Vốn tưởng rằng sau khi cơm nước xong mới có thể bàn chuyện buôn bán, không nghĩ tới mới ăn được một nửa, đã thấy Dư Quân vỗ bàn, kêu Lý Thanh Vân ra giá, chỉ cần không quá đáng quá, hắn mua chừng năm trăm ký trước, về sau cách mỗi hai ngày lại đến thu mua cá một lần, không cần Lý Thanh Vân đưa hàng, hắn tự kêu người lái xe tới lấy.
Lý Thanh Vân cũng không lòng dạ hiểm độc ra giá loạn, chỉ ra một cái giá khuyến mãi ban đầu, mỗi ký bốn mươi tệ, thấp hơn giá này không bàn, cũng không bảo đảm về sau có tăng giá hay không.
Một lần này Dư Quân không trả giá nữa, đồng ý vô cùng sảng khoái, cũng hy vọng có thể hợp tác lâu dài, chỉ cần bảo đảm chất lượng giống vậy, chờ Xuyên Phủ Ngư Vương mở rộng kinh doanh, lượng đặt hàng sẽ tăng gấp bội.
Lý Thanh Vân không hề lo lắng không bán ra được, ngược lại tương đối lo lắng đến chuyện cá không đủ bán, cũng không quá quan tâm đến hứa hẹn mở rộng kinh doanh của hắn.
Điều khiến cho Lý Thanh Vân không nghĩ tới là Dư Quân lại cảm thấy rất có hứng thú với tiểu ngũ lương thiêu, định hỏi giá bao nhiêu, ở đâu có bán. Nhưng Lý Thanh Vân chưa trả lời, thay đổi đề tài, bởi vì rượu nhà ông năm ủ ra còn không đủ cho mình dùng, đâu có dư thừa bán cho người khác. Rượu loại trung, loại cao Lý Thanh Vân bao tất, rượu loại kém Lý Thanh Vân hắn chướng mắt, Dư Quân cũng chưa chắc đã để ý đến, dù sao sau khi trải qua tiểu không gian cất giữ, rượu mới trở nên càng ngon hơn.
Dư Quân không phải là đồ ngốc, nếu như Lý Thanh Vân không định nói về rượu, hắn cũng không hỏi lại, chỉ coi như chưa từng đề cập đến chuyện này, chờ về sau giao tình sâu hơn, lại nhìn xem tình huống.
Mấy người bọn họ ăn cơm tương đối sớm, sau khi ăn xong, Lý Đại Trù mới có thể nấu cơm cho công nhân xây dựng.
Lý Thanh Vân gọi điện thoại kêu Lý Vân Thông và Miêu Đản đến, kêu hai bọn họ xuống nước bắt cá, bởi vì bắt cá khi không rút nước, độ khó khá lớn. Có điều Dư Quân chỉ cần năm trăm ký, bắt lên không tốn công lắm.
Ba mẹ của Lý Thanh Vân ở trên bờ hỗ trợ, còn lái xe do Dư Quân mang đến thì tháo két nước ở trên xe xuống, chuẩn bị đựng cá. Hiển nhiên, cá nhà hàng bọn họ muốn là cá sống, như vậy hương vị mới tốt.
Đầu tiên cân trọng lượng của két nước, sau khi đựng đầy cá lại cân một lần nữa, có thể biết được trọng lượng cá.
Lý Thanh Vân và Dư Quân đều không rảnh rỗi, cũng xuống nước hỗ trợ, biến thành một thân tanh, nhưng mùi này có mùi thơm ngát của rong, không hề gay mũi.
Cuối cùng cân được năm trăm lẻ mười lăm ký, theo quán tính xóa số lẻ, tính năm trăm ký, bốn mươi tệ một ký, tổng cộng hai mươi ngàn tệ.
Trước kia tính tiền đều chuyển khoản điện tử, đánh sâu vào thị giác mọi người không mạnh. Nhưng Dư Quân mang tiền mặt đến, hai cọc tiền mặt dày màu đỏ rực đưa vào trong tay Lý Thanh Vân, nặng trịch, vô cùng chọc người ta nhìn mà thèm.
Lý Thanh Vân nhận tiền, bắt tay với hắn, cười nói: “Hợp tác vui vẻ! Về sau lại muốn cá, gọi điện thoại cho tôi trước, tôi cho người bắt. May mà tôi nuôi thả tự do, mật độ không lớn, bằng không kinh động đến toàn bộ lũ cá, sẽ ảnh hưởng đến trưởng thành của cá khác.”
Dư Quân hơi bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng biết làm như vậy không tốt lắm, nhưng đành chịu, quy mô nhà hàng của tôi không lớn, lại không có chỗ chuyên dùng để chứa cá. Nhưng mà tôi sẽ nghĩ cách, cho dù đào một cái ao ở đằng sau nhà hàng, cũng cần phải tích trữ được nhiều cá hơn.”
Hai người lại tán gẫu vài câu, Lý Thanh Vân tiễn hắn.
Sau đó hắn rút vài tờ tiền giấy, đưa cho Lý Vân Thông và Miêu Đản mỗi người ba tờ, nói: “Đây là tiền thưởng của hai cậu, tiền thưởng ngoài lương, mỗi một lần làm việc đều không để cho hai cậu làm không công.”
Lý Vân Thông nhận tiền, hơi ngượng ngùng: “Đều ra tiền lương, bọn em đâu tiện nhận thêm tiền của anh nữa, xuống ao bắt cá là việc bọn em phải làm.”
Tuy rằng Miêu Đản muốn khoản tiền này, nhưng cũng từ chối không nhận, đẩy ngược vài lần.
Lý Thanh Vân tung khoản tiền mặt lớn trong tay lên, cười nói: “Hai cậu xem, bắt cá một lần anh đã buôn bán lời hai mươi ngàn tệ, cho các cậu một chút phí vất vả là chuyện đương nhiên. Anh ăn thịt, còn có thể không để cho các cậu ăn canh sao? Đừng nói nhiều nữa, cứ định như vậy.”
Nói xong, Lý Thanh Vân giao tiền vào trong tay mẹ: “Mẹ, về sau thu được tiền mặt đều giao cho mẹ bảo quản, ha ha, đây là mười chín ngàn bốn trăm tệ, vừa chia ra sáu trăm tệ.”
Tuy rằng Trần Tú Chi đau lòng đã chia ra sáu trăm tệ, nhưng vẫn rất hài lòng vì con trai hào phóng, mình kiếm đồng tiền lớn, không quên người bên cạnh, như này mới là việc đàn ông làm chuyện lớn nên làm.
Còn Lý Thừa Văn thì mừng rỡ đến miệng không khép lại được, bởi vì tất cả chỗ cá này đều do hắn nuôi, tuy rằng không biết con trai đã dùng thủ đoạn công nghệ cao gì, biến hương vị của cá ngon lên như vậy, nhưng hắn cảm thấy công lao của mình lớn nhất.
“Con yêu, dựa theo thu hoạch của năm vừa rồi, đến cuối năm, cá trong một hồ nước này có thể bắt lên gần năm ngàn ký, như vậy tính ra, chẳng phải chúng ta có thể bán được hai trăm ngàn tệ sao?” Sau khi vui vẻ, Lý Thừa Văn bắt đầu tính toán sổ sách.
Lý Thanh Vân chần chừ một chút, vẫn nói thật: “Ờm… không kém bao nhiêu đâu, nhưng mà con không định chờ tới cuối năm, chờ mấy ngày nữa, mấy nhà hàng ở trong thành phố cũng sẽ không rảnh rỗi, con tranh thủ trong tháng này bán cá trong ao đi, sau đó nuôi dưỡng loại cá khác.”
“Nuôi cá khác? Trừ bỏ vài loại cá thông thường ra, còn có thể nuôi cái gì? Trừ những loại cá này ra, sợ rằng rất khó nuôi sống đấy? Ba cảm thấy vẫn nuôi lộn xộn những loại cá thường thấy này tương đối yên tâm, sau khi thả cá giống vào trong đó, gần như không cần quan tâm, chỉ chờ cuối năm rút nước bắt cá, đơn giản bao nhiêu.” Nghe thấy con trai định nuôi cá khác, Lý Thừa Văn hơi lo lắng.
Lý Thanh Vân nói: “Ba, ba cứ yên tâm đi, con sẽ nhờ người bạn làm ở viện khoa học nông nghiệp hỗ trợ, có thể nuôi được không, con sẽ kêu cậu ấy làm một đánh giá toàn diện.”
Lý Thừa Văn còn định khuyên nhủ mấy câu, lại nghe Trần Tú Chi không kiên nhẫn nói: “Hiện giờ con yêu có khả năng, nếu như không phải con nó học kỹ thuật mới, cá trong hồ nước nhà chúng ta bán được một lần hai mươi ngàn tệ khi nào chứ? Mỗi một lần bắt cá vào cuối năm trước kia, đội lái buôn cá ép giá, hơn năm ngàn ký chỉ bán được hơn ba mươi ngàn tệ, trừ bỏ tiền cá giống ra, còn thừa bao nhiêu trong lòng ông không rõ ràng sao?”
“Được rồi…” Lý Thừa Văn không kiên trì nữa.
Buổi chiều không có chuyện gì, Lý Thanh Vân kết nối mạng trên máy tính, dựa theo địa chỉ website Michelle viết cho, đăng nhập vào website của hiệp hội Dương Thông Đầu, giao diện toàn bằng tiếng Anh.
Trang đầu giới thiệu một vài thành quả khoa học kỹ thuật mới nhất của một vài quốc gia cùng với tư liệu của một vài nhà khoa học sáng chói, thông báo nhiệm vụ mới nhất, chuyện lý thú khi làm nhiệm vụ, điều khiến cho Lý Thanh Vân hơi ngoài ý muốn là trong một chuyên mục, lại đặc biệt giới thiệu sự kiện rủi ro khi nhận nhiệm vụ, sự kiện mới nhất chính là khi bốn hội viên hiệp hội Dương Thông Đầu tìm kiếm thiên thạch ngoài trời, có một chuyên gia khoáng thạch và một chuyên gia côn trùng bị rắn độc cắn tổn thương, trước mắt vẫn đang nhận điều trị ở Trung Quốc.
Lý Thanh Vân thuận tay mở ra, đọc đưa tin về chuyện này của trang web, thái độ vô cùng nghiêm túc, cũng tương đối tỉ mỉ xác thực. Nói trước đó, Michelle, George và hai chuyên gia khoáng thạch vốn đi đến núi Trường Bạch để làm một nhiệm vụ nghiên cứu khoa học có liên quan đến nhân sâm, làm xong nghiên cứu thì lâm thời nhận ủy thác của trang web, đi điều tra sự kiện thiên thạch ở Xuyên Thục lần này.
Trong bốn chuyên gia này, chỉ có Michelle là chuyên gia thực vật, chuyên gia kỹ thuật sinh học, cùng với kẻ yêu thích thám hiểm dã ngoại, nhưng chỉ là kẻ yêu thích thôi, chứ không phải là chuyên gia sinh tồn dã ngoại, do đó sau khi một đội ngũ này của bọn họ tiến vào núi rừng nguyên thủy, cực kỳ nguy hiểm, tổn thất nặng nề, suýt nữa có hai chuyên gia chết dưới miệng rắn.
Lý Thanh Vân lắc đầu, rất bội phục dũng khí của vài chuyên gia này, núi rừng nguyên thủy chỗ sâu Xuyên Thục vô cùng nguy hiểm, cả thợ săn lõi đời địa phương đều không dám xâm nhập. Còn ông nội của Lý Thanh Vân lúc tuổi còn trẻ, bằng vào võ công cao cường, cũng chỉ đến gần đỉnh Liên Hoa, vào sâu hơn nữa thì không dám.
May mắn, bọn họ và bốn chuyên gia thiên thạch Trung Quốc cùng nhau tiến vào, còn mang theo thợ săn và người dẫn đường địa phương, cho nên mới may mắn tránh thoát được một kiếp. Nếu như không nhờ vào nước suối không gian của Lý Thanh Vân, đoán chừng chuyên gia nước Mỹ kia đã chết trước khi xuống núi rồi.
Phần cuối bài báo này cũng giới thiệu về tính nguy hiểm của núi rừng nguyên thủy khu Xuyên Thục, cũng đánh giá cấp bậc 4,5 sao, Lý Thanh Vân không biết đánh giá cấp bậc này đại biểu cho cái gì, nhưng khi nhìn thấy rừng rậm nguyên thủy Amazon được đánh giá là năm sao thì mới hiểu ra ý nghĩa của 4,5 sao này.
Lý Thanh Vân dựa theo quy trình hướng dẫn của trang web, tiến hành đăng ký, điền vào một đống tư liệu, viết tên và số hiệu hội viên người tiến cử Michelle, cũng tải bản sao điện tử chứng minh nhân dân của mình lên, lại viết số tài khoản ngân hàng, có ý tiền thưởng nhiệm vụ đều gửi vào tài khoản có tên trùng với trên chứng minh nhân dân này.
“Hóa ra nhiệm vụ đều có khoản tiền thưởng kếch xù, thảo nào những chuyên gia này đều đăng ký hội viên ở đây.” Lý Thanh Vân điền xong tư liệu, ấn chuột đăng ký, nhận được một nhắc nhở, sau khi xác thực sẽ là hội viên dự bị, cũng gọi là hội viên lâm thời. Khi này có thể công bố nhiệm vụ, cũng có thể nhận một vài nhiệm vụ đơn giản cấp thấp, hoàn thành điểm tích phân nhất định thì mới có thể trở thành hội viên chính thức.
Lý Thanh Vân nhìn xem, phát hiện ngành học cao nhất toàn thế giới đều có ở đây, đủ loại nhiệm vụ kỳ quặc, nhưng đều không đơn giản. Hắn tìm thử lĩnh vực chuyên môn của mình, ngành máy tính, phát hiện nhiệm vụ ở đây phần lớn có liên quan đến hacker, kém cỏi nhất cũng là tìm kiếm lỗ hổng hệ thống, phương pháp rút gọn mệnh lệnh tấn công trang web…
Hắn nhìn xem mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngành nghề mình am hiểu nhất lại không làm nổi một nhiệm vụ nào, thậm chí kể cả đề tài ủy thác đều cực khó lý giải, thật sự khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận.
“Vài năm nay chỉ tuần tự học tập, làm việc, cho đến bây giờ lại chưa từng suy nghĩ đến vấn đề phức tạp như thế.” Không có cách nào, Lý Thanh Vân đành phải chuyển sang hạng mục thám hiểm dã ngoại, cuối cùng thấy được một nhiệm vụ khiến cho hắn thở phào.
“Đội thám hiểm Thần Nông Giá Hồ Bắc tìm kiếm hai người dẫn đường địa phương, yêu cầu là thợ săn trung niên, có năng lực tự bảo vệ bản thân và bảo vệ đội viên, tốt nhất có chó săn…”
“Tam giác quỷ Bermuda tìm kiếm thuyền trưởng mạnh nhất, phải có kinh nghiệm tiến vào tam giác quỷ Bermuda, không giới hạn độ tuổi, không giới hạn giới tính, sau khi thông qua xác thực của chuyên gia, tiền thuê có thể tạm ứng 100%...”
“…”
Lý Thanh Vân xấu hổ đến gần như tắt máy tính, cảm thấy mình bị Michelle lừa đảo, mình có thể nhận những nhiệm vụ này sao? Mình còn muốn sống thêm vài năm nữa, không muốn đi làm dẫn đường cho những nơi quỷ quái mạo hiểm như vậy. Thậm chí ở hạng mục động vật hoang dã, lại có người thu mua rắn lục đất Mangshan, loại rắn độc hiếm có này được gọi là quốc bảo trong rắn, buôn bán xuất cảnh, chẳng phải thành tội phạm buôn lậu sao?
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, Lý Thanh Vân được giải cứu từ trong vực sâu buồn bực ra ngoài.
Điện thoại là do Hồ Đại Hải gọi tới, trong điện thoại, giọng nói của hắn vô cùng trầm thấp.
“Thanh Vân, trong nhà tôi xảy ra chút chuyện, gần đây khả năng cần một khoản tiền lớn, các bộ môn đang thu nợ, tập trung tài chính, tôi cũng không ngoại lệ, tiền nguyên vật liệu xây dựng đã ứng ra cho cậu khả năng cần cậu lập tức thanh toán.”
Sau khi Lý Thanh Vân nghe xong, lập tức nói: “Chuyện này là đương nhiên, vốn định gửi cho cậu, cần bao nhiêu?”
Hồ Đại Hải trầm ngâm một chút, nói: “Nguyên vật liệu đã vận chuyển cho cậu, còn có một vài nguyên vật liệu trang trí đã đặt trước nhưng chưa vận chuyển, tổng cộng là năm trăm ngàn tệ. Đây là khoản tạm ứng, điều từ tài khoản công ty, cá nhân tôi cũng không tiện ngoại lệ, mong ông bạn hiểu cho.”
“Gần đây tôi buôn bán lời một khoản tiền, trong tài khoản còn có một hai triệu tệ, có cần chuyển hết qua cho cậu không?” Lý Thanh Vân không biết Hồ Đại Hải thiếu bao nhiêu tiền, chỉ hỏi dò.
“Không cần, công ty tụi tôi không thiếu tiền, chỉ là một khoản vay có vấn đề, ngân hàng kêu công ty tụi tôi trả hết nợ trong vòng bảy ngày. Do đó, nhân viên kế toán trong công ty tụi tôi đang kiểm kê sổ sách, dựa theo ước tính thông thường, thu hồi các khoản nợ bên ngoài, có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Ba tôi tức đến bệnh, đang điều trị ở bệnh viện, do đó công ty rối loạn, tôi trở về để ổn định lòng người, cũng không giúp đỡ được việc gì khác.”
“Bác trai bị bệnh sao? Ở bệnh viện nào thế? Được được, chuyện khác tôi không giúp đỡ được gì, tôi đi thăm bác trai một chút. Ông nội tôi là lão trung y, nếu như cần thiết, tôi sẽ đón ông nội tôi qua, xem bệnh giúp bác trai.” Cúp điện thoại, Lý Thanh Vân lập tức chuyển tiền qua cho Hồ Đại Hải, người bạn này thật nghĩa khí, mình cũng không thể tụt lại.