“A…” Cố Thu Nguyệt hét lên một tiếng, nhìn ánh mắt Cố Vân Đông dường như là không quen biết nàng, nàng thở hổn hển một hơi, “Ngươi, ngươi điên rồi, ta là tiểu cô của ngươi.”
“Thế đạo này, thân sinh nhi tử còn thua cả một túi lương thực, tiểu cô thì tính là thứ gì?” Cố Vân Đông lạnh như băng mở miệng, từng bước từng bước một tới gần nàng.
Nhìn thấy chủy thủ cách mình ngày càng gần, Cố Thu Nguyệt có cảm giác ngửi được cả mùi máu tươi trên thanh chủy thủ kia, vội vàng lùi lại vài bước, bắt lấy tay nữ nhi siết chặt lại, tim đập tăng tốc.
“Nơi này, nơi này là cửa thành, mọi người ai cũng nhìn thấy, nếu ngươi hành hung ta, ngươi cũng chạy không thoát. Ta, ta nói cho ngươi, chỉ cần ngươi xin lỗi Lan Chi, bồi tội hẳn hoi, chỉ cần Lan Chi tha thứ cho ngươi, sự tình hôm nay liền bỏ qua.”
Cố Vân Đông nhìn một vòng xung quanh, thật có không ít người nhìn về phía các nàng, chỉ là ánh mắt của một đám đều như chết lặng, không nhúc nhích nhìn trò khôi hài bên này.
Nàng cảm thấy Cố Thu Nguyệt quá ngây thơ rồi, “Vậy ngươi muốn hay không thử xem? Hoặc là ngươi hỏi một chút Phó Lan Chi, có dám hay không để ta xin lỗi nàng?”
Phó Lan Chi đối với ánh mắt lạnh băng của nàng, đầu lập tức lắc như trống bỏi.
Cố Thu Nguyệt cáu giận, nghĩ muốn tiến lên hung hăng tát Cố Vân Đông mấy bàn tay.
Nhưng nàng không dám, ánh mắt Cố Vân Đông lúc này thật là đáng sợ, đến cuối cùng, rốt cuộc nhịn không được ngoài mạnh trong yếu kêu: “Ta, ta không cùng ngươi so đo nữa, ngươi như vậy chính là không đem trưởng bối để vào mắt, về sau ta cũng mặc kệ sống chết của các ngươi, đến lúc đó muốn vào thành cũng đừng có tới cầu xin ta. Đồ điên, ngươi cùng nương ngươi đều giống nhau, Lan Chi, đi.”
Hai người lúc đến hùng hồn, lúc về về lại nghiêng ngả lảo đảo.
Chờ đến khi đi thật xa, Cố Thu Nguyệt mới hùng hùng hổ hổ nói: “Tiểu tiện nhân nhà ngươi chờ đó cho ta, thật cho rằng ta không thể thu thập được ngươi sao? Mang theo ba đứa vướng víu, ta xem ngươi có thể bảo hộ tới khi nào, đừng để cho ta tìm được cơ hội, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi đẹp mặt. Ta mới không tin ngươi có thể bình an trên đường đến đây, cũng không biết đã ngủ qua mấy người nam nhân rồi, tiểu dâm phụ.”
Phó Lan Chi rốt cuộc không khóc nữa: “Nương, vì sao mà các nàng không đi cùng ngoại tổ phụ vậy?”
“Khẳng định là bị đuổi ra ngoài rồi.” Cố Thu Nguyệt cười lạnh, nàng quá hiểu phụ mẫu của chính mình.
“Đáng đời.”
Bóng dáng hai người dần dần đi xa, Cố Vân Đông đem chủy thủ thu lại, nhìn xung quanh một lần. Cũng không biết có phải do tác dụng của chủy thủ dính máu hay không, hay là do ánh mắt dọa người của nàng, tóm lại vốn dĩ có mấy người ngo ngoe rục rịch muốn tiến lên kiếm chác, lúc này cũng đều thu lại tâm tư.
Cố Thu Nguyệt này, vẫn là có chút hữu dụng.
“Tiểu cô nương đúng là không dễ dàng.” Nhìn từ đầu đến cuối, ông cụ lại nhịn không được thở dài. “Bất quá như vậy, ngươi ở đây đến một người thân thích hỗ trợ cũng đều không có, cần phải cẩn thận.”
“Gia gia cảm thấy, ta xin lỗi bọn họ hoặc là bưng trà rót nước cho bọn họ, bọn họ liền sẽ giúp chúng ta?” Cố Vân Đông cười cười, không để tâm.
Ông cụ sửng sốt một chút, “Cũng đúng.”
Cố Vân Đông dọa mẹ con tiểu cô đi rồi, cuối cùng bên cạnh cũng được thanh tĩnh, bắt đầu quan sát bên ngoài cửa thành rất nhiều lưu dân.
Người quá nhiều, cả con đường đều chật như nêm cối.
Các nàng trên đường đi thực chậm, cũng đã đến bên ngoài thành. Nhưng đằng sau các nàng, còn có không ít lưu dân đang trên đường hướng về bên này, cuồn cuộn không ngừng.
Cố Vân Đông chỉ là hơi quét một vòng, nhìn thấy cách đó không xa tốp năm tốp ba nhóm người tụ lại với nhau, chân mày gắt gao nhíu lại.
Không thích hợp, đây thực không thích hợp.