Hải đông thanh rất nổi tiếng ở Trung Quốc, là chim thần trong lòng dân du mục phương Bắc, hoàng đế Khang Hi từng viết thơ ca ngợi hải đông thanh, “Loài chim ba trăm có sáu mươi, thần tuấn nhất thuộc hải đông thanh”.
Tên phổ biến của hải đông thanh là chim ưng, ở nước ngoài phân bố ở phía Bắc châu u, phía bắc châu Á, phía Bắc châu Bắc Mỹ, ở trong nước phân bố ở các nơi như Hắc Long Giang, Ngõa Phòng Điếm Liêu Ninh và Kashgar Tân Cương, vô cùng hiếm thấy. Trong đó ở Hắc Long Giang, Liêu Ninh là chim di trú, còn ở Tân Cương là chim không di trú hoặc chim sinh sản.
Ở trong dãy núi chỗ Thanh Tàng và Xuyên Thục, hải đông thanh càng ít, thợ săn chuyên nghiệp đều không thể có được, Lý Thanh Vân có thể có được con ngọc trảo cực phẩm này hoàn toàn nhờ vào may mắn. Lúc trước mua nó về đã nửa chết nửa sống, nếu như không nhờ nước suối không gian điều trị cho nó, chắc chắn đã sớm mang nó đi hầm canh vào bụng hết.
Hải đông thanh có chiều dài chưa đến hai mét, trọng lượng chỉ bằng một phần năm của thiên nga, có các chủng loại như ngọc trảo, ba hoàng, thu hoàng, tam niên long. Trong đó lấy ngọc trảo thuần trắng làm chủng loại đứng đầu. Hải đông thanh còn được gọi là hải thanh, ưng cốt, thổ cốt ưng. Về sau người Mãn gọi là tùng côn la, ý bảo thần ưng phương Đông.
Con ngọc trảo ở trong tay Lý Thanh Vân rõ ràng là cực phẩm trong cực phẩm, còn chưa trưởng thành nhưng tướng mạo và hơi sức đã vượt qua hải đông thanh bình thường. Hiện giờ chỉ hơn một ngàn gram, cũng chính là trọng lượng một ký rưỡi, lại có thể bắt được một con thỏ hoang nặng chừng hai ký, còn không ảnh hưởng đến tốc độ bay. Điều càng khiến cho Điền Mục thèm thuồng là con ngọc trảo hải đông thanh này giống như nghe hiểu tiếng người…
“Trấn Thanh Long chỗ cậu đúng là nơi phong thủy bảo địa, tùy tiện đi dạo trên đường là có thể mua được hải đông thanh cực phẩm giá trị mấy triệu tệ, anh đây muốn không bội phục đều không được.” Điền Mục hâm mộ ghen tỵ trong lòng, nhưng lại không thể không bội phục ánh mắt của Lý Thanh Vân, có thể mua một con chim rừng gần chết về biến thành hải đông thanh cực phẩm, cũng là một loại bản lĩnh.
“Anh nói quá lời, anh Điền người mấy trăm triệu, bội phục em một anh nông dân nhỏ bé làm gì, muốn nói bội phục, phải là tất cả bọn em bội phục anh mới đúng. Ủa, lão Vạn bắt được một con cá lớn…” Lý Thanh Vân nhanh chóng nói sang chuyện khác, không định để đề tài câu chuyện ở trên người mình nữa.
Nhắc đến Vạn Lai Ức, trước khi làm lái buôn rau, hắn từng nhận thầu ao cá, bắt cá là một kẻ lành nghề. Do đó hắn mới không biết sợ chủ động nhận thua, nhảy xuống hồ nước bắt cá.
Đây là một con cá trắm cỏ, nặng tầm bốn ký đến bốn ký rưỡi, Vạn Lai Ức bắt nó cực kỳ cố sức, kêu ầm lên ở trong nước: “Bố tổ tiên sư nhà nó, cá trong hồ nước nhà cậu khỏe thật, tôi thiếu chút nữa không bắt được! Mọi người tránh ra đi, tôi ném nó lên bờ!”
Lý Thanh Vân giải thích: “Đây là cá nuôi thuần hoang dại, nhà cháu nói là nuôi cá, nhưng lại chưa từng nuôi trồng tử tế. Có vài con cá lớn không biết đã nuôi được bao nhiêu năm rồi, nhiều lần lọt lưới, tràn đầy sức sống, mùi vị cũng vô cùng ngon.”
Điền Mục và giám đốc thu mua của hắn liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu, giống như rất có hứng thú với cá này, nhưng còn đang quan sát, cần nếm thử sau đó mới quyết định.
Con cá lớn kia vừa bị ném lên bờ, lại nhảy lên cao hơn nửa người, định nhảy vào trong nước. Nhưng ánh mắt của hải đông thanh đang đậu trên cánh tay Lý Thanh Vân lại sáng lên, quác quác hai tiếng, bay qua mổ một phát lên trên đầu cá lớn, sau đó hai móng dùng sức trảo, lại túm được mang cá, nháy mắt bay lên không, con cá kia lập tức không còn hơi sức, đạp không vài cái, không tránh thoát được.
Nhưng đây là con cá lớn nặng bốn ký đến bốn ký rưỡi, hải đông thanh cực kỳ cố hết sức, chỉ vòng một vòng đã ném cá lên một chỗ hơi xa hồ nước, nó cũng không ăn, một lần nữa bay trở về trên cánh tay của Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân biết rõ nó đã ăn quen đồ ăn không gian, đồ bên ngoài nó vốn không hề để ý đến. Hiện giờ người nhiều, chờ khi không có ai chú ý đến, hắn sẽ thu hải đông thanh vào trong không gian, để cho nó tự do vồ.
Rất nhanh, Vạn Lai Ức lại bắt được một con cá chép đỏ hơn một ký rưỡi, nhưng không đỏ cả, phần lớn vảy có màu đỏ chuyển tiếp, vô cùng xinh đẹp. Nếu như là cá chép màu đỏ cả, đoán chừng đều không nỡ ăn.
Nhưng cá xung quanh bị Vạn Lai Ức dọa hoảng, cảm thấy động tĩnh, đều cách hắn xa xa, muốn bắt được một con nữa đều khó khăn.
Ba của Lý Thanh Vân không hề ngồi không, lấy vài lưỡi câu lươn ở trong lều cỏ ra, ngồi xổm ở bên bờ hồ câu lươn. Hôm nay đột nhiên buôn bán lời hơn ba mươi ngàn tệ, lão Lý vô cùng vui mừng, cộng thêm thu vào từ dưa hấu vào buổi chiều nhất định sẽ rất cao, hai trăm đồng một ký, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy khó tin. Nhưng đây là giá do con trai nói ra, con trai có bản lĩnh, trong lòng hắn càng vui mừng.
Nhìn đến đây, Lý Thanh Vân hơi hối hận vì đã thả con cá trắm cỏ lớn chừng mười ký kia vào trong hồ nước, sớm biết có khách, giữ nó làm thịt, đủ để cho mọi người ăn một bữa tiệc toàn cá.
Trần Tú Chi đã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà nấu cơm trưa, bởi vì hôm nay có đầu bếp ở đây, nàng chỉ cần chuẩn bị xong nguyên liệu, giúp việc là được. Rau xanh không thiếu, cá đang bắt, còn có hai miếng thịt lợn rừng muối, thêm với hai con gà rừng và một con thỏ hoang hải đông thanh bắt về, các kiểu món ăn hôm nay không phải lo.
Lý Thanh Vân thấy hứng thú của mọi người đều tập trung vào hồ nước, nên vụng trộm đi vào lều cỏ ở đầu bờ ruộng, thu hải đông thanh vào trong tiểu không gian, linh thể tiến vào, bắt lấy một con cá lớn ném cho nó.
Hải đông thanh tên là Nhị Ngốc Tử trở về tiểu không gian, lại vô cùng hưng phấn, giống như trở về tổ, giương cánh bay cao, bay vòng quanh tiểu thái dương ở chính giữa tiểu không gian không ngừng.
Sau đó mới thưởng thức một con cá chép bạc do Lý Thanh Vân ném cho nó.
Lý Thanh Vân nuôi một ít cá tạp ở trong tiểu không gian, đều là vật thí nghiệm ban đầu, vốn định ném vào hồ nước, chỉ có điều bây giờ có thú cưng, chỉ nhận mùi cá trong không gian, cũng không tiện ném loạn. Có những cá tạp này, thì không cần làm hại lươn nước ngọt cực kỳ quý giá nữa.
Mặt đất cả không gian càng lúc càng giống hình tròn, mặt đất đã xuất hiện đường cong rõ ràng. Lý Thanh Vân không quá lo lắng cho hình thái của nó, bởi vì sau khi độ cong gia tăng, diện tích bề mặt cũng thong thả tăng lên, khoảng cách giữa các cây nhân sâm càng lúc càng lớn.
Mấy cây thiết bì thạch hộc nhỏ trồng vào trong này lần trước đã hoàn toàn sống sót, ý xuân dào dạt, phát ra sức sống bừng bừng. Thật ra trong không gian đã trồng đủ rồi, nhưng vẫn cứ trồng ba cây thiết bì thạch hộc ở bên cạnh hầm rượu, tương lai khi tách dây, có thể lại nghĩ cách mở rộng không gian, dù sao tỷ lệ trưởng thành cực cao, không sợ chuyển loạn vị trí.
Còn ba cây trà Tiên Phong tìm được lúc xuống núi thì trồng ở bên kia đầm nước nhỏ. Đầm nước nhỏ nuôi cá trồng nho, còn đầm nước chuyên môn dùng để uống thì chỉ trồng một cây đào, trồng ba cây trà ở bên đó, áp lực không lớn.
Trải qua quan sát lâu dài, Lý Thanh Vân phát hiện linh khí bên cạnh đầm nước nồng đậm nhất, thực vật gieo trồng mọc mạnh nhất, ba cây trà Tiên Phong lá tròn cao hơn một người, vừa gieo xuống đã tràn trề sức sống, lại mọc thêm ra rất nhiều lá non, tươi mới động lòng người, tản mát ra mùi thơm ngát màu xanh lá nhàn nhạt.
Đây là mùi thực vật thiên nhiên, cũng không tính là hương trà. Cho dù loại trà nào, chỉ có sau khi rang xào mới có được tinh khiết và mùi thơm khiến người say mê. Tuy rằng trà Tiên Phong lá tròn có ngoại hình kỳ dị, nhưng nó dù sao là một loại trà xanh, cần trình tự chế tác tương ứng mới có thể rang xào ra trà ngon cực phẩm.
Sắp xếp xong cho hải đông thanh Nhị Ngốc Tử, linh thể của Lý Thanh Vân cấp tốc quay trở về, ra khỏi lều cỏ, cũng gia nhập vào hàng ngũ đứng xem. Ba đã câu được bốn năm con lươn, con lớn nhất nặng tầm bốn đến năm lạng, xem ra hồ nước này nên dọn dẹp một lần, một vài thứ rất khó lớn lên đều xuất hiện con to, không phải là chuyện tốt gì đối với chuỗi sinh thái của cả hồ nước nhỏ.
Vạn Lai Ức ở trong hồ nước đã mệt gần chết, thêm với trong rong có con đỉa, trên cánh tay của hắn đã bị cắn hai phát, may được hắn phát hiện ra sớm, đều vứt sạch. Trừ bỏ hai con ban đầu bắt được ra, hồi lâu đều không có thu hoạch gì, khi đang định buông tay, hắn đột nhiên chui vào trong nước, móc lên một con ba ba già từ dưới lòng bàn chân, lớn chừng cái mâm, chí ít nặng một ký.
“Không được, tôi mệt chết rồi! Anh hùng không nhắc đến dũng cảm năm đó, nhớ khi xưa tôi vừa xuống nước, không bắt được mười con tám con cá lớn tuyệt đối không lên bờ.” Vạn Lai Ức giơ con ba ba lớn kia lên, thở hổn hển lên bờ.
Thật ra hắn có thể xuống nước, bắt được cá hay không đều tính là thực hiện đánh cuộc, Lý Thanh Vân sẽ không nói lời không xuôi tai nữa. Lý Thanh Vân nhận lấy con ba ba già, thuận tay kéo hắn lên bờ, nói: “Hiện giờ bản lĩnh bắt cá của anh cũng không kém! Buổi trưa hôm nay đừng đi, làm mấy chén với nhóm người tụi em! Chúng ta coi như không đánh không quen biết, đều là bà con quê nhà, có gì không đúng, chúng ta giải quyết ở trên bàn rượu, về sau nên là bạn bè vẫn là bạn bè, không cần mang thù.”
“Chú em nói chi vậy, chú em có thể không hận ông anh đây đã là ân tình lớn lao rồi. Hôm nay là anh đây không đúng, không biết giá thị trường của rau xanh, đã nói sai, chờ lên bàn rượu, anh mượn rượu nói xin lỗi chú em.” Vạn Lai Ức từ hộ nuôi cá trong thôn đến buôn bán rau dưa trong thành, vốn là người tâm tư linh hoạt, biết rõ đội nhà giàu từ trong thành phố đến đây hôm nay đều là tổng giám đốc của hai nhà hàng lớn nổi tiếng nhất toàn thành phố, nếu như có thể nhân cơ hội tạo một chút quan hệ, con đường về sau sẽ thẳng tắp.
Lời này được hắn nói có trình độ, rõ ràng đã đồng ý lưu lại, nhưng không nhắc đến chữ ở lại xin cơm.
Hôm nay Chu Lệ Văn và Điền Mục có ý kéo gần mối quan hệ với Lý Thanh Vân, chủ nhân người ta mời thêm mấy người khác, không quan tâm thân phận như thế nào, bọn họ đều không có lý do để từ chối. Lại nói, bọn họ nhìn xem trình độ Lý Thanh Vân xử lý tranh cãi, cũng càng yên tâm làm buôn bán với hắn, không phải hạng người cứng nhắc tính khí thư sinh, về sau việc hợp tác xảy ra chuyện gì cũng có thể câu thông.
Nhị Lăng Tử tay trái ôm một quả dưa hấu, tay phải cầm một quả dưa lê, vừa đi vừa gặm dưa lê, thong thả đi về nhà, gặp được ai là nói do Phúc Oa đưa, không phải là mình ăn trộm. Còn nói Lý Thanh Vân mời hắn ở lại ăn cơm, nhưng bản thân không chịu nổi, bởi vì bên cạnh có mấy người phụ nữ xinh đẹp giống như tiên nữ, nhìn xem hoảng hốt trong lòng, sợ rằng ăn cơm không ngon, nên dứt khoát quay về nhà ăn.
Lý Đại Chủy là người nói lời không biết giữ mồm nổi tiếng trong thôn, ở trong thành phố gọi là kẻ hay buôn chuyện, chuyện gì đều thích nghe ngóng, sau khi nghe ngóng xong thì thêm mắm dặm muối truyền ra, do đó lời nói trải qua miệng hắn truyền ra ngoài đã sớm thay đổi vị, thường xuyên có thể gây sự, thậm chí khiến cho hai người không liên quan đánh nhau một trận.
Hắn thấy Lý Đại Chủy nói lời kỳ quái, nên ngăn cản đối phương, không có ý tốt hỏi: “Nhị Lăng Tử, mày còn nói không phải mày trộm dưa, lừa ai chứ? Phúc Oa người ta là sinh viên, lại không nhờ mày làm việc, dựa vào đâu cho mày dưa?”
Nhị Lăng Tử tức giận đến mắt trợn trừng, hét lên: “Mày nói bậy! Ai trộm dưa kẻ đó là đồ chó đẻ. Tao hái rau giúp nhà Phúc Oa, bận rộn cả buổi sáng, cậu ấy mới cho tao dưa để ăn. Còn có, tao giúp nhà cậu ấy trông ao cá, cậu ấy cũng đưa cho tao mười quả dưa, hơn nữa còn không tính quả hôm nay.”
Lý Đại Chủy giống như bắt được nhược điểm gì, hét lớn lên: “Nhìn xem, nhìn xem, mày lại lừa người hả? Rau dưa trong ruộng mọi người đều mới nở hoa, tối đa chỉ kết vài quả bé tí, sao có thể hái được?”
Nhị Lăng Tử liên tục bị hắn khiêu khích, hơi tức giận: “Tao không nói chuyện với mày đồ ngu ngốc lỗ mãng này! Rau nhà mày mới nở hoa? Tao phỉ phui đầy mặt mày! Nếu lời tao nói không phải là sự thật thì mày đi Nam địa nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao, rau hái buổi sáng, bán được hơn ba mươi ngàn tệ đấy!”
Người dân trong thôn đang hóng mát tán gẫu ở dưới bóng cây nghe vậy, lập tức đều phì cười, Nhị Lăng Tử mắng Lý Đại Chủy là đồ ngu ngốc lỗ mãng, đây là chuyện ngạc nhiên khôi hài đến cỡ nào. Về phần rau hái buổi sáng bán được hơn ba mươi ngàn tệ thì càng là bậy bạ, người nhà nông trồng rau ở trong thôn ai không biết, bận rộn trồng rau khoảng hai ba tháng có thể kiếm được hơn ba mươi ngàn tệ đã coi như không tệ, còn ruộng bậc thang nhà Phúc Oa nhiều, rau dưa trồng cũng nhiều, nhưng nhiều hơn nữa cũng không thể quá vô lý! Ngươi nói phải hái bao nhiêu rau mới có thể bán ra hơn ba mươi ngàn tệ?