Chương 53: Đỉa núi

Thấy con trăn đánh tới, tuy rằng Lý Thanh Vân đang chìm trong mưa, nhưng thân trên lập tức đổ mồ hôi lạnh. Phạm vi thu vật thể vào trong không gian chừng tám mét, nhưng mà đối mặt với con trăn lớn như vậy, hắn không biết khoảng cách tám mét có thể có tốc độ nhanh hơn nó được không.

Trong nháy mắt khi con trăn đánh tới, hai con chó săn không hề lùi lại, gào một tiếng đồng thời đánh lên, khi tới gần con trăn, thì nhảy lên cao hơn người, giống như con báo, dũng mãnh vô song, hỗn loạn không để ý đến cái miệng rộng của con trăn mở ra là có thể nuốt chửng chúng nó.

Trong nháy mắt, Lý Thanh Vân nổ súng! Không quan tâm có thể bắn trúng hay không, đều phải giúp Kim Tệ và Đồng Tệ dời lực chú ý của con trăn đi.

Đoàng! Đoàng! Súng săn tối đa chỉ có thể bắn liên tục hai phát!

Chỉ thấy thân hình đang tấn công của con trăn lớn dừng lại, đầu lập tức gục ở trên đất, nhưng không trúng đạn, thân mình lăn một vòng, đuôi từ đằng sau quất về phía hai con chó săn.

Gâu gâu ẳng! Chó săn đang ở giữa không trung, không thể tránh đi, nhưng có thể dùng hai chân trước, hung hăng đạp lên đuôi con trăn đang quất tới.

Phịch một tiếng trầm đục, Kim Tệ và Đồng Tệ đồng thời bị đánh bay hơn mười mét, ngã vào trong bụi cây ở đằng sau Lý Thanh Vân. Nhưng con trăn cũng kêu đau, lưu lại bảy tám mảnh vảy, thậm chí có một chỗ bị chó săn cào ra một miếng thịt non.

Nó dựng thân lên, mở cái miệng rộng, ánh mắt lóe ra, nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Vân. Còn Lý Thanh Vân tính toán khoảng cách, không hề động đậy cũng nhìn chằm chằm vào nó.

Con trăn nhìn như ngốc, thật ra tốc độ tấn công cực nhanh, kể cả con báo ở trong rừng đều không dám giao chiến chính diện với nó. Lần này là do Lý Thanh Vân không có cách nào, mới không thể không nổ súng, nhưng trước khi nổ súng hắn đã biết, chắc chắn không bắn trúng, trừ phi vận may nghịch thiên, mới có thể trùng hợp bắn trúng vào đầu nó hoặc chỗ hiểm bảy tấc ở cổ.

Một người một trăn không ai động trước, mỗi bên đều có băn khoăn, ở trạng thái giằng co. Con trăn cực kỳ mẫn cảm, nó cảm nhận được một loại nguy hiểm ở trên người Lý Thanh Vân, loại nguy hiểm này khiến cho nó hơi buồn bực không yên. Mới vừa rồi nó đột nhiên lao tới trước cũng chỉ vì định dọa lùi hai con chó săn, bởi vì chúng nó chặn đường về nhà của mình. Nhưng mà nó không ngờ, chỉ một động tác giả mang tính uy hiếp giả lại dẫn đến tấn công vô tình của hai con vật nhỏ cùng với đánh trả của nhân loại, điều này khiến cho nó có một loại phẫn nộ đâm lao phải theo lao.

Gâu gâu! Gâu gâu! Hai con chó săn nhảy ra từ trong bụi cỏ, vẫn sức sống dồi dào, không bị thương, hành động không bị ảnh hưởng. Nhưng chúng không chủ động tấn công nữa, chỉ chặn ở đằng trước, nhe răng trợn mắt, vừa hận vừa sợ con quái vật bự này, không biết nên tấn công như thế nào.

Còn Lý Thanh Vân cũng có lo nghi, một là lo lắng có thể hút con trăn to này vào trong tiểu không gian không, hai là sau khi hút vào, hoàn cảnh trong tiểu không gian có bị nó phá hư hay không. Nếu như lo lắng thứ nhất thất bại, vậy lo lắng thứ hai không cần phải nghĩ nữa, bởi vì mạng đều không còn, nói gì đến hoàn cảnh tiểu không gian nữa.

Rắc rắc! Trên bầu trời đột nhiên vang lên một trận tiếng sét đánh, vang dội lạ thường, giống như ở ngay bên tai. Con trăn kia sợ đến mức khẽ run rẩy, soạt một tiếng, chui vào trong cây cối ở bên cạnh, trườn sát đất, nhanh chóng bỏ chạy xa.

Lý Thanh Vân cũng thả lỏng một hơi, mang theo hai con chó săn chạy về chỗ cắm trại, vừa chạy vừa khó hiểu, con trăn bình thường không chủ động tấn công, hôm nay xui xẻo thế nào, vừa nhìn thấy con trăn đã bị nó công kích? Hoặc nơi đó là lãnh địa của nó, hoặc nó mới vừa bị kinh hãi… Nhưng nhìn xem từ tình hình thời tiết hiện giờ, khả năng nhận lấy kinh hãi khá lớn.

Lý Thanh Vân chạy thẳng đến chỗ cắm trại, lúc này mới thở phào, Michelle còn đó, không bị con trăn ăn mất, lều trại và lều trúc còn đó, không bị dã thú khác tập kích. Cháo thịt gà ở trong lều trúc đang tản ra mùi thơm mê người, đang sắp trào ra ngoài.

Michelle vẫn luôn ở trong lều trại quan sát động tĩnh bên ngoài, nhìn thấy Lý Thanh Vân thở hổn hển chạy về, vô cùng kinh ngạc: “Vân, xảy ra chuyện gì vậy? A… Trên vai và trên lưng anh… có gì kia… đỉa, đỉa!”

Lý Thanh Vân thấy Michelle chỉ vào sau lưng mình thét chói tai, cho rằng con trăn đuổi theo, lập tức xoay người lại, nhưng không nhìn thấy gì. Sau khi thấy nàng lắp bắp, hồi lâu mới nói ra từ đỉa này, Lý Thanh Vân mới giật mình, vội vàng phủi trên vai và sau lưng.

Bàn tay thật sự chạm vào một vài con trùng mềm nhũn trơn bóng, đây là thứ còn ghê tởm hơn cả rắn độc ở trong núi, dân bản xứ gọi là đỉa núi, chẳng những hút máu, còn thích chui vào trong thân thể người.

Trước kia thường nghe lão thợ săn trong thôn nói, nói là một lão binh trải qua chiến trường Việt Nam, trước kia tắm rửa ở trong rừng, bị đỉa núi cắn vài lần, sau khi từ bộ đội trở về, trong lỗ tiểu thường xuyên đau nhói, đến bệnh viện kiểm tra xem, lại khiến cho bác sĩ sợ hãi, hóa ra toàn bộ trong bàng quang đều là đỉa núi.

Tuy rằng chuyện xưa này hơi khoa trương chút, thậm chí còn hơi hoang đường, nhưng lại khiến cho Lý Thanh Vân ghi nhớ sâu sắc, vừa nghĩ đến cảnh đỉa núi theo lỗ tiểu chui vào trong bàng quang, lại ghê tởm một trận, tóc gáy đều dựng thẳng lên.

Lý Thanh Vân phủi vài lần ở trên người, chỉ gạt được ba con đỉa núi to mọng cỡ ngón tay, còn có mấy con đã chui vào da thịt, phủi thế nào cũng không rớt. Nhưng mà, tình huống như vậy không thể ép buộc túm ra, nếu như túm đứt giác hút của nó thì càng phiền toái. Chẳng những sẽ cảm nhiễm, còn có thể thối rữa, sinh ra hậu quả đáng sợ hơn.

“Michelle, lấy bột lưu huỳnh ở trong lều trại ra? Cái gì? Cô không biết cái gì gọi là lưu huỳnh? A, mẹ nó, tôi quên mất từ kia rồi, chính là ở trong lều trại, ngày hôm qua tôi dùng xong còn chưa cất vào ba lô. A a a, thôi bỏ đi, thuốc sát trùng hay là thuốc nước chống muỗi ở trong ba lô của cô đều có thể!”

Lý Thanh Vân rất sợ thứ này, vốn tưởng rằng trời mưa to vào trong rừng thường có nước mưa đổ xuống, có lẽ đỉa núi không cắn, không nghĩ tới đột nhiên bị cắn đến hơn mười con, không biết đã bị chúng nó hút mất bao nhiêu máu, quá con mẹ nó ghê tởm.

Đang sốt ruột, rất nhiều từ đều quên mất nói như thế nào, may mà Michelle thường xuyên thám hiểm ở dã ngoại, biết rõ xử lý đỉa núi này như thế nào.

Michelle luống cuống tay chân, tìm một lọ thuốc nước chống muỗi ở trong ba lô của mình, kêu Lý Thanh Vân đứng ở trong lều trúc, phun lên trên đỉa núi ở trên lưng hắn. Thuốc nước này vừa phun lên trên thân đỉa núi, con trùng thân mềm vặn vẹo mấp máy một trận, giống như bị kim đâm, rút đầu giác hút ra khỏi làn da của Lý Thanh Vân, bịch một tiếng rơi lên trên mặt đất, đau khổ vặn vẹo thân thể.

Mấy con còn lại cũng trong tình huống tương tự, vừa dính thuốc nước đã rơi từ trên thân Lý Thanh Vân xuống, bị Lý Thanh Vân vô cùng ghê tởm giẫm chết. Nhưng mà còn một con đỉa nhỏ cuối cùng ở trên chỗ bả vai chui vào thật sâu, toàn thân đều sắp chui cả vào rồi, thuốc nước không rơi lên trên thân nó được.

“Làm sao bây giờ? Vân, một con cuối cùng này chui vào quá sâu, phun rất nhiều nước thuốc lên nó đều không chui ra!” Michelle cũng sợ những con trùng thân mềm này, nhưng nàng cảm thấy cuối cùng có thể giúp đỡ được Lý Thanh Vân làm chút chuyện, cố nén sợ hãi, đuổi trùng cho hắn. Nhưng mà một con cuối cùng chui được quá sâu, nàng cuống đến sắp khóc.

“Chỉ còn thừa lại một con? Không có việc gì, lát nữa cô dùng dao rạch da ra giúp tôi là được!” Lý Thanh Vân nói xong, lại kiểm tra trên người một lần, kết quả túm được đến hai ba con đỉa núi dài sáu đến bảy cm ở trong tóc.

Lý Thanh Vân hồi tưởng lại một lần quá trình vào rừng, vẫn luôn thật cẩn thận, chỉ khi gặp con trăn mới quên đề phòng đỉa núi ở trên nhánh cây hoặc trong bụi cỏ xung quanh, khả năng chính là vào khi đó đã bị chúng nó cắn lên người.

Lý Thanh Vân chạy vào lều trại, tìm được bột lưu huỳnh, cũng lấy đao săn ra, kêu Michelle lại thử xem. Nếu như bột lưu huỳnh còn không có tác dụng, vậy chỉ có thể dùng đao rạch da ra, bắt con đỉa không biết chui vào bao sâu ra.

Có thể bởi vì con đỉa đã hút no, lùi ra ngoài một chút, khi bột lưu huỳnh rơi lên trên thân nó, cuối cùng nó cảm nhận được một chút đau khổ, giãy giụa thân thể mập mạp, lùi ra khỏi miệng vết thương.

Sau khi rơi xuống đất đã bị Lý Thanh Vân một cước giẫm chết.

Việc này khiến cho Lý Thanh Vân khắc sâu rõ ràng một đạo lý, có tiểu không gian cũng không tốt hơn những người khác bao nhiêu, nếu như gặp phải con trăn lớn hoặc rắn độc, thậm chí là con trùng thân mềm như này, đều có khả năng để cho hắn nuốt hận kết thúc.

Tiếp theo còn phải xử lý miệng vết thương, bởi vì miệng vết thương bị đỉa cắn, máu chảy không ngừng. Nguyên nhân là do khi đỉa cắn người sẽ phân bố ra một loại chất tan máu, khiến cho hồng cầu hòa tan, khiến cho máu trong vết thương không thể nhanh chóng đông lại.

Lý Thanh Vân đứng ở trong cơn mưa to giội một chút, gột rửa máu tươi, rồi mới để cho Michelle bôi cồn iot lên cho mình. Nhưng điều khiến Michelle ngoài ý muốn là miệng vết thương trên người hắn rất nhanh đã cầm máu, thậm chí còn có cảm giác kết vảy, năng lực khép lại như vậy thật sự khiến cho người ta kinh ngạc.

Lý Thanh Vân kiểm tra trên thân Kim Tệ và Đồng Tệ một lần, phát hiện trên thân chúng nó lại không hề có đỉa núi, rất ngạc nhiên, bởi vì ở trong bụi cỏ sau cơn mưa, đỉa núi thành mảng, không bị nó cắn thật sự rất may mắn. Nhưng khi nhìn thấy da lông của hai con chó này bóng loáng giống như sa tanh, khi chạy, kể cả bọ chó đều không núp được, cho dù thật sự có đỉa núi rơi lên trên thân chúng nó, đã sớm bị lắc rụng.

Giày vò như vậy, khiến cho Lý Thanh Vân rất đói bụng, hắn rắc nấm hương cắt vụn vào trong cháo đã nấu chín. Lúc này không thể rời khỏi cạnh nồi, cứ ngồi ở đó khuấy, sợ bị khét nồi. Lại nấu thêm hơn mười phút nữa, hương vị của nấm hương tan vào trong cháo mới rắc rau thơm cắt nhỏ vào, cũng bưng nồi từ trên bếp xuống.

“Vân, vì một chút rau xanh đó cũng thật nguy hiểm! Lần sau vào rừng nhất định phải mặc quần áo! Lần này cắn ở trên lưng trên vai anh, nếu như cắn ở chỗ kia của đàn ông, tôi thật sự không biết nên xuống tay như thế nào.” Michelle ăn cháo gà nấu đặc biệt, cảm thấy cực kỳ ngon, tâm tình rất tốt, lại có hứng thú đùa giỡn hắn.

Lý Thanh Vân còn chưa hết hoảng hồn, nhưng không có tâm tình liếc mắt đưa tình với nàng: “Đỉa chỉ hơi ghê tởm một chút, sẽ không lấy mạng người. Trên đường đi lấy rau dại trở về, tôi gặp một con trăn dài chừng mười mét, lại chủ động công kích tôi, đó mới gọi là khủng bố. Nếu như không phải giằng co với nó, đỉa cũng không thể rơi lên trên người tôi được.”

Michelle kinh hãi kêu lên: “Cái gì? Ở gần đây có con trăn lớn đến mười mét? A, đây thật sự là một tin tức gay go! Khi con trăn đói khát, hoặc khi nó bị dọa sợ, tính công kích rất mạnh, ở trong mắt chúng nó, người không khác nào dã thú cả. Chúng ta ăn sáng xong, lập tức rời khỏi đây chứ?”

Một chén cháo thịt gà, một hộp thịt bò, cộng thêm củ cải nhỏ muối chua Lý Thanh Vân lấy từ trong ba lô ra, mặn chay phối hợp, cực kỳ đưa cơm.

Nhưng sau khi nghe nói gần đây có con trăn lớn chủ động công kích người, Michelle lập tức không có khẩu vị, cũng không khả năng có tâm tình đùa giỡn Lý Thanh Vân, như vậy khiến cho Lý Thanh Vân yên ổn một lúc, bình tĩnh ăn bữa sáng này.

“Đội mưa chạy đi? Chủ ý này không ra gì cả! Có lẽ còn nguy hiểm hơn cả bị con trăn đuổi theo!” Lý Thanh Vân nói xong, đổ một ít cháo còn thừa lại cho hai con chó săn, nhưng mà vừa ngẩng đầu lên, lập tức kinh hãi kêu lên, chỉ vào chỗ treo con chó chết hỏi: “Con chó hoang chúng ta đánh chết ngày hôm qua đâu? Tôi rõ ràng treo ở đó, sao không thấy nữa?”

“Con trăn đã đến đây sao? Còn có thể phát hiện ra xác con chó đã chết?” Michelle hét lên, bị suy luận này của bản thân dọa sợ, sắc mặt của nàng còn tái nhợt hơn cả Lý Thanh Vân: “Ôi, thượng đế, chúng ta nhất định phải lập tức rời đi! Chẳng lẽ nơi cắm trại của chúng ta chui vào trong lãnh địa của con trăn sao?”