Chương 63: Giá rau quả dọa người

Tròng mắt của lái buôn rau Vạn Lai Ức đều sắp trợn trừng ra, hắng giọng kêu lên: “Cô nói bao nhiêu? Hai mươi tệ một ký? Đầu óc của cô có bệnh hả, thu mua rau giá cao như vậy, lỗ vốn không chết cô sao.”

“Anh mới đầu óc có bệnh, tôi có tiền, tôi muốn thu mua bao nhiêu thì mua, anh quản được sao?” Chu Lệ Văn tức giận lên cũng là quả ớt nhỏ, đâu chịu thiệt thòi, kịch liệt phản kích.

“Vì sao cô lại thu mua giá cao như thế? Hai mươi tệ một ký? Đây là rau xanh chứ không phải vàng!” Vạn Lai Ức há to mồm quát.

Chu Lệ Văn khí thế nói: “Dựa vào cái gì? Chỉ bằng hương vị của rau dưa này. Nếu như anh có rau dưa chất lượng như hàng mẫu này, tôi cũng thu mua hai mươi tệ một ký, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, giao dịch hoàn toàn bằng tiền mặt, một xu một hào tiền hàng đều không nợ.”

“…” Vạn Lai Ức không nói được gì nữa, mới vừa rồi khi tiến vào vườn rau hắn đã nếm thử hương vị rau dưa nhà Lý Thanh Vân, chính bởi vì cảm thấy hương vị tốt đến thần kỳ, nên mới ra ‘giá cao’, không nghĩ tới giá cao hắn ra chẳng tính là cái đinh gì ở trước mặt nhà giàu cả.

Các bạn nhỏ của Lý Thanh Vân đều nhìn xem đến choáng váng, tổng giám đốc xinh đẹp từ trong thành phố đến đây định cướp lấy rau dưa, còn hai mươi tệ một ký? Đây là tình huống gì thế, mặt trời mọc từ đằng Tây sao?

“Anh Đại Đầu, có phải em đang nằm mơ không? Anh nhéo em một cái thử.” Miêu Đản nhìn một rổ đậu đũa ở dưới chân, nếu như chỗ đậu đũa này có mười lăm ký, vậy tương đương với tiền lương một tháng của mình rồi.

Lý Vân Thông ghét nhất người khác gọi biệt danh của mình, nghe Miêu Đản nói như vậy, lập tức cười âm hiểm, nhéo một cái lên mông hắn, kêu: “Miêu Đản, tỉnh táo chưa?”

Miêu Đản lập tức rú thảm một tiếng, một cước đá vào mông Lý Vân Thông, hét lên: “Lý Đại Đầu anh được đấy, lại dám xuống tay nặng như vậy với ông đây! Em cũng giúp anh tỉnh táo một chút!”

Nhị Lăng Tử ngược lại tương đối thành thật, lấy một quả dưa lê nhỏ từ trong rổ ra, đặt mông ngồi ở trên thảm cỏ, nhìn giống như đang xem cuộc vui, nhìn nhóm người từ thành phố đến. Hắn ra sức cắn một miếng dưa lê, lập tức sung sướng hú lên quái dị, rắc rắc rắc vài miếng, kể cả ruột dưa đều ăn.

Mùi hương đặc trưng của dưa lê bay ra rất xa, hương vị thật nồng đậm, mùi hương dưa này và mùi hương của rau xanh thuộc về hai loại khác nhau, tuyệt đối nam nữ đều giết, già trẻ đều xơi.

Chu Lệ Văn mới vừa rồi còn luôn miệng nói mình thích ăn rau nhất ánh mắt sáng lên, chạy đến cướp một quả dưa lê cỡ lớn, không hề ngẩng đầu lên hỏi: “Dưa này chúng ta cũng có thể nếm thử sao? Nếu như hương vị ngon, có thể làm đĩa hoa quả tráng miệng.”

Còn không có ai trả lời nàng, nàng đã dùng tay lau hai lần, đưa vào miệng. Đầu bếp nàng mang đến cũng không tốt hơn là bao, rau đã ăn thử, cực kỳ hài lòng, như vậy mở rộng thêm một đĩa trái cây tráng miệng cũng thuộc về phạm vi nghiệp vụ.

“Ngon, ngon, ăn ngon thật, dưa lê này chúng ta cũng muốn, giá cậu ra.” Hôm nay Chu Lệ Văn quyết định làm nhà giàu đến cùng, vung tay lên, kêu người bán ra giá.

Lý Thanh Vân không thể không uyển chuyển từ chối nàng: “Xin lỗi, dưa lê và dưa hấu này không thể bán bên chị được, đã bàn xong với khách hàng khác, người ta sẽ lập tức đến lấy hàng.”

“Cái gì? Giá tùy cậu ra, cậu đều không bán?” Chu Lệ Văn hơi buồn bực, nhưng không dám nổi nóng, dù sao đã sớm dự đoán tới đàm phán sẽ không thuận lợi như vậy, marketing thèm khát chết tiệt, cơ chế cạnh tranh chết tiệt.

Lý Thừa Văn và Trần Tú Chi đã sớm ngẩn ra, bị bà chủ đến từ thành phố dọa ngây người, nào là hai mươi tệ một ký, nào là giá tùy tiện ra, nhưng con trai ngốc nhà mình lại không bán, đây là đạo lý gì chứ?

Vì thế hai người ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên: “Phúc Oa à, giá bà chủ người ta từ trong thành phố đến ra đã cực cao rồi, mẹ nằm mơ đều không nghĩ tới sẽ bán ra được cái giá như vậy! Nếu không, bán cho bọn họ một ít dưa lê nhé?”

Còn vợ chồng lái buôn rau Vạn Lai Ức đã sớm bị hào khí của Chu Lệ Văn dọa sợ choáng váng, một người cố tình ở bên cạnh nói thầm: “Giá tùy tiện ra, cậu ta đều không bán? Có phải chú em này đã quá tham rồi không? Chẳng lẽ định để nát ở dưới ruộng hay sao?”

Lý Vân Thông và Miêu Đản cũng không đùa giỡn nữa, đứng ở đằng sau Lý Thanh Vân, tỏ vẻ đứng đắn, giống như hai người hầu. Lúc này họ đều không nhịn được khuyên nhủ: “Anh Phúc Oa, bà chủ xinh đẹp người ta đều mở miệng, từ chối như vậy không tốt đâu? Nếu như giá tùy tiện ra, chắc cũng có thể bán được giá hai mươi tệ một ký đấy!”

Lý Thanh Vân lại lắc đầu nói với mọi người: “Thật ra không phải là vấn đề tiền, mà là vấn đề chữ tín. Tôi và tổng giám đốc Điền của Phúc Mãn Lâu đã sớm hẹn trước, hoa quả ưu tiên cung cấp cho Phúc Mãn Lâu. Nhưng lấy sản lượng nhà tôi trước mắt, cho dù chỉ cung cấp cho một nhà đều không đủ để thỏa mãn. Do đó, tôi chỉ cung cấp rau dưa cho Thục Hương Các, còn Phúc Mãn Lâu thì cung cấp hoa quả.”

Chu Lệ Văn nghe hắn nói như vậy, không tiện cưỡng cầu nữa, dù sao nàng không tiện vượt ranh giới, nếu như nàng cố chấp đòi hoa quả, có lẽ Phúc Mãn Lâu sẽ ép buộc đòi mua rau dưa, ưu thế thức ăn vất vả lắm mới đánh ra được sẽ không còn.

“Nếu như không phải vấn đề tiền, vậy cậu nói cho chị, dưa lê này cậu bán cho Phúc Mãn Lâu bao nhiêu tiền một ký? Tôi không tiêu thụ trong nhà hàng, chỉ để cho mình ăn cũng không được sao? Chỉ cần một chút cho mình ăn thôi.” Chu Lệ Văn đã nhượng bộ, phát huy sở trường của phụ nữ, quấn quýt làm phiền, làm nũng cầu xin giả bộ đáng thương.

“Ờm… dưa lê và dưa hấu là một giá.” Lý Thanh Vân không định để lộ bí mật kinh doanh, dù sao đây là đĩa hoa quả chiêu bài của Phúc Mãn Lâu, có điều giá đĩa thành phẩm quá hiểm độc.

“Vậy dưa hấu có giá bao nhiêu?” Chu Lệ Văn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi tới. Thật ra không chỉ có nàng muốn biết rõ, tất cả mọi người ở đây đều muốn biết rõ vấn đề này.

“Chí ít gấp mười lần giá rau.” Lý Thanh Vân bó tay với nàng, hơn nữa cũng nhìn thấy hai chiếc xe đang ở trên đường lớn đến đây, chắc là Điền Mục của Phúc Mãn Lâu đã đến. Chờ khi bọn họ cân trọng lượng, cũng sẽ nói giá, một khi đã như vậy, còn không bằng để lộ chút tiếng gió, tản tin tức ra, để cho bà con khiếp sợ một chút trước, tiện cho về sau làm quy hoạch kinh doanh sản phẩm nông nghiệp màu xanh lá tổng thể cho quê hương.

“Gấp mười lần? Vậy chẳng phải là hai trăm tệ một ký sao? Như thế cũng quá hiểm độc…” Lái buôn rau từ trong huyện đến đã hoàn toàn cúi thấp cái đầu kiêu ngạo xuống, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng nhảy xuống sông bắt rùa.

Trần Tú Chi lại bám lấy Lý Thừa Văn, trước mắt hơi choáng váng, rất kích động nói: “Phúc Oa, con đừng lừa mẹ, dưa hấu gì có thể bán được hai trăm tệ một ký chứ con? Năm vừa rồi nhà mình có thể bán được hai tệ một ký thôi đã là thu hoạch tốt rồi. Chẳng lẽ, dưa hấu này con cũng dùng phương pháp công nghệ cao sao? Kỹ thuật con nhận được từ chỗ bạn học ở viện khoa học nông nghiệp dùng cả trên dưa hấu nhà mình sao?”

Lý Thanh Vân nghĩ rằng mẹ thật phối hợp, vì thế tỏ vẻ đứng đắn nói: “Đúng thế ạ, bằng không dưa lê và dưa hấu ở trong ruộng nhà chúng ta đâu thể có hương vị tuyệt hảo như vậy được? Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, đồ nhà chúng ta trồng ra xứng đáng với giá này.”

Lý Thừa Văn cũng vỗ đùi thật mạnh nói: “Thảo nào, thảo nào rau dưa và hoa qua vụ này đột nhiên phát triển tốt, chẳng những đậu quả to, còn đưa ra thị trường sớm hơn nhà người ta, hóa ra dùng phương pháp công nghệ cao. Được được, như vậy ba mẹ yên tâm.”

Còn Lý Vân Thông thì vỗ vai Miêu Đản, thở dài nói: “Về sau chúng ta đừng đi làm chỗ khác nữa, đi theo Phúc Oa trồng rau đi! Tiền lương hiện giờ của cậu bao nhiêu một tháng? Trừ bỏ phúc lợi và khoản thu nhập thêm ra, chỉ có tiền lương cơ bản hơn ba trăm tệ nhỉ? Ha ha, một quả dưa hấu còn cao hơn tiền lương của cậu, làm cái mịa gì nữa!”

Miêu Đản rất tự hào nói: “Em đã sớm quyết định lăn lộn với anh Phúc Oa rồi, trước khi anh đến đây đã nói rõ, anh cho rằng em có cột to để đó không ôm, ngốc nghếch đến mức đi làm nhân viên đưa thư sao?”

Chu Lệ Văn không kịp hỏi thêm vài câu nghi ngờ trong lòng, chỉ thấy Điền Mục đã đỗ xe ở đằng sau. Hắn lái chiếc Land Rover, đằng sau có một chiếc xe vận tải nhỏ màu lam, vô cùng tương xứng với đoàn xe của Chu Lệ Văn.

“Ôi, sao hôm nay náo nhiệt vậy, bà chủ của Thục Hương Các tự mình đến đây mua rau, thật sự hiếm có nha.” Điền Mục mở cửa hàng ghế sau ra, cùng với nữ thư ký xinh đẹp một trái một phải xuống xe. Người lái là lái xe chuyên trách kiêm vệ sĩ, còn ngồi ở trên ghế phụ là giám đốc Lưu của bộ phận thu mua, đã từng có liên hệ với Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân chạy tới nghênh đón, bắt tay Điền Mục, nhỏ giọng nói: “Hoan nghênh anh Điền đến đây chơi! Người của Thục Hương Các vừa khéo đến đây chở rau dưa, ha ha, bởi vì em vào núi vài ngày, đều ngừng hàng, mọi người cùng nhau đến đây, có ân oán gì tạm buông nhé.”

Điền Mục sang sảng cười to nói: “Cậu yên tâm, trong lòng anh đây rõ ràng, chỉ có thói quen ngoài miệng tạm thời không sửa được thôi, ha ha. Nơi này đẹp đấy, ở trên đường lái xe đến đây, từ xa đã nhìn thấy, cây xanh ở trên ruộng bậc thang này không giống bình thường, xanh đến khiến cho lòng người ta say mê, sau đó cẩn thận nhìn xem, đã nhìn thấy em trai.”

Nhưng mà Chu Lệ Văn lại chưa từng quên đốp chát lại: “Không phải ông chủ lớn của Phúc Mãn Lâu là anh đây cũng tự mình đến sao? Có thể không náo nhiệt được à. Ngại quá, gần đây tiệc rượu xa hoa của Thục Hương Các làm nhiều lắm, cướp đi không ít mối làm ăn của Phúc Mãn Lâu các anh, thật lòng xin lỗi!”

Tuy rằng Điền Mục không nói gì, nhưng thư ký do hắn mang đến thì không dễ chọc, lập tức cười nói: “Ha ha, khiến cho tổng giám đốc Chu thất vọng! Nhà hàng chúng tôi cũng không rảnh rỗi, khách ít hơn xưa, nhưng một đĩa hoa quả sau bữa ăn là hơn một ngàn tệ, vẫn để cho tôi kiếm được đầy bồn đầy chậu. Càng ngoài ý muốn là khách có tiền quá nhiều, ăn xong một đĩa hoa quả lại gọi thêm một đĩa nữa… Thu tiền thu đến chùn tay.”

“Đĩa hoa quả vốn nên đưa tặng miễn phí lại thu của người ta hơn một ngàn, không thấy quá nham hiểm sao?” Chu Lệ Văn khinh thường nói.

“Một mâm Sơ Thái Tinh Anh Hội của Thục Hương Các cô không phải cũng giá trên trời hai ngàn tám trăm tám mươi tám tệ sao?” Nữ thư ký của Điền Mục trả lời.

Lý Thanh Vân và Điền Mục liếc nhìn nhau, lắc đầu cười to, không để ý đến chiến đấu mồm mép giữa hai người phụ nữ. Dù sao hai nhà hàng đều buôn bán lời nhiều tiền nhờ vào rau dưa hoa quả cực phẩm của Lý Thanh Vân, tức giận thù hằn giữa hai nhà ngược lại không lớn như trước kia.

Làm buôn bán, có tiền mọi người cùng kiếm, không có ai muốn huyên náo đến máu tươi năm bước, oán khí tận trời, ra đến quan tòa, cho dù có bối cảnh thì cũng không tiện ăn nói.

Lý Thanh Vân kêu người hái một quả dưa hấu trong ruộng, để cho người của Phúc Mãn Lâu nếm thử. Dưa hấu này hơn bốn mươi ký, cũng coi như cỡ lớn, sau khi cắt ra, không chỉ có mùi thơm ngát của dưa hấu tràn ngập trong không khí, khoảng cách mùi hương tràn khắp lại không hề thua kém gì dưa lê.

Điền Mục và giám đốc Lưu của bộ phận thu mua nếm thử xong, đều hài lòng gật đầu, nói khác biệt không lớn với dưa hấu Thanh Long cực lớn trước đó, đều là cực phẩm khó có được. Dưa hấu như vậy có bao nhiêu, Phúc Mãn Lâu bọn họ lấy bấy nhiêu.

Tiếp theo, lại nếm thử dưa lê vàng óng, không ngoài dự kiến của Lý Thanh Vân, Điền Mục lập tức bắt nhịp, nếu như cùng một giá như dưa hấu, vậy lấy cả. Trong lúc cân rau dưa cho Thục Hương Các, Lý Thanh Vân dẫn đoàn người Điền Mục đi tham quan ruộng dưa, nói cho bọn họ biết, dưa và rau đều giống nhau, không hề phun thuốc, thuộc về sản phẩm màu xanh lá tự nhiên. Trong ruộng có nhiều sâu, may mà chim chóc nhiều, bằng không những hoa quả tràn ngập linh khí này tuyệt đối sẽ trở thành thiên đường của sâu.

Lý Thanh Vân ngẩng đầu nhìn xem sắc trời, cười nói: “Sắp buổi trưa rồi, em xuống sông bắt vài con cá, làm vài món ăn gia đình, mấy anh em ta uống vài chén. Buổi chiều lại chậm rãi hái dưa hấu.”

Điền Mục cười nói: “Được đấy, anh đây thích ăn cá nhất, do đó hôm nay mang theo vài hòm Mao Đài Phi Thiên, mọi người có thể thỏa sức uống.”

Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng chim kêu bén nhọn từ trên bầu trời, vèo, một tia sáng màu trắng đã lao từ trên bầu trời xuống, chính là ở bên dưới tia sáng màu trắng này giống như còn túm lấy một con thỏ hoang còn khổng lồ hơn thân hình của nó.