Điền Mục rất chờ mong trà ngon ở trong miệng Lý Thanh Vân, nghĩ rằng rau dưa đã trồng ra ngon miệng như vậy, trà chắc không quá kém được? Nhưng trước mắt hắn vẫn nhìn mà thèm dưa hấu và dưa lê ở trong nhà Lý Thanh Vân. Mọi người nói giỡn, lại nghỉ ngơi một lúc, chuẩn bị đi xuống ruộng hái dưa.
Chu Lệ Văn đã mua xong rau, không tiện xuống ruộng hái dưa hộ kẻ thù, nên mang theo trợ lý, từ biệt Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân tiễn các nàng rời đi, nhìn chiếc Q7 màu trắng của các nàng biến mất ở cuối đường núi mới quay người lại, thầm nghĩ: “Đồng tử đưa tài! Hoan nghênh lần sau lại đến!”
Hiện giờ dưa hấu và dưa lê trong ruộng chín không nhiều, hái nửa buổi chiều cũng chỉ hái được hơn một trăm quả dưa hấu, mấy túi dưa lê. Sau khi cân lên, tổng cộng là một ngàn ký, số lẻ nhiều thêm được Lý Thanh Vân tự động xóa bỏ. Tổng giám đốc người ta trượng nghĩa, bản thân cũng không thể tính toán chi li, cho dù số lẻ là hơn bốn mươi ký tính ra có hơn tám ngàn tệ, là thu nhập cả gia đình trong vòng một năm của dân bình thường trong thôn.
Khi tiễn bước Điền Mục, tin nhắn chuyển khoản cũng đến trên điện thoại di động của Lý Thanh Vân, hai trăm ngàn tệ thỏa đáng, không hề phóng đại. Tính ra khá nhiều, nhưng Lý Thanh Vân âm thầm lo lắng, bởi vì hôm nay khi hái dưa, hắn phát hiện cây dưa non được tưới nước suối không gian thiếu sức chịu đựng, giống như đột nhiên tiêu hết toàn bộ năng lượng vậy, tuy thời gian này hoa nở nhiều, nhưng tỷ lệ thành quả không đủ, giống như chỗ nào đó xảy ra vấn đề, không giống với rau dưa và hoa quả ở trong tiểu không gian, không cần phải để ý đến, chỉ cần tưới đúng hạn, tất cả không thành vấn đề.
Lý Thanh Vân áp vấn đề này ở trong lòng, chờ có thời gian lại thử nghiệm vấn đề này. Hắn nghĩ, nếu như gia tăng tưới nước suối không gian, chắc sẽ có chuyển biến tốt đẹp. Nhưng lượng nước suối không gian trào ra rõ ràng không đủ, nước nuôi cá không đủ, nếu như nhiều thêm vài người uống, hình như cũng không đủ. Hiện giờ mỗi ngày hắn uống một ly, vụng trộm cho ba mẹ mỗi ngày một ly, hai con chó nhỏ và hải đông thanh cũng mỗi con một chén, tính tổng ra, dòng suối kia luôn duy trì lượng nửa ao, lại lãng phí nữa, sẽ thấy đáy.
“Không được, phải bán cá tạp trong hồ nước này đi, ta phải dời con lươn trong ao nhỏ không gian ra hồ nước bên ngoài. Con lươn nuôi trong không gian lâu như vậy, có lẽ tính năng kháng bệnh đã rất mạnh. Mới vừa rồi ý tứ của Điền Mục đã để lộ lúc rời đi giống như cảm thấy rất có hứng thú với cá tạp trong hồ nước, chính là giá còn chưa bàn đến.”
Lý Thanh Vân chậm rãi suy ngẫm trong lòng, rau dưa giá hai mươi tệ một ký xem như giá cao, nhưng không tính là không hợp lẽ thường, bởi vì có thời điểm nào đó, rau dưa bình thường thậm chí vượt qua bốn mươi tệ, so ra, giá này của mình coi như giá hợp lý.
Mà Điền Mục cũng định hai mươi tệ một ký thu mua cá tạp trong hồ nước, Lý Thanh Vân không quá vui, giá rau dưa đều đạt đến hai mươi tệ một ký rồi, những cá này tuyệt đối không thể bán đổ bán tháo. Có lẽ Điền Mục biết rõ giá cá nước ngọt bình thường ở trên thị trường, giá bình quân của vài loại cá nước ngọt này ở mức mười lăm tệ một ký, cho rằng tăng thêm năm tệ thì được giá tiền cá nước ngọt, nhưng hình như hắn đã quên, hắn vì dưa hấu Thanh Long đã tăng giá dưa hấu lên 100 lần.
Nhưng vừa rồi khi hỏi giá thì chỉ thuận miệng hỏi thăm một chút, chứ không có ý tứ chính thức thảo luận, chờ khi ben nào rõ ràng, sẽ chủ động hẹn bàn giá. Còn Chu Lệ Văn của Thục Hương Các hình như cũng cảm thấy hứng thú với cá này, nhưng giá cũng không cao, Lý Thanh Vân nghĩ tới nghĩ lui, những cá này chắc chỉ đạt đến chất lượng của cá phổ thông hoang dại, không trải qua quá nhiều linh khí không gian tẩm bổ, do đó có chênh lệch không lớn với cá hoang dại bình thường.
“Nuôi cá còn không bằng trồng dưa hấu!” Càng nghĩ mãi, Lý Thanh Vân cho ra một kết luận như vậy. Bởi vì tưới một mảnh lớn ruộng trồng dưa hấu như thế cũng chỉ dùng đến non nửa thùng nước suối không gian, nhưng nếu như nuôi một hồ nước này, ai biết phải dùng đến bao nhiêu nước suối không gian.
Khách đều đã đi, ông Lý bà Lý vui vẻ đến cười toe toét, mới vừa rồi bọn họ đã biết, một xe dưa vừa bán đi, lại thu vào hai trăm ngàn tệ, nếu như là trước kia thì bọn họ cần phải trồng dưa bảy tám năm mới có thể đạt tới thu nhập này.
Còn Lý Vân Thông và Miêu Đản cũng mang theo vài phần men say, vỗ ngực cam đoan với Lý Thanh Vân, về sau đi theo hắn làm việc, đi theo làm tùy tùng, lên núi đao xuống biển lửa, tuyệt đối không hai lời.
Đây là cái gì và cái gì, nhưng mà tình huống như bây giờ, thật sự cần giúp đỡ một tay, dựa vào hai người ba mẹ chăm sóc toàn bộ ruộng bậc thang bên triền núi này chắc chắn quá mệt mỏi.
“Hai cậu chắc chắn có thể, chỉ cần người nhà các cậu đồng ý. Miêu Đản anh không lo lắng, nhưng Đại Đầu là sinh viên, không làm việc ở trong thành phố, lại về quê làm ruộng, mẹ của cậu không tức chết sao.” Lý Thanh Vân cười hề hề nói.
Lý Vân Thông không phục, giải thích: “Anh Phúc oa, anh còn không biết xấu hổ nói em? Anh là sinh viên tài cao của đại học trọng điểm, còn em chỉ là sinh viên đại học của một đại học quê mùa, anh có thể ở nhà làm ruộng, sao em lại không thể chứ?”
Lý Thanh Vân suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi, cậu thắng rồi, chỉ cần cậu có thể khuyên nhủ được ba mẹ cậu, anh không nói gì khác. Hiện giờ có lẽ công việc không nhiều, nhưng về sau chắc chắn có lúc để các cậu bận rộn. Mỗi tháng anh trả cho các cậu ba ngàn tệ tiền lương cơ bản, chờ về sau anh làm ra chút đường lối, tiền lương này nhất định sẽ tăng đến một mức độ các cậu không thể tưởng tượng.”
Miêu Đản lập tức ngớ ra, lắp bắp nói: “Ba, ba ngàn tệ? Gấp mười lần tiền lương của em bây giờ, không làm là đồ ngốc! Nhưng anh cho bọn em tiền lương cao như vậy, sẽ không lỗ vốn chứ?”
Lý Thanh Vân còn chưa mở miệng, Lý Vân Thông đã chụp lên gáy hắn, cười nói: “Cậu ngốc à, lấy của cải của anh Phúc oa hiện giờ, đâu thể lỗ vốn được? Cậu có biết hôm nay anh ấy thu vào bao nhiêu không hả? Hơn hai trăm ngàn tệ! Ôi má ơi, ngẫm lại đã thấy hưng phấn! Cứ tiếp tục như vậy, một tháng chẳng phải thành nhà giàu tiền triệu sao?”
Lý Thanh Vân nhận hai người bạn nhỏ làm giúp đỡ chính là dùng thử, chờ về sau bày gian hàng lớn hơn, đoán chừng sẽ nhận càng nhiều người hơn, hiện giờ coi như tích lũy kinh nghiệm: “Được rồi, mọi người về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai bạn của anh mang đội xây dựng đến đây, chính thức khởi công, hai cậu đến hỗ trợ trông chừng một chút. Tốt nhất mời cả đầu bếp trong thôn đến, cần bọn họ hỗ trợ nấu cơm. Vài chục công nhân xây dựng, nấu cơm cho bọn họ không phải là việc thoải mái.”
Lý Vân Thông hỏi: “Cho giá cả như thế nào? Là bao cả hay bao nửa? Giá nhân viên bao nhiêu?” Việc hiếu hỉ trong thôn đều sẽ mời đầu bếp nấu cơm, giá đều công khai. Bao cả chính là đầu bếp chuẩn bị xong tất cả thậm chí chuẩn bị cả bàn, bao nửa chính là chủ nhà cung cấp nguyên liệu nấu ăn, đầu bếp chỉ lo cung cấp kỹ thuật nấu ăn, tiêu tốn chi dùng bao nhiêu, từ nguyên liệu nấu ăn do chủ nhà cung cấp đến quyết định.
“Bao cả, mỗi bàn tiêu chuẩn 288.” Ở trấn Thanh Long này, tiêu chuẩn mỗi bàn 288 tệ xem như hàng đầu, tiêu chuẩn cao nhất của việc hiếu hỉ bình thường trong thôn chính là giá này, dù sao một bàn thấp nhất mới 88 tệ.
Giá này ở trong thành phố đương nhiên không làm được, thậm chí còn thấp đến khiến cho người ta chê cười, bởi vì 488 một bàn xem như tiêu chuẩn phổ thông, còn chưa bao gồm rượu. Nhưng ở trong thôn, 88 tệ một bàn tuyệt đối có thể làm cho người ta ăn no, nhưng chất lượng đồ ăn thì không thể yêu cầu quá cao. 188 tệ một bàn có thể để cho phần lớn mọi người hài lòng, 288 tệ một bàn người trong thôn tuyệt đối không hai lời. Dù sao làm việc trong thôn cực nhọc, mỗi ngày mới có thể kiếm được 50 tệ, công nhân xây dựng giống như Lý Hồng Kỳ này, bê gạch ở trên trấn, mỗi ngày mệt sống mệt chết cũng chỉ kiếm được tiền công 50 tệ.
Đây là một hình ảnh thu nhỏ về trình độ cuộc sống của nhân dân trong trấn Thanh Long. Do đó Lý Thanh Vân mới nói ra tiêu chuẩn cao nhất 288 tệ, lập tức khiến Lý Vân Thông và Miêu Đản hít vào một hơi khí lạnh.
Miêu Đản hơi lo lắng hỏi: “Anh, chúng ta chỉ nuôi cơm cho công nhân xây dựng, một bàn 288 tệ có phải quá cao rồi không? Chủ nhà bình thường vốn mặc kệ cơm, chỉ quản đồ ăn 88 tệ một bàn cho bọn họ đều là ban ơn. Giá cao như vậy, sẽ khiến cho người trong thôn nói nhảm đấy?”
Lý Thanh Vân khoát tay nói: “Đây là công nhân kỹ thuật xây dựng quen thuộc trong thành phố do bạn anh mời đến, số người không nhiều, đồ ăn phải quản tốt. Nhân viên còn lại có thể tìm ở trong thôn, mỗi ngày 50 tệ, một ngày ba bữa bao cơm đồ ăn, tiêu chuẩn đồ ăn giống với công nhân trong thành. Được rồi, cứ quyết định như vậy, hai người giúp anh phụ trách tìm người, điều kiện khác không quan trọng, chỉ cần có thể làm được việc, già trẻ đều được, nhưng kẻ làm biếng hay gây chuyện, tên du thủ du thực tuyệt đối không thu.”
Lý Vân Thông và Miêu Đản liếc nhìn nhau, lập tức gật đầu, nếu như Lý Thanh Vân đã hào phóng, tạo ân huệ của dân trong thôn, tuyệt đối là chuyện tốt. Hơn nữa Lý Thanh Vân trao quyền to chọn người cho bọn họ, xem như là một loại tín nhiệm đối với bọn họ, cũng là một loại thử thách, đồng thời cũng có thể tạo ra nhân duyên tốt trong thôn.
Giao phó xong chuyện xây nhà, thừa dịp trời chưa tối hẳn, Lý Thanh Vân mượn xe ba bánh đi lên trấn trên một chuyến, đi đưa rau dưa và hoa quả cho ông bà nội, cũng cố ý chuẩn bị hai bình nước suối không gian lớn cho hai người.
Tinh thần của ông bà nội đều rất tốt, đặc biệt là ông nội, tóc bạc và chòm râu đã có hơn phân nửa chuyển thành màu đen, râu tóc hoa râm đan xen, vô cùng đặc sắc. Bà nội thích rau dưa hoa quả, nhưng ông nội nhìn thấy Lý Thanh Vân xách theo hai bình nước trong, lại kích động đến lập tức nhảy lên, túm lấy hai cái bình chạy lên trên lầu. Động tác kia nào giống với một lão giả sáu bảy mươi tuổi, thật sự giống với con vượn già trong núi, hai ba phát đã nhảy lên lầu.
Lý Thanh Vân cười, đã quen với trạng thái kỳ dị của ông nội, nói chuyện một lúc với ông nội, thì chuẩn bị về nhà. Nhưng mới vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy hai cô gái, chính là em họ Dương Ngọc Nô và đồng nghiệp của nàng, trước kia từng ăn cơm một lần ở trong thành phố, có ấn tượng rất khắc sâu với mấy cô đồng nghiệp xinh xắn của Dương Ngọc Nô.
Khi Lý Thanh Vân nhìn thấy các nàng, Dương Ngọc Nô cũng nhìn thấy hắn, mắt đẹp lập tức sáng ngời, cười tươi như hoa.
“Anh họ, sao khéo vậy, em và đồng nghiệp đang định đến Lý gia trại tìm anh.” Dương Ngọc Nô mỉm cười ngọt ngào, nhào tới giữ cánh tay hắn, giống như sợ hắn chạy mất.
Hôm nay nàng mặc một chiếc váy liền áo màu lam, đeo giày xăng đan đế bằng bình thường, tóc dài cột thành đuôi ngựa thoải mái, giống như sinh viên trong trường, tràn đầy sắc thái thanh xuân. Nhưng dáng người xinh đẹp và da thịt trắng nõn do luyện công lâu dài mang đến của nàng thì không cách nào áp chế được, người đi đường khi đi ngang qua đều ào ào ném ánh mắt kinh ngạc ao ước đến.
“Ngọc Nô à, không phải em làm việc ở trong thành phố sao, tại sao lại trở về rồi?” Lý Thanh Vân giả bộ như không biết chuyện xảy ra ở trong nhà, vô cùng kinh ngạc hỏi.
“Anh không biết sao? Dì không nói với anh à?” Dương Ngọc Nô hơi thất vọng, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh xong cảm xúc, cười nói: “Anh Thanh Vân, chính phủ trên trấn ủy thác công ty bọn em đến kiểm tra vấn đề xử lý nước thải của một nhà máy da lông trên trấn, tổng giám đốc bọn em biết em là người của trấn Thanh Long, cho nên cố ý kêu em và đồng nghiệp về đây, toàn quyền phụ trách công việc kiểm tra này. Số liệu còn chưa có, nhưng chỉ nhìn bằng ánh mắt, đã biết ô nhiễm thật nghiêm trọng, Trần Nhị Cẩu chết tiệt kia, đây là xưởng gây ô nhiễm nghiêm trọng đầu tiên ở trong trấn chúng ta.”
Lý Thanh Vân cảm thấy chắc cô em họ này đã nghe ngóng được gì, trong giọng nói có ý hận với Trần Nhị Cẩu, có thể định xả giận cho mình. Trong âm thầm cảm động, ngược lại cũng hơi bất đắc dĩ, rõ ràng là một chuyện nhỏ, sao lại bị người truyền đi đến quái dị như vậy, giống như mình và Trần Nhị Cẩu thật sự có mối thù không đội trời chung vậy.