Chương 92: Bày mưu kế trừ lưu manh

Lý Khoát Tử biết rõ không ổn, nhưng hắn sợ hãi Hồng Tiêu người này, nghe thấy hắn khiển trách một tiếng, lập tức chui ra, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Em không có…”

“Mày không thừa nhận thì thôi, hủy hoa màu của tao, tao không kiếm được tiền, cũng tuyệt đối không cho chúng mày tiền.” Lý Thanh Vân hạ quyết tâm, không để cho hắn có cơ hội làm sáng tỏ, đã quyết định vì dân trừ hại, dùng thủ đoạn, sao lại sẽ bỏ dở nửa chừng được.

Hồng Tiêu người này rất ác độc, trừng mắt đã dọa sợ Lý Khoát Tử tới mức run rẩy, hắn quát: “Mày thằng khốn này làm sao vậy? Người nghĩ kế là mày, bây giờ nói câu bảo đảm là có thể nhận được tiền, mày còn chờ cái gì nữa? Nói mau!”

Lý Khoát Tử cắn răng, giọng căm hận nói: “Được, em, em nói… chỉ cần mày đưa cho bọn tao 10.000 tệ, tao sẽ không hủy hoại đồ nhà mày nữa. Thiếu một xu cũng không được, chuyện lần trước mày đánh tao, tao còn chưa tính sổ với mày đâu.”

Sau khi Hồng Tiêu nghe được, lập tức vỗ bả vai Lý Thanh Vân cười nói: “Được rồi, Lý Khoát Tử đã bảo đảm, hiện giờ mày cũng nên đưa tiền cho bọn tao rồi chứ? Thằng nhãi, mày đừng giở trò gì ở đây, chọc bố mày nóng lên, tao để cho mày nhà nát cửa tan! Biết rõ tao là ai không? Chú tao là phó trưởng trấn Hồng ở trong thị trấn, năng lượng lớn đấy.”

Hồng Tiêu đây là rung cây dọa khỉ, bình thường khi hắn bắt chẹt người khác, một chiêu này rất có tác dụng, người vốn định báo công an, vừa nghe nói chú của hắn là phó trưởng trấn trong thị trấn, lập tức ngừng công kích, nhiều lần kêu hắn đạt được.

Lý Thanh Vân thầm vui trong lòng, ngoài mặt lại do dự nói: “Tiền, tiền của tao đều ở trong chi phiếu, lưu ở trong ngân hàng công thương, chúng ta đi lên thị trấn lấy được không. Nếu không, ngày khác tao đưa cho tụi mày?”

Hồng Tiêu vừa nghe, lập tức giận dữ, túm lấy cổ áo Lý Thanh Vân, quát: “Khốn kiếp! Mày thằng nhãi ranh này định lừa bọn tao hả? Cái gì mà ngày khác, phải đưa hôm nay, chính là hiện giờ. Không phải mày có xe sao? Đi, mang mấy người bọn tao vào trong thành lấy tiền. Nếu như hôm nay không lấy được tiền, tao ném mày vào trong khe suối cho chó hoang ăn!”

“Đừng giết tao, đừng giết tao… tao nghe chúng mày là được… Đầu tiên tao nói trước, chỉ cho chúng mày 10.000, không có hơn.” Lý Thanh Vân giả bộ yếu đuối sợ hãi, sợ đến mức run lập cập.

Hồng Tiêu vừa thấy Lý Thanh Vân nhát gan như vậy, cực kỳ vừa lòng, nghĩ rằng người như vậy vô dụng nhất, chỉ cần thành công một lần, về sau còn phải lo không có tiền tiêu sao? Thật sự là một cái máy ATM di động.

Nghĩ đến đây, lập tức vẻ mặt ôn hòa an ủi: “Ừm, chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời, tao bảo đảm, tuyệt đối không giết mày. Nếu như mày dám đùa bỡn bọn tao, hừ hừ, tao giết cả nhà mày đều là nhẹ. Chắc mày đã từng nghe nói đến Hồng Tiêu tao rồi đấy nhỉ, người tao từng giết ít nhất có hơn mười người rồi!”

“Được được, tao nhất định lấy tiền cho chúng mày, chỉ cần chúng mày đừng giết tao!” Lý Thanh Vân cảm thấy ghi âm như vậy đã đủ, chứng cứ gì đều có, chỉ cần lấy thêm một ít vật chứng nữa là có thể đưa toàn bộ lũ gây họa này vào trong tù.

Nói xong, hắn mở cửa xe, mời nhóm người Hồng Tiêu lên xe, hắn ngồi ở ghế lái, nhân cơ hội tắt ghi âm. Đám người Hồng Tiêu có tổng cộng sáu tên, bốn tên ngồi trong xe, còn có hai tên ngồi ở trong thùng xe.

Lý Thanh Vân cũng rõ ràng, lái thẳng xe đến một ngân hàng công thương lớn nhất trong huyện, máy ATM tự động ở đây có đầy đủ camera theo dõi, bên cạnh mỗi một máy ATM đều có nút báo động, ở sảnh nghiệp vụ ngân hàng có bốn bảo vệ.

Đỗ xe xong, Hồng Tiêu và Lý Khoát Tử kêu Lý Thanh Vân xuống xe, bốn tên đồng lõa khác không xuống, Hồng Tiêu không cho bọn họ xuống xe, nói là sẽ thu hút sự chú ý của người khác.

Vẻ mặt Lý Thanh Vân khẩn trương, sắc mặt tái nhợt, bị Lý Khoát Tử và Hồng Tiêu một trái một phải kẹp vào giữa, khi hắn đi ngang qua trước mặt một bảo vệ, liều mạng trừng mắt nhìn bảo vệ kia. Bảo vệ kia hơi sợ run, không rõ có chuyện gì, trong thời gian do dự này, Lý Thanh Vân đã bị người mang vào trong phòng máy ATM tự động.

Lý Thanh Vân cắm thẻ vào máy ATM, nhập mật mã, khoản rút đầu tiên chọn 5000, đây là số tiền có thể rút được lớn nhất trong một lần của máy ATM. Tiền vừa từ bên trong ra, Lý Thanh Vân đã định cầm vào trong tay.

Nhưng Hồng Tiêu đã sớm chờ đợi đâu thể để cho hắn lấy tiền, một phát đẩy Lý Thanh Vân ra, cướp lấy khoản tiền này. Dù sao đã nhập mật mã, tiếp theo hắn có thể tự mình lấy tiền, không cần Lý Thanh Vân thao tác chậm chạp.

Nhưng vừa đẩy đã đẩy ra vấn đề. Lý Thanh Vân kêu thảm một tiếng, lùi ra đằng sau sáu bảy bước, nện thẳng vào cửa thủy tinh.

Lý Khoát Tử kinh ngạc nhìn ra đằng sau, chỉ vào Lý Thanh Vân, kêu hắn thành thật một chút, đừng giở trò vào lúc này.

Nhưng mà Lý Thanh Vân lại giống như nổi điên, đứng lên khỏi mặt đất lập tức đánh về phía hắn, lớn tiếng hét lên: “Chúng mày đừng lấy tiền của tao, đây là tiền của tao, chúng mày lũ ăn cướp này, đừng cướp tiền của tao…”

Vừa nói, Lý Thanh Vân đã đánh nhau với Lý Khoát Tử. Ngoài cửa vừa vặn có một người phụ nữ đến rút tiền, vừa nhìn thấy cảnh đánh nhau ở bên trong, cho rằng có người cướp bóc, sợ tới mức hét lên, lập tức làm kinh động bảo vệ.

Người bảo vệ kia vẫn còn đang ngẫm nghĩ lại phản ứng khác thường của mấy người mới vừa đi ngang qua, lúc này nghe thấy có người hoảng sợ thét chói tai, một ý tưởng lóe lên, lập tức nghĩ đến một tình huống đáng sợ, cướp bóc, có người cướp bóc.

Khi hắn vọt đến cửa phòng máy ATM, nhìn thấy người trẻ tuổi ra hiệu cho mình đang bị người ta đánh, còn một người khác thì đang cầm một xấp tiền trong tay, thao tác máy ATM với vẻ mặt phức tạp.

Vào lúc này bảo vệ đã xác nhận cướp bóc, lập tức ấn hệ thống cảnh báo đeo trên người mình, chẳng những cục cảnh sát có thể nhận được tín hiệu báo án, ba đồng nghiệp bảo vệ khác cũng có thể nhận được tín hiệu cảnh báo, tới đây bằng tốc độ nhanh nhất.

Khi bốn bảo vệ vung dùi cui điện xông tới, Lý Thanh Vân ngã trên mặt đất đang hắng giọng kêu thảm thiết: “Cứu mạng, có người cướp bóc… cứu mạng…”

Còn Hồng Tiêu mới vừa lấy khoản 5000 tệ thứ hai ra, cầm trong tay cứng đờ như tượng gỗ, nhìn bảo vệ xông tới, trong đầu trống rỗng, đến lúc này còn không rõ bị Lý Thanh Vân đùa bỡn, vậy hắn không cần lăn lộn nữa.

Những bảo vệ này đều là quân nhân xuất ngũ thân thể khỏe mạnh, xử lý Lý Khoát Tử và Hồng Tiêu vốn không tốn sức, sau một trận loạn côn nện xuống, dọa ngốc hai kẻ tội phạm cướp bóc đến vốn không dám chống cự.

Hồng Tiêu có mang theo một thanh dao găm ở trên người, nhưng không dám móc ra, miệng kêu hiểu lầm, bảo vệ lại không nghe giải thích của bọn họ, đánh một trận trước rồi mới trói hai người lại.

Bốn người bảo vệ còn chưa thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Lý Thanh Vân kinh hồn chưa định kêu lên: “Bên ngoài xe còn có bốn tên đồng lõa của bọn cướp, là bọn họ ép tôi đến đây. Nhưng mọi người yên tâm, trên người chúng nó không có súng.”

Vừa nghe thấy không có súng, bốn người bảo vệ tăng thêm dũng khí, nhưng không đợi bọn họ ra tay, đã nghe thấy tiếng xe cảnh sát hú oa hú oa chạy đến, hơn mười cảnh sát cầm súng, dưới sự phối hợp của bảo vệ, bắt toàn bộ đội côn đồ đã sợ đến sắp đái ra quần ở trên xe.

Làm khổ chủ, Lý Thanh Vân cũng vào cục cảnh sát, đầu tiên đưa đoạn ghi âm trong điện thoại ra trước, sau đó nói một lần chuyện đã xảy ra, chín thật một giả, lại phối hợp với video clip theo dõi ở ngân hàng, xem như chứng thực tội danh vơ vét, cướp bóc của đám người Hồng Tiêu, Lý Khoát Tử.

Căn cứ quy định hình pháp quốc gia, lấy bạo lực, áp bức hoặc phương pháp khác để cướp bóc tiền của nhà nước hay tư nhân, xử ở tù có thời hạn từ trên ba năm đến dưới mười năm, cũng phạt tiền; nếu như vào nhà cướp bóc, cướp ở các cơ quan tài chính như ngân hàng, mức độ đặc biệt lớn, xử ở tù có thời gian mười năm trở lên, ở tù chung thân hoặc tử hình, cũng phạt tiền hoặc tịch thu tài sản.

Một chiêu của Lý Thanh Vân thật tuyệt, đưa đám người Lý Khoát Tử, Hồng Tiêu vào ngân hàng, xem như đánh một cái giáp ranh, bởi vì có cầm vũ khí cướp bóc ở cơ quan tài chính, khi cân nhắc mức hình phạt có thể sẽ xử phạt nặng hơn.

Lúc ghi chép xong khẩu cung đi ra ngoài, Lý Thanh Vân biết được từ trong miệng cảnh sát phá án, căn cứ vào án lệ trước kia, Lý Khoát Tử và Hồng Tiêu hai thủ phạm chính không đủ mười năm không ra được, bốn tên tòng phạm ít nhất cũng bị phán ba năm.

Thẻ ngân hàng kếch xù và tiền mặt 10.000 tệ bị ‘cướp’ đã trở lại trên tay Lý Thanh Vân, hắn không phải là người keo kiệt. Nếu như bốn người bảo vệ ngân hàng và cảnh sát giúp đỡ bản thân thu thập hết du côn lưu manh của trấn Thanh Long, tâm ý nên tỏ vẻ tuyệt đối không thể thiếu.

Tìm người làm hai tấm cờ thưởng, thưởng cho mỗi một bảo vệ và cảnh sát tham gia vào hành động 500 tệ. Tiền thưởng do khổ chủ tặng cho để tỏ vẻ cảm ơn không tính là hành vi trái pháp luật, đây là quy tắc ngầm, từ trước đến nay đều có, cũng không có ai từ chối. Đôi bên đều vui vẻ, còn gọi phóng viên báo xã đến, chụp ảnh, chuẩn bị lên chuyên mục pháp luật ngày mai.

Làm xong việc này, mặt trời đều sắp xuống núi.

Lý Thanh Vân thở dài, hôm nay xem như vì dân trừ hại, chính là làm trễ nải chuyện chính của bản thân. Chuyện gà con không đi xem được, ngày mai tranh thủ thời gian rồi tính.

Lên Dodge Longhorn, Lý Thanh Vân tiến vào tiểu không gian, ngâm ba bao hạt giống hoa sen vào trong đầm nước, ngâm nảy mầm xong là có thể trồng vào trong nước bùn. Linh khí không gian thật nồng, bên ngoài một ngày bên trong không gian tương đương mười ngày, rất nhanh có thể khiến cho những hoa sen này lớn lên, nở hoa.

Lái xe đi được nửa đường, đột nhiên nhận được điện thoại của đồn trưởng đồn công an trấn Thanh Long Lưu Hướng Tiền, vừa nghe, đồn trưởng Lưu đã tràn đầy bất đắc dĩ oán trách: “Lý Thanh Vân, rốt cuộc là sao vậy, sao Lý Khoát Tử và Hồng Tiêu lại thành tội phạm cướp bóc thế? Còn bị cục công an trên huyện bắt tại trận nữa? Cậu có ghi âm, sao không báo án với tôi?”

Đây là công lao cực lớn, nếu như là án do một tay Lưu Hướng Tiền hắn làm, dựa vào án tội cướp bóc, vơ vét đặc biệt lớn này, tiếp theo hắn thăng lên một bậc, đến trong huyện làm một phó cục trưởng.

Lý Thanh Vân chưa nói sợ hắn không chịu nổi áp lực của phó trưởng trấn Hồng, không dám bắt Hồng Tiêu. Chỉ nói mình không có cách nào, bị đám người Hồng Tiêu, Lý Khoát Tử cướp bóc đến ngân hàng huyện, ép mình rút tiền. Khi bản thân chống trả, được bảo vệ ngân hàng phát hiện ra, quá trình sau đó, đoán chừng người của cục công an huyện đã nói với hắn một lần rồi, Lý Thanh Vân không nhắc lại nữa.

“Haizz, công lao tới tay không còn, bây giờ còn phải phối hợp với người điều tra của cục công an huyện. Thôi bỏ đi, không nói chuyện với cậu nữa, tôi đi điều tra hồ sơ vụ án và tư liệu của chúng nó trước kia, ngày mai đi đưa qua cho lãnh đạo cục công an huyện. Phen này tốt rồi, trấn Thanh Long có thể yên ổn một khoảng thời gian, thiếu đi hai kẻ gây họa.” Tuy rằng Lưu Hướng Tiền đau lòng vì công lao không có phần của mình, nhưng Lý Thanh Vân người ta là khổ chủ, hắn không rõ tình huống chân chính, đành phải an ủi Lý Thanh Vân vài câu, cúp điện thoại.

Lý Thanh Vân lắc đầu, không quá quan tâm đến oán trách của Lưu Hướng Tiền, chỉ lo lắng phó trưởng trấn Hồng sẽ không chịu để yên, nếu như bọn họ đi thăm tù, Hồng Tiêu tuyệt đối sẽ khóc kể chân tướng với bọn họ.

Nhưng chân tướng kia đã không quan trọng, bởi vì chứng cứ phạm tội rất hoàn mỹ, cho dù bọn họ nói chuyện đã xảy ra chân chính cho cảnh sát, cũng là phạm tội, vẫn phải ngồi tù.

Hiện giờ cảnh sát không chỉ điều tra Hồng Tiêu cướp bóc, còn có lời hắn đã nói trong bản ghi âm, nói gì mà mình đã từng giết hơn mười người, không quan tâm là thật hay giả, thẩm vấn nghiêm túc một phen là không thể thiếu được, một phen thẩm vấn này phải lột mấy tầng da.

“Xem ra đi học nhiều thêm hai năm còn có chỗ tốt. Chơi với tao, chúng mày còn non lắm!” m mưu thủ đoạn đã dùng để xử lý chuyện này không quá sáng rọi, nhưng Lý Thanh Vân cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, cho dù nói như thế nào, giải quyết xong những con sâu làm rầu nồi canh này, đêm nay có thể ngủ yên.

Chuyện ngày mai còn có rất nhiều, phải dựng chuồng gà ở trên đỉnh núi, mua gà con, còn phải dọn sạch cá quả, cá chạch, lươn, con cua… ở trong hồ nước. Không được, Lý Thanh Vân cảm thấy có lẽ nên tuyển thêm vài nhân viên nữa, bằng không dựa vào sức của cả nhà mình, mệt chết đều không làm xong.

Nhưng càng bận lại càng có người thêm phiền, thư ký Chu trên thành phố đột nhiên gọi điện thoại tới, mừng rỡ lạ thường nói: “Thanh Vân, nói cho cậu một tin tức tốt, ngày mai lãnh đạo và phu nhân của chúng ta định đi đến Lý gia trại chỗ cậu câu cá, cậu có thể chuẩn bị sẵn sàng làm việc đấy!”

“Vì sao?” Lý Thanh Vân đầy nghi ngờ và buồn bực, không phải lãnh đạo của các ngươi còn đang ở trong bệnh viện sao? Thế nào lại đột nhiên khỏe lại chứ? Còn muốn đến Lý gia trại bọn ta du ngoạn? Mấy người cứ chơi đừng tìm ta, ta bận rộn chết được!