Kim Tệ và Đồng Tệ vô cùng dũng mãnh, uống nước suối không gian từ nhỏ lớn lên, tốc độ và sức mạnh đều tăng trưởng đến kinh người, cắn chân trước sau của con chó hoang màu đen kia, cho dù con chó này giãy giụa như thế nào, đều cắn không buông miệng, thậm chí càng cắn càng chặt.
“Ư ử ư ử…” Con chó hoang màu đen rên rỉ thê thảm giãy giụa, nhưng mà cách lều trại, nó có lực không có chỗ dùng, cuối cùng gấp đến mức chui đầu vào trong lỗ thủng nhỏ.
Nghênh đón nó là súng săn bảy viên cưa ngắn của Lý Thanh Vân, họng súng kê vào chỗ thịt mềm dưới cằm nó, đoàng một phát súng, con chó hoang màu đen theo tiếng hét rú thảm lên, giãy giụa vài cái, hơi sức yếu bớt, miệng phát ra tiếng ư ử mỏng manh, rất nhanh không còn động tĩnh.
Còn Kim Tệ và Đồng Tệ cũng xé ra một miếng thịt từ trên đùi nó, thấy nó không có động tĩnh, lúc này mới không tiếp tục công kích nữa.
Năm con chó hoang còn thừa lại ở bên ngoài điên cuồng sủa vài tiếng, cụp đuôi chạy trốn vào trong rừng cây. Chỗ khác biệt giữa chó hoang và sói hoang cũng lộ ra, khi sói hoang công kích loài người, chỉ cần con sói không chết, gần như sẽ không chết không ngừng, tuyệt đối sẽ không vì chết vài đồng bọn mà thu tay lại. Còn chó hoang thì không giống như thế, chỉ cần chết một hai đồng bọn, sẽ nhanh chóng phân tán, cụp đuôi chạy trốn.
Lý Thanh Vân chiếu đèn pha ra ngoài cửa lều trại, cẩn thận quan sát một phen, phát hiện đàn chó hoang chân chính rời đi, mới mở cửa lều trại ra, gỡ con chó hoang đang mắc kẹt ở trên đó xuống, đặt trong nước mưa tự nhiên xối rửa.
Michelle bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, dùng giọng khàn khàn hỏi: “Những con chó hoang này chạy đi rồi sao? Sẽ không quay trở lại chứ? Vân, anh mau vào đây, chúng ta bảo vệ kỹ cửa lều, đừng để cho đàn chó hoang kia có cơ hội lợi dụng.”
“Không có việc gì, trong khoảng thời gian ngắn chúng nó không dám quay lại đây.” Lý Thanh Vân nói xong, vẫn lấy viên đạn từ trong túi ra, bổ sung đạn cho súng săn.
Michelle lòng còn sợ hãi nói: “Cảm ơn trời đất, mới vừa rồi đều sắp hù chết tôi! Trên người tôi không mang vũ khí, chỉ có một con dao găm Thụy Sĩ! Nếu như chó hoang xông tới, tôi nhất định sẽ bị chúng nó ăn luôn.”
“Ha ha, sẽ không đâu, có tôi ở đây, chúng nó sẽ không làm cô bị thương.” Lý Thanh Vân mỉm cười, mang theo tự tin mãnh liệt, khiến nàng yên tâm.
“Vân, thật sự cảm ơn anh, biểu hiện của anh quá tuyệt vời! Giống như kỵ sĩ vậy, bảo vệ tôi vào thời điểm nguy hiểm nhất.”
“…” Đối với phụ nữ vừa bị dọa sợ, nói nhiều lời cảm kích hơn nữa cũng thuộc về nhất thời, có lẽ đến sáng sớm mai là quên mất. Do đó Lý Thanh Vân cũng không quá quan tâm, chỉ nghĩ lại quá trình chiến đấu mới vừa rồi.
Tình huống vừa rồi thật nguy hiểm, viên đạn sắp bắn hết, nếu như lại có chó hoang nhào lên, hắn không muốn bị thương thì phải sử dụng đến sức mạnh của tiểu không gian, thu chó hoang vào trong đó, dùng linh thể thu thập chúng nó. Nhưng mà làm như vậy sẽ bại lộ bí mật về tiểu không gian, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên gia tăng sức chiến đấu của bản thân làm đầu, cố hết sức không để lộ tiểu không gian ở trước mặt người khác.
Mưa to ở bên ngoài càng rơi càng lớn, giống như trút nước, khi Lý Thanh Vân trở lại lều trại, quần áo trên người sắp ướt đẫm, dính ở trên làn da rất không thoải mái.
Sau khi Michelle nhìn thấy, kêu hắn nhanh chóng cởi ra hong khô, đừng để bị cảm trong núi. Đây không phải là lúc già mồm, Lý Thanh Vân không hề khách khí, cởi sạch chỉ chừa lại quần lót trên người, dựa vào ánh đèn pha ở cửa lều trại, có thể thấy rõ hình dáng của từng đường cong cơ bắp ở trên người hắn.
Ánh mắt Michelle sáng lên, mang theo vài phần trêu ghẹo nói: “Vân, anh có thể tham gia cuộc thi thể hình nam đó! Mặc dù không có cơ bắp quá khoa trương, nhưng nhất định là cơ bắp phối hợp đẹp nhất tôi từng thấy. Nếu như anh đi thi, tôi bảo đảm sẽ trở thành fan trung thành của anh!”
“Tôi còn chưa luân lạc đến bước đó!” Lý Thanh Vân không hề thích cuộc thi thể hình, tỏ vẻ thật lạnh nhạt với ca ngợi của nàng.
“A, trời ạ, cuộc thi thể hình là một hành động thời thượng rất cool rất soái, sao lại thành lưu lạc chứ? Thật sự không thể hiểu nổi lối suy nghĩ của người phương Đông các anh!” Michelle cảm thấy thật kinh ngạc, vô cùng không hiểu.
“Có thứ tốt không nhất định phải triển lãm ra, người phương Đông bọn tôi thích hàm súc lại nội liễm. Hơn nữa thứ ở trên thân thể, thật sự không có gì hay ho để triển lãm, tôi không dựa vào khuôn mặt và hình thể để ăn cơm.”
“A a a, được rồi, tôi không cãi nhau với anh, cũng không muốn tranh cãi về nhân sinh quan giá trị quan giữa phương Đông và phương Tây với anh, tóm lại tối hôm nay vô cùng cảm ơn anh.” Michelle nói xong, leo đến bên cạnh Lý Thanh Vân, nâng mặt của hắn lên, nghiêm túc hôn một cái, nói: “Chắc anh còn chưa ngủ, tinh thần của tôi hiện giờ rất tốt, tôi tới trông chừng một lúc, anh có thể ngủ lâu thêm một chút, chỉ cần lũ bất ngờ không cuốn lều trại của chúng ta đi, tôi sẽ không quấy rầy anh nghỉ ngơi.”
“Ừm, cảm ơn, tôi thật sự hơi mệt mỏi.” Lý Thanh Vân chính là không muốn quá mức xấu hổ ở trong lều nhỏ, do đó giả bộ ngủ là một ý kiến hay, bằng không ngồi bên cạnh là một người đẹp lai nước Pháp thơm ngào ngạt quần áo không chỉnh tề, lại mới vừa trải qua một trận chiến đấu chém giết, không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó không hợp tình hợp lý với nàng, vẫn đi ngủ thì yên tâm.
Nhưng mà rúc vào trong túi ngủ, lại không ngủ được. Trong túi ngủ lưu lại mùi thơm cơ thể của Michelle, có lẽ là một loại nước hoa, mùi ngọt ngào, ngửi thấy thân thể hơi bứt rứt, chẳng những không buồn ngủ, ngược lại càng thêm tinh thần, ánh mắt luôn muốn nhìn về chỗ nàng ngồi, bởi vì khoảng cách quá gần, cái mông đầy đặn mượt mà của nàng, đường cong gợi cảm có sức quyến rũ kinh người, giống như thuốc phiện tà ác, quyến rũ từng con nghiện tiếp cận nó.
Quần áo ở chỗ hông không khép kín, lộ ra một ít da thịt nhẵn mịn trắng như tuyết, làn da bóng loáng trơn mượt, đẹp đẽ không tì vết. Lý Thanh Vân ực một tiếng, nuốt ngụm nước miếng, nhanh chóng nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa. Vì phân tâm, linh thể của hắn lập tức tiến vào tiểu không gian, chuẩn bị tuần tra lãnh địa của bản thân, phân tán ý niệm hấp dẫn ở trong lòng.
“Quác! Quác!” Nhị Ngốc Tử nhìn thấy Lý Thanh Vân xuất hiện, sợ đến mức hét lên, bay từ trên cây đào xuống. Nói là bay, nhưng bởi vì lông chim còn chưa mọc đủ, chỉ có thể coi là lướt đi. Sau khi rơi xuống đất lại nhảy dựng lên, lướt tới trước hơn mười mét, rơi vào trong ruộng nhân sâm ẩn nấp.
Nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của Nhị Ngốc Tử, Lý Thanh Vân cảm thấy không đúng lắm, cẩn thận nhìn lên cây đào, lập tức giận dữ, vài quả đào lớn đỏ nhất bị nó mổ ăn hơn phân nửa. Hơn nữa chỉ ăn phần đỏ nhất, phần hơi xanh vẫn còn lưu lại ở trên cây, các quả đào không trọn vẹn tản ra mùi hương kỳ dị, khiến cho bầy cá ở trong đầm nước bên dưới gốc cây điên cuồng tranh ăn vụn quả nó làm rơi rớt xuống.
“Nhị Ngốc Tử, mày đang tìm đường chết đúng không?” Linh thể của Lý Thanh Vân lập tức bay lên trên ruộng nhân sâm, tìm thấy con chim quái dị đang rúc đầu vào dưới lá cây nhân sâm, một phát túm nó ra.
Hơi sức của nó thật lớn, đập cánh phành phạch, tạo ra từng trận gió mạnh, lấy sức mạnh linh thể của Lý Thanh Vân, lại có vài phần cố hết sức.
“Hả?” Vào lúc này Lý Thanh Vân mới cẩn thận quan sát con chim này, sau khi lông chim trắng như tuyết dài đủ, lại thật sự giống chim ưng, trọng lượng bình thường, chỉ có hơn một ký, nhưng dang đôi cánh ra thì lại gần một mét. Không biết vốn là như vậy hay là do uống nước suối không gian ăn cá ở trong không gian, nên phát dục lần thứ hai nữa?
Lông chim màu trắng như tuyết, tròng mắt màu đen sắc sảo cực kỳ có thần, giống như có trí tuệ, có sức mạnh xâm nhập linh hồn. Xung quanh tròng mắt màu đen có một vòng văn màu vàng óng, trông cực kỳ uy nghiêm. Màu vàng tương tự vậy có một ít ở gốc mỏ của nó, trừ đó ra, toàn thân trắng như tuyết, móng vuốt cũng trắng đến chói mắt!
“Chim ưng trắng tinh thật sự hiếm thấy, chính là không biết có thể giúp ta đi săn được không? Trọng lượng của nó hiện giờ quá nhẹ, có lẽ còn vị thành niên, chờ sau khi thành niên, chắc trọng lượng trên hai ký, hình thể như vậy bắt thỏ và gà rừng không có một chút vấn đề gì.” Lý Thanh Vân tán thưởng một câu, thật ra hắn biết rõ đại bàng là đại bàng, chim ưng là chim ưng, nhưng khi hình thể của đại bàng và chim ưng có khác biệt không lớn thì không dễ phân biệt, đành phải dùng chim ưng để thay thế.
Hắn còn chưa từng nhìn thấy chim ưng màu trắng tinh ở trấn Thanh Long, nếu như từ núi tuyết ở phía Tây bay đến, cũng có khả năng này.
“Nhị Ngốc Tử, mày ăn đào của tao, về sau phải bán mình trả nợ, có biết không hả? Như vậy đi, một quả đào mày phải bắt về cho ta một ngàn con thỏ hoang hoặc là một ngàn con gà rừng, như vậy mới được. Ừm, mày đừng chống lại làm gì, chống lại chỉ vô dụng thôi, lại chống lại nữa tao quất chết mày!” Lý Thanh Vân nói xong, giả bộ định đánh, con chim ưng này quả nhiên thành thật, chính là dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân, tràn đầy dáng vẻ bướng bỉnh lì lợm.
Lý Thanh Vân mang theo nó bay đến bên cạnh cây đào, chỉ vào cây đào dạy dỗ: “Về sau quả ở trên cây mày không được ăn! Chim ưng là chim dữ ăn thịt, ăn chay sẽ khiến cho người ta chê cười! Nhìn thấy cá trong ao không, mặc cho mày ăn! Một con cá chỉ tính mày một trăm con gà rừng thôi! Ừm, ăn nhiều vào, tao coi trọng mày, chờ đến ngày mày trả hết nợ nần, tao nhất định cho mày tự do!”
Nói xong, không quan tâm Nhị Ngốc Tử có nghe rõ không, hắn nhẹ nhàng ném nó ra, ném nó lên giữa không trung.
Nhị Ngốc Tử rít lên một tiếng hưng phấn, bay mạnh lên trên bầu trời, đáng tiếc lông chim trên cánh còn chưa mọc đủ, bay được hơn hai mươi mét lại rơi xuống mặt đất, tức giận đến nó kêu ầm lên.
Trừng phạt Nhị Ngốc Tử một chút, tâm tình của Lý Thanh Vân thật tốt, kiểm tra cây quả dại mới nhổ trồng ngày hôm qua, phát hiện toàn bộ sống, cây nào cây nấy đều mọc tốt, còn xanh um tươi tốt hơn cả trong núi đá ở bên ngoài. Đặc biệt là mười mấy cây nho ở bên trên đầm nước, nho đã treo đầy cành, trong xanh mang đỏ, giống như móng tay người đẹp, dài nhỏ yểu điệu.
“Nhìn đã thấy ngon!” Nhưng cách quả chín còn một khoảng thời gian nữa, Lý Thanh Vân dọn dẹp một vài đầu dây nho quá tốt, lại xử lý mấy cây ăn quả khác, cảm giác linh thể hơi mệt mỏi, theo lệ thường dùng nước suối không gian tắm rửa linh thể, tiêu trừ mệt nhọc, sau đó trở lại bản thể, chậm rãi ngủ.
Kể từ khi trong tiểu không gian có mặt trời, thực vật sinh trưởng càng thêm khỏe mạnh, kể cả cá đều hoạt bát rất nhiều. Lý Thanh Vân không tìm ra được nguyên nhân, chỉ nghĩ đến lại tìm thêm vài khối thiên thạch nữa, nhìn xem có thể có hiệu quả càng rõ ràng hơn không.
Đất đai ở trong không gian càng ngày càng phát triển theo hình cầu, Lý Thanh Vân luôn hoài nghi, chờ qua một khoảng thời gian ngắn nữa, có phải mảnh đất này sẽ biến thành một hành tinh bỏ túi hay không.
“A… lụt, chúng ta sắp bị nước lũ cuốn vào vách núi đen… Vân, mau dậy đi!”
Lý Thanh Vân đang ngủ say, lại bị tiếng thét chói tai của Michelle đánh thức, hắn sợ đến mức nhảy dựng lên, suýt nữa bị túi ngủ vấp ngã nhào.
Hắn dụi mắt xoay người lại, phát hiện sắc trời đã sáng. Hắn vội vàng kéo túi ngủ ra, nhào tới cửa lều trại chỗ Michelle, nhìn ra ngoài, lập tức bị dọa sợ đổ mồ hôi lạnh.