyện gì, người khác nghĩ đến chúng ta đã phân gia, khả năng chịu liên lụy sẽ ít đi”. Sau khi nói nhiều như vậy, miệng hơi khô Thẩm lão gia liền uống một chén nước, để cho mấy đứa con trai tự mình suy nghĩ.

“Cha đều là vì tốt cho chúng con, con nghe cha.” Thẩm Thừa Tông không chút suy nghĩ liền đồng ý. Sáng nay Lý thị mang về một tin tức, đại cữu của hắn thành lập một thương đội, mua bán nam bắc, rất kiếm được tiền, hắn chỉ làm một lần, đầu tư ba mươi lượng, sau hai tháng liền gấp ba, kiếm lời sáu mươi lượng. Hắn chuẩn bị đi theo, nếu không phân gia, tiền về sau kiếm được đều phải nộp lên, không nộp lên thì phải giấu lén lút, nhưng nếu phân gia bản thân có thể kiếm lớn, tiền lời đều thuộc về mình. Cho nên phân gia với hắn mà nói là mưa đúng lúc.

Thẩm Thừa Diệu quay đầu tới hỏi Lưu thị: “Mẹ bọn nhỏ, nàng nghĩ thế nào?”

Lưu thị đương nhiên là muốn phân gia rồi, nàng vốn dĩ không trông chờ vào đại phòng làm quan mà đi theo hưởng phúc, nàng mong mấy đứa con đều có thể ấm no liền nói: “Cha nghĩ rất chu đáo.” Đây là đồng ý phân gia.

Lưu thị liếc mắt một cái với Lư thị, thấy ánh mắt Lư thị đều là ý cười, liền biết nàng cũng muốn phân gia.

Thẩm Thừa Tổ cũng hỏi ý kiến Lư thị, biết nàng cũng muốn phân gia, lại hỏi Thẩm Thừa Diệu, chính Thẩm Thừa Diệu cũng muốn liền nói: “Chúng con nghe cha.”

Mấy huynh đệ đều đồng ý phân gia, chuyện Thẩm gia phân gia liền chính thức xác lập. Thẩm lão gia đem tiền bạc trong nhà, đồng ruộng, cửa hàng, tất cả tài sản nói ra, sau đó nói ra phương án mà tối qua ông nghĩ được, hỏi ý kiến mọi người.