Chương 4: Nãi nãi ác độc, mẫu thân nhu nhược 2

Nàng định nói sức lực của hắn không lớn như vậy, nếu không thể một lần dọn cục đá, thì sức nặng nó rơi xuống lần nữa sẽ lớn hơn, sẽ làm ca ca nàng bị thương nặng hơn.

Nhưng đầu nàng bỗng có cảm giác choáng, trời đất cứ như quay cuồng, chân nàng bỗng mềm nhũng rồi ngã xuống đất.

A Trúc hôn mê bất tỉnh.

Nàng không biết mình hôn mê bao lâu, mơ mơ màng màng, cảm giác đói bụng đến khó chịu. Nàng muốn mở mắt tìm thức ăn, lại cảm giác hai mí nặng trỉu mở không nổi.

Đến khi một cỗ hương khí mê người sộc vào mũi, nàng mới mở bừng mắt. Vừa mở mắt, nàng liền nhìn thấy một phụ nhân mặt đầy u sầu, bưng chén cháo đi lại gần nàng.

Phụ nhân dáng người yếu ớt, ăn mặc chất vải thô, nhưng diện mạo rất dịu dàng.

"Trúc nhi... " Lý thị thấy nữ nhi mở mắt nhìn chính mình, liền kinh hỉ mà mở to mắt, nhanh chân chạy đến trước mặt nữ nhi.

Thấy đôi mắt A Trúc đầy khát vọng, Lý thị liền hiểu, nữ nhi là quá đói bụng, nàng đang muốn đút cháo cho nữ nhi, nào biết được ngoài phòng truyền đến tiếng la của Triệu thị.

"Tức phụ lão tam! Như thế nào phòng bếp thiếu một cái chén? "

Lý thị bị bà bà chất vấn, nơm nớm lo sợ đứng tại chỗ không dám động đậy, hận không thể giảm bớt hô hấp.

Nếu như bà bà biết nàng trộm cháo cho nữ nhi, mắng nàng chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là không có đồ cho nữ nhi ăn.

A Trúc trong lòng thống khổ a, nàng hiện tại đều đói đến không thể động đậy, nhìn đồ ăn trước mắt, lại không thể ăn, này thật là khó chịu.

"Đừng tưởng ngươi không lên tiếng, ta không biết ngươi ở đâu! Ta nghe được mùi thịt! " Triệu thị hùng hổ đá văng cửa phòng, nhìn thấy Lý thị đang bưng cái chén, lập tức nổi trận lôi đình.

"Ngươi dám trộm thịt của ta cho cái thứ mệnh sát tinh này uống!" Chân Triệu thị nhưng dẫm lên lửa, chớp mắt liền đến trước mặt Lý thị, đem chén cháo trên tay Lý thị đoạt lại.

Tuy nói là cháo thịt nạt, nhưng bên trong thịt nạt chỉ có một xí, Lý thị không dám trộm nhiều, nào ngờ bà bà vẫn biết.

"A Trúc đói đến muốn xỉu, nhìn Triệu thị mà tức giận.

"Nương, Trúc nhi đói bụng...." Lý thị nhìn Triệu thị nà cầu xin.

Triệu thi hướng mặt đất "Phi" một ngụm nước miếng, cả giận nói:"Không đói chết nàng! Lần này không phải Đại Hùng mang nàng đi xem bệnh điên, thì đâu có bị tảng đá đè bị thương? Một cái sát tinh, uông mấy gáo nước liền no rồi! Còn uống cháo! Cháo này ta cầm đi cho tôn nhi ngoan của ta uống. "