Editor: Bạch Tiểu Vy
Đầu của A Trúc đặc biệt đau, trên người giống như còn bị vật nặng đè lên. Nàng liền cảm thấy kì quái, rõ ràng là nàng trúng đạn ở ngực, tại sao lại đau đầu chứ?
"Muội muội, ngươi mau tỉnh lại... "
Nàng chính là cô nhi, ngay cả họ cũng không có, dưỡng phụ nhặt được nàng ở rừng trúc, cảm thấy cây trúc có ngụ ý không tồi, liền tùy tiện đặt tên nàng là A Trúc. Vậy ca ca nàng ở đâu ra a?
Mở mắt ra, nàng ngẩn người nhìn thiếu niên đang ghé trên người mình.
Thiếu niên lớn lên mày rậm mắt to, lúc này đang đau đến nhe răng, trợn mắt, làm mất đi vài phần anh khí. Bất quá hắn bị tảng đá to đè nặng lên người, có thể không thảm thiết kêu ra tiếng đã xem như là một người rắn rỏi.
A Trúc nhìn thiếu niên kia, đang nhìn mình, kinh ngạc mà trợn tròn mắt. Thiếu niên trước mặt gầy đến mức không có thịt, da ngăm đen, là chính mình? Xấu quá mức!
Tô Tĩnh Hùng thấy muội muội rốt cuộc đã tỉnh, lại còn ngây ngốc mà nhìn mình, bất chấp trên người bị tảng đá đè đau, bày ra một mặt thật thà cười nói: " Muội mau bò ra ngoài ..."
Hắn hiện tại không thể trụ được bao lâu, nếu một lát nữa chỉ sợ tảng đá đem hắn cùng muội muội không còn khe hở, lúc đó muội muội sẽ không còn đường ra.