Chương 13: Rút Chuỳ Thủ

Cố Vân Đông nhìn theo hướng ngón tay, liền nhìn thấy mấy người có chút quen mắt.

Cẩn thận nghĩ lại, liền từ trong ký ức nảy ra thân phận của mấy người này - một nhà của tiểu cô.

Cố lão đầu có bốn nhi tử hai nữ nhi, trong đó cha nàng Cố Đại Giang cùng đại cô là cùng mẹ sinh ra, còn nhị thúc, tam thúc, tứ thúc cùng với tiểu cô là do kế nãi nãi Triệu thị sinh ra.

Cố đại cô gả ở thôn kế bên, trước khi chạy nạn, Cố Đại Giang đã đi tìm bọn họ, để một nhà bọn họ cùng nhau đi. Chỉ là Cố đại cô không bỏ mặc được đại nữ nhi đã xuất giá, tính toánđi cùng đại nữ nhi và con rể.

Cố tiểu cô được gả tới trấn trên, điều kiện nhà chồng không tồi, ở trấn trên có cái cửa hàng nhỏ duy trì sinh hoạt, trong nhà có chiếc xe lừa. Có điều kiện như vậy, nàng tự nhiên không muốn đi cùng cùng nhà mẹ đẻ chút nào. Vạn nhất trên đường muốn dùng đến xe lừa của bọn họ thì làm sao bây giờ? Nếu muốn mượn dùng lương thực của bọn họ thì làm sao bây giờ? Như vậy không phải là nàng thiệt sao?

Còn Cố tứ thúc, năm nay mới mười tám tuổi, còn chưa có thành hôn. Hơn nữa thời điểm hắn sinh ra bởi vì cái đầu quá lớn, hơn nữa Triệu thị tuổi đã cao thiếu chút nữa thì khó sinh, lại nói phía trước còn có hai nhi tử, bởi vậy cũng không được Triệu thị yêu thích.

Ngược lại là cha Cố cùng Cố đại cô vẫn luôn chiếu cố hắn, bởi vậy nên quan hệ của Cố tứ thúc cùng cha Cố bọn họ tốt hơn so với những chi khác.

Khi cha Cố mất tích trên đường chạy nạn, Cố tứ thúc liền gánh vác trách nhiệm chiếu cố các nàng. Cũng bởi vậy, Triệu thị càng lúc càng nhìn hắn không vừa mắt.

Vì sợ hắn ngăn cản, mấy người Triệu thị còn cố ý sai sử hắn đi chỗ khác, mới nhân cơ hội đem một nhà các nàng đuổi đi.

Cho nên lúc trước ở đây chỉ có nhà của nhị thúc, tam thúc, cũng không biết sau khi Cố tứ thúc trở về, sẽ có phản ứng như thế nào.

Bất quá Cố Vân Đông cũng không nghĩ quá nhiều, nàng còn muốn chiếu cố Dương thị cùng đệ đệ muội muội, không có nhiều tinh lực để quản các chuyện khác.

Chỉ là không nghĩ tới các nàng ở cửa thành đụng phải Cố tiểu cô, mà cả nhà Cố gia lại không gặp được.

Cố tiểu cô khuê danh Cố Thu Nguyệt, đại khái làm cảm nhận được tầm mắt quá mức mãnh liệt, lúc xoay đầu lại thì thấy được các nàng. Chỉ liếc mắt một cái, nàng liền nhíu mày.

Ngay sau đó tròng mắt xoay chuyển, nhìn về phía chung quanh các nàng, có lẽ là không thấy được mấy người Cố lão đầu, nàng lại thực mau xoay người đi, làm bộ dường như không quen biết các nàng.

Cố Vân Đông cười nhạt một tiếng, nàng cũng không muốn cùng với nàng tương nhận.

Vẫn là ngẫm lại làm như thế nào để vào thành đi.

Nhưng mà, nàng thì muốn thế, đối phương lại không muốn thuận theo ý nguyện của nàng.

Thực mau liền có một tiểu hài tử đi tới, đứng ở trước mặt các nàng hơi hơi nâng đầu, có chút vênh váo tự đắc nói: "Mẹ ta nói, các ngươi cút đi chỗ khác đi, đừng ở chỗ này làm gì cho mất mặt. Bộ dạng của các ngươi còn xấu hơn cả quỷ, căn bản là không có khả năng được tiến vào thành."

Tiểu nữ hài này là nữ nhi của Cố Thu Nguyệt, năm nay bảy tuổi. Bởi vì gia đình sống ở trấn trên, từ nhỏ liền thập phần có cảm giác vượt trội, đặc biệt là trước mặt cả nhà bọn họ, mỗi lần đến Cố gia, ánh mắt của bọn họ đều là thập phần ghét bỏ.

Tròng mắt của nàng xoay chuyển, cuối cùng nhìn về phía Cố Vân Đông, “Bất quá nếu các ngươi cầu ta, ta còn có thể suy xét đem theo một người. Nhưng là phải lấy thân phận nha hoàn đi theo ta, bưng trà rót nước cho ta, từ nay về sau hầu hạ ta, như vậy mỗi ngày ta có thể cho ngươi nửa cái màn thầu thô.”

Nàng đã sớm mong muốn có được một cái nha hoàn theo sau mình. Trên đường cũng có gặp người bán nhi tử bán nữ nhi, nói thì dễ nghe, cái gì mà muốn đánh muốn mắng gì cũng được, chỉ cần cho chén nước uống là được.

Chỉ là cha mẹ nàng nói hiện tại mua không có lời, trên đường còn phải phụ trách ăn uống, chờ tới lúc vào thành rồi liền cho nàng mua.

Nhưng hiện tại không phải lập tức sẽ được vào thành sao? Giờ còn có sẵn thế này.

Cố Vân Đông nhìn biểu tình dào dạt đắc ý của nàng, yên lặng đem chủy thủ từ trong tay áo lấy ra…