Chương 75: Thanh Long Thái Bảo Lý Thanh Vân

Nghe thấy con số Lý Thanh Vân hỏi, nụ cười trên mặt ông năm lập tức cứng đờ, hơi lúng túng nói: “Phúc Oa, cháu cũng biết quy mô cất rượu nhà ông năm luôn không lớn, mới được bao nhiêu ngày chứ, cả nhà ông bận rộn ngày đêm mới tích trữ được một ngàn năm trăm ký rượu thôi. Trừ bỏ rượu cấp bậc kém ra, có thể được một ngàn năm trăm lý đã không tệ.”

Lý Thanh Vân nghe vậy, khẽ cười khổ, chạy tới cửa nhìn ngó nồi rượu ở trong lều, hỏi: “Ông năm, ban đêm đừng làm, mệt chết thân thể sẽ không đáng giá. Như vậy đi, ông nghĩ cách lại thêm một bộ thiết bị cất rượu, như thế mới có thể miễn cưỡng đạt đến yêu cầu cung cấp hàng của đối phương. Còn có, về sau chỉ muốn rượu tiểu ngũ lương thôi, rượu cao lương và rượu ngô không thích hợp tiêu thụ ở trong thành phố, tạm thời không thu.”

Ông năm ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Thêm một bộ thiết bị hơi khó khăn, cần tài chính, cũng cần thời gian lắp ráp và điều chỉnh thử. Về phần chỉ ủ rượu tiểu ngũ lương, vấn đề này không lớn, chỉ cần có nguyên liệu, khi nấu lên men tốn chút công phu, chuyện khác không có gì khó khăn.”

Lý Thanh Vân cười nói: “Ông năm, chuyện tiền ông đừng quá quan tâm, chỉ cần chất lượng rượu ổn định, đối phương có thể dự chi một phần tiền, hỗ trợ ông mở rộng quy mô. Như vậy đi, chờ sau khi anh Hổ Tử về, trước để cho anh ấy đổ rượu vào trong bình lớn năm mươi ký, dán sẵn nhãn, bịt kín miệng, hai ngày nữa cháu kêu bạn ở trong thành phố đến chở hàng.”

“Ôi, ôi, sao có thể làm phiền người ta cho ông vay tiền mua thiết bị chứ? Chờ ông sắp xếp lại rượu tồn trong tay, chắc còn có một chút rượu lâu năm có thể bán ra. Cộng thêm nhóm rượu mới này, hắn là cóp được ba mươi đến bốn mươi ngàn tệ, chắc đủ để tăng thêm một bộ thiết bị nồi hơi lớn hơn chút. Chõ bằng gỗ cần đặt chỗ thợ mộc, không tốn bao nhiêu tiền cả, chính là cần tìm vật liệu tốt một chút. Cháu bảo ông chủ trong thành phố cứ yên tâm, ông ủ rượu cả đời rồi, nhắm mắt lại đều có thể nấu ra rượu ngon với hương vị tương tự!”

Ông năm cười đến thật vui vẻ, cảm thấy rượu mình nấu ra có ông chủ ở trong thành phố thưởng thức, như này là tán thành lớn nhất đối với ông, giá trị cuộc sống cũng nhận được thăng hoa.

Lý Thanh Vân và ông năm bàn chuyện, còn Dương Ngọc Nô và Tưởng Cần Cần thì vô cùng tò mò với các đồ vật trong rạp cất rượu, ở trong đó nhìn đông ngửi tây, thậm chí còn dùng muôi gỗ múc chút rượu từ trong vò ra nếm thử.

Chờ đến khi Lý Thanh Vân bàn xong chuyện đi ra, hai nàng đã uống đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lý Thanh Vân, lập tức thẹn thùng giải thích.

Dương Ngọc Nô thè đầu lưỡi đáng yêu ra, giải thích với anh họ: “Rượu ở đây ngửi thật thơm, không giống với rượu đựng trong chai, tụi em tò mò nên nếm thử, không nghĩ tới còn uống rất ngon, thơm ngào ngạt, không hề đắng, nhưng mà khi nuốt xuống lại hơi cay xè cổ họng.”

Lý Thanh Vân còn chưa nói gì, ông năm lại cất tiếng cười to: “Ha ha, hai đứa uống rượu mới, đương nhiên sẽ cay xè cổ họng rồi, buổi tối đừng đi, ông làm món cá cay sốt đậu đen sở trường của ông cho mấy đứa, lại để cho mấy đứa nếm thử tiểu ngũ lương cực phẩm hơn mười năm quý giá của ông, đãi ngộ này, kể cả Phúc Oa đều chưa từng được hưởng thụ đâu.”

“Được được, cháu thích ăn cá sốt đậu đen nhất! Vừa cay lại thơm, vừa nghĩ tới đã chảy nước miếng.” Tưởng Cần Cần là đồ ăn hàng, không biết khách khí là gì, nhìn thấy ông cụ vừa hiền lành lại hào phóng này giữ khách ăn cơm, đồng ý một cách sảng khoái.

Dương Ngọc Nô thì gò má ửng đỏ, hơi ngượng ngùng, nàng là người ở thôn bên cạnh, biết rõ một vài quy củ của quê nhà, vô duyên vô cớ đi theo một nam thanh niên vào nhà, người ta giữ khách ngươi lại ở lại, quan hệ sau này có phần không nói rõ được. Nàng rất thích được người ghép chung với anh họ, nhưng Tưởng Cần Cần lại xen vào, tính là gì?

Nàng vừa chần chừ, Lý Thanh Vân cho rằng nàng cũng muốn ở lại, nên không từ chối ý tốt của ông năm, nếu như từ chối, thành ra làm tổn thương thể diện của Tưởng Cần Cần và Dương Ngọc Nô.

Lý Thanh Vân kịp lúc nói: “Như vậy thật tuyệt, kể từ khi cháu về nhà, vẫn luôn muốn đến nhà ông năm xin cơm, đến bây giờ còn chưa thực hiện được, phen này nhờ phúc của hai người đẹp, cháu cũng có lộc ăn. Trình độ nấu ăn của cháu mà đi so với ông năm thì kém quá xa. Hai em chắc còn không biết đâu, ông năm có hai kỹ năng độc đáo, một cái là nấu rượu, một cái khác chính là làm cá.”

“Ha ha, kỹ năng độc đáo gì chứ, đều là do mọi người truyền bừa thôi, không thể coi là thật được.” Ông năm vui vẻ cười to, miệng khiêm tốn nói lời khách khí, nhưng vẻ tự hào ở trên mặt thì dù thế nào đều không giấu được.

Sau khi hai cô gái nhìn thấy, cũng cười ha hả, cảm thấy ông cụ rất thú vị, hai cô tỏ vẻ muốn nếm thử sở trường của ông năm.

Sức hút của phụ nữ xinh đẹp rất lớn, ông năm được các nàng khen ngợi đến vui vẻ, không làm việc nữa, kêu người nhà rắc men rượu, rồi chuẩn bị làm cơm chiều.

Lý Thanh Vân nói trong hồ nước nhà hắn có cá, về nhà bắt mấy con, lại mang chút rau dưa đến, để Dương Ngọc Nô và Tưởng Cần Cần ở đây chơi, đừng đi loạn ở trong thôn theo hắn.

Lý Thanh Vân giả vờ giả vịt đi lên công trường xây dựng ở Nam địa nhìn xem, hỏi ba mẹ tình hình như thế nào, có cần gì không. Nhưng ba mẹ ở đó cũng rất rảnh rỗi, nói đội xây dựng này thật chuyên nghiệp, có đốc công ở đó chỉ huy, không cần chủ nhà bận rộn gì.

Thức ăn thì do Lý Đại Trù bao cả, Hổ Tử cũng mang rượu đến, không thiếu gì hết, bọn họ đều không cần đi nhìn xem công trường, rất nhiều thời gian đều bận rộn ở trong ruộng.

Lý Vân Thông và Miêu Đản bận rộn theo ở trong ruộng, trong ruộng này có thể đẻ trứng vàng, bọn họ tự nhiên muốn đi theo học chút bí tịch, rau dưa hai mươi tệ một ký, dưa hấu hai trăm tệ một ký, giá này đã dọa sợ bọn họ, không có một ai rảnh rỗi, toàn bộ đàng hoàng tử tế đi theo đằng sau ba mẹ Lý Thanh Vân, học tập kinh nghiệm gieo trồng từ bọn họ.

Lý Thanh Vân trò chuyện vài câu với đốc công, mời thuốc, rồi mang theo cá và rau dưa quay về trong thôn.

Buổi tối ăn uống thỏa thuê ở nhà ông năm, mãi cho đến sẩm tối mới đưa em họ và Tưởng Cần Cần về nhà. Bởi vì trời tối, sợ hai cô bé đi trên đường sợ hãi, vẫn đưa hai người đến tận cửa thôn Trần gia câu mới quay về.

Lý Thanh Vân không vào trong thôn, không tiện lắm, hơn nữa nhà của Dương Ngọc Nô ở bên cạnh nhà ông ngoại, gặp bọn họ lại không mang quà, xấu hổ lắm. Chờ mấy ngày nữa, trong nhà bận rộn xong lại đi cùng với mẹ đến nhà ông ngoại thăm người thân.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Thanh Vân nói chuyện có ông chủ ở trong thành phố đến xem cá với ba mẹ, hai người vừa nghe, lập tức hăng hái. Bởi vì ông chủ do Lý Thanh Vân mời đến đều rất xa hoa, gia cũng cao hơn nhà người ta rất nhiều.

Lý Thừa Văn hỏi: “Con yêu, ông chủ trong thành phố thu cá bao nhiêu tiền một ký? Là cân riêng hay cân lộn xộn?”

Cân riêng là cân một loại cá, dựa theo chủng loại để tính giá. Cân lộn xộn là cân tất cả các loại cá nước ngọt với nhau, tính giá bình quân. Nuôi lộn xộn trong hồ nước quy mô nhỏ như vậy, bình thường đều cân lộn xộn, đội buôn cá cũng ép giá ngoan độc.

Lý Thanh Vân nói: “Bây giờ còn chưa nói giá, nói là ăn thử cá đã rồi mới ra giá. Nhưng ba yên tâm đi, giá thấp con không bán. Lần trước hai ông chủ đến thu rau dưa và dưa hấu kia ra giá cho con là cân lộn xộn hai mươi tệ một ký, con đều không bán. Con đoán chừng hai nhà bọn họ thông đồng, cố ý ép giá, cho nên mới không tiếp tục liên hệ với bọn họ.”

Trần Tú Chi kinh ngạc kêu lên: “Cái gì? Cân lộn xộn hai mươi tệ một ký đã không hề thấp, trước kia ông chủ đến thu cá, cho mẹ mười tệ một ký đã là giá cao rồi. Trong đó có rất nhiều cá trích nhỏ, cá mè trắng nhỏ không đáng tiền…”

Lý Thừa Văn cũng gật đầu, rất phúc hậu nói: “Hai ông chủ lớn thu rau dưa kia làm người không tệ, mở miệng là gọi chú, giá bọn họ đưa ra cũng không thấp, toàn bộ trấn Thanh Long chúng ta có mấy nhà nuôi cá có thể bán được hai mươi tệ một ký chứ? Chỗ cá được vụng trộm câu từ sông Tiên Đới lên cũng không bán được cái giá này.”

“Ha ha, ba mẹ, chuyện bàn giá hai người đừng quan tâm. Thật ra cá nuôi ở trong nhà chúng ta có hương vị ngon hơn cá hoang dại phổ thông, hai người chắc có thể nếm ra được. Ở trong thành phố lớn bên ngoài kia, cá hoang dại chân chính đều là hai mươi tệ một ký, giá cá chúng ta bán ra đã xem như là giá rẻ.” Lý Thanh Vân đang nói, điện thoại di động vang lên, một số lạ bản địa.

Hai người đang định nói gì đó với con trai, mỗi nơi một giá, ở đây cá nhiều nước nhiều, cá vốn không bán được giá cao, đâu thể so sánh với giá ở thành phố lớn được, tầm tầm là được rồi, đừng quá so đo giá cả. Nhưng thấy con trai đã nhận điện thoại, nên không tiện quấy rầy.

Điện thoại đúng là Ngư Ông gọi tới, hàn huyên vài câu đơn giản, nghe ra đối phương ước chừng ba mươi tuổi, giọng địa phương. Nói hắn đã lái xe đến trấn Thanh Long, rất nhanh có thể đến Lý gia trại, sau đó hai người liên hệ tên thật, xem như chính thức quen biết.

Tên thật của Ngư Ông là Dư Quân, có mở một nhà hàng tên là Xuyên Phủ Ngư Vương ở trên huyện, làm ăn không tệ, nhưng cá nuôi dưỡng phổ thông có mùi vị quá kém, đã gây nên bất mãn của khách hàng nào đó, vì thế cần cấp bách cá hoang dại bản địa, thử thay đổi ấn tượng của khách hàng đối với nhà hàng.

Cúp điện thoại, Lý Thanh Vân nói với ba mẹ: “Con mang theo lưới nhỏ đi đến mấy hồ nước Nam địa trước, ba mẹ chuẩn bị lưới lớn và máy bơm, tạm thời không cần mang đi. Chờ đối phương xác định muốn thu cá, chúng ta lại mang đồ. Nhưng mà đối phương không phải dân buôn cá, cho dù muốn thu, đoán chừng cũng thu không nhiều. Dù sao cá không phải rau dưa, bắt ra sống không được bao lâu, để ở trong kho lạnh cũng ảnh hưởng đến mùi vị.”

“Được, tất cả đều nghe theo con. Nhưng mà người ta thật sự thành tâm cần, giá đừng ra quá cao, tàm tạm là được.” Ông Lý bà Lý thấy con trai vội vã chạy ra ngoài, dặn dò theo sau.

“Ba mẹ yên tâm đi, người ta thương nhân cũng không ngốc, anh tình tôi nguyện mới có thể bàn thành mối làm ăn.” Lý Thanh Vân nói xong đã cầm lưới nhỏ đi ra sân, Kim Tệ và Đồng Tệ đi theo đằng sau.

Lý Thanh Vân vừa đến bờ hồ, đã nhìn thấy một chiếc xe bán tải màu đen chạy từ phía Nam đến. Lái xe chạy rất chậm, nhìn thấy công trình xây dựng thì dừng xe. Một người đàn ông trung niên cường tráng ngồi ở bên ghế phụ đang định gọi điện thoại, đã nhìn thấy Lý Thanh Vân vẫy tay với hắn, cũng vội vẫy tay lại, xuống xe.

“Cậu chính là Thanh Long Thái Bảo Lý Thanh Vân sao?” Người đàn ông kia rất cao, chừng 1m8, vừa xuống xe đã hắng giọng hỏi.

Lý Thanh Vân sửng sốt, cũng nở nụ cười, người này ghép tên trên mạng và tên thật của mình vào với nhau, đúng là hơi buồn cười. Thanh Long Thái Bảo? Quay phim võ hiệp hay quay phim lưu manh vậy?

“Anh Dư phải không? Tôi là Lý Thanh Vân, hoan nghênh anh đến Lý gia trại chúng tôi làm khách.” Lý Thanh Vân bắt tay Dư Quân, phát hiện ở trên người hắn có một phong cách quân nhân, khoảng cách mỗi một bước chân đều bằng nhau, sống lưng thẳng tắp, trên tay có một tầng vết chai thật dày.