Dụng cụ thăm dò thật nhỏ, tám chuyên gia mỗi người có một cái, bọn họ giống như rất tin tưởng với tiêu chuẩn chuyên nghiệp của mình, khi làm việc, không hề để cho người khác hỗ trợ. Thợ săn và phiên dịch tự nhiên bị người coi thường, hai lái xe quân nhân cũng không có cơ hội tham dự, chỉ đi theo thành viên khảo sát trong nước, có tính chất bảo vệ.
“Không phải là tảng đá nát rơi từ trên trời xuống sao, có gì đáng để tìm kiếm chứ?” Chú Thất Thốn cảm thấy không hiểu hành vi của đội khảo sát, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, cảm thấy sắp buổi trưa rồi, nên ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, dùng đao săn lột da thỏ hoang, chuẩn bị cơm trưa.
Lý Thanh Vân trừng lớn mắt, mặc dù thị lực và cảm quan cực kỳ nhạy bén mẫn cảm, nhưng không nhìn ra được đao săn này được giấu ở đâu. Nhưng mà mỗi một thợ săn đều có kỹ năng độc đáo, Lý Thanh Vân cũng không định tìm tòi nghiên cứu quá mức.
Lột da là kỹ năng độc đáo của thợ săn, Lý Thanh Vân đành phải đi hỗ trợ, đến gần đó tìm củi, không có bao nhiêu hứng thú với cái gọi là thiên thạch kia. Trừ phi đối phương tìm được, cũng xác định không có nguy hiểm phóng xạ, bằng không hắn sẽ không quan sát ở khoảng cách gần.
Trước khi đến đội khảo sát đã nói, ăn uống bình thường của mọi người là lương khô và đồ hộp, nồi niêu mang theo có thể đun nước, hoặc đun nóng đồ ăn. Trừ đó ra, bọn họ đành chịu thua, dù sao ngày thường khi bọn họ đi dã ngoại, cũng ăn vài thứ này.
Do đó tính ra, thỏ hoang ở trong tay chú Thất Thốn xem như là món ăn thêm. Mười hai người, chắc chắn không đủ ăn, mỗi người chia một ít, xem như bổ sung dinh dưỡng.
Bên ngoài mấy trăm mét, đột nhiên có người kêu lên: “Dưới sườn núi ở bên tay phải, có dấu vết lửa thiêu, tín hiệu phóng xạ ở bên đó mạnh nhất, nhưng vẫn nằm trong phạm vi an toàn.”
Chuyên gia nước ngoài nhìn thấy phương hướng chuyên gia Trung Quốc chỉ, giống như hiểu được ý tứ trong lời nói của bọn họ, vội vàng dùng tiếng Anh kêu lên: “A, bọn tôi cũng phát hiện ra, tôi lấy danh nghĩa thượng đế để cam đoan. Anh xem, bọn tôi đã sử dụng dây thừng, đang chuẩn bị đi đến vị trí lửa thiêu ở giữa triền núi.”
Chú Thất Thốn đang làm cái giá nướng tạm thời nhíu mày nói: “Phúc oa, cháu nói cho bọn họ biết, triền núi chỗ có bóng râm nhiều rắn độc nhất, trùng độc cũng nhiều, cháu bảo bọn họ trước khi đi xuống, bôi nhiều dịch phòng côn trùng một chút.”
“Vâng ạ!” Mạng người lớn bằng trời, Lý Thanh Vân cũng không muốn vừa lên núi đã xảy ra mạng người, vì thế phiên dịch nguyên văn lời chú Thất Thốn nói ra. Thành viên đội khảo sát có dịch phòng côn trùng chuyên dụng, có thể phòng muỗi, cũng có thể phòng rắn độc. Trước khi xuất phát đã đưa cho Lý Thanh Vân và chú Thất Thốn, nhưng chú Thất Thốn không muốn, ngược lại cho hắn một lọ mỡ phòng rắn tự chế, nói thuốc mỡ tổ truyền này càng có tác dụng, đáng tin cậy hơn đồ bên ngoài.
Cái gọi là triền núi nhỏ này không có gì khác vách núi đen, có từng dòng suối nhỏ phân tán thô tầm cánh tay chảy qua, độ ẩm vô cùng lớn, do đó ngoài mặt triền núi mọc đầy các loại thực vật, có bụi gai, có dây mây, có bụi cây sắc nhọn, cũng có cây quả dại màu sắc tươi đẹp.
Chỗ bị lửa thiêu cách đỉnh triền núi có hơn một trăm mét, gần đó có vài dòng suối nhỏ uốn cong, do đó thế lửa không lan ra. Hơn nữa vào tiết cuối xuân đầu hạ, hoa cỏ màu xanh dày đặc, không có quá nhiều vật dễ cháy.
Nếu như vào mùa thu đông, vậy thì phiền toái, cho dù có một nửa cây cối khô vàng thôi cũng sẽ trở thành kíp nổ trí mạng, cả ngọn núi đều có thể bị thiêu đốt.
Lý Thanh Vân tìm một tảng đá lớn ngồi lên, quan sát bọn họ tìm thiên thạch. Hai con chó con hơi đói, ư ử lắc đầu vẫy đuôi, thỉnh thoảng còn quỳ rạp trên mặt đất duỗi lưng.
Lý Thanh Vân cố ý huấn luyện năng lực săn mồi dã ngoại cho Kim Tệ và Đồng Tệ, nên cố ý không cho chúng nó ăn, linh thể tiến vào tiểu không gian, định hái cho mình hai quả đào.
“Rít… rít…” Một tiếng kêu bén nhọn hơi giống với tiếng đại bàng non, gần như đâm rách màng tai của hắn.
Con chim quái dị bị trụi lông, nửa chết nửa sống kia lại tràn đầy sức sống, nằm ở bên bờ đầm nước, muốn bắt cá ăn. Đáng tiếc, cho dù nó dùng cánh hay dùng móng vuốt thì đều không thể chạm vào cá ở trong đầm.
Khi Lý Thanh Vân tiến vào, nó đang cuống lên, lại đột nhiên nhào vào trong ao, đạp nước vài lần, bắn lên vô số bọt nước, nhưng lại không thể đụng chạm vào nửa cái vảy cá, ngược lại bị chìm đến chết khiếp.
Tuy rằng nước suối tốt đấy, nhưng không thể uống tham! Dạy dỗ sâu sắc ngày hôm qua đã khiến cho con chim quái dị trụi lông hiểu rõ rất nhiều đạo lý, chỉ uống nước là không lấp đầy bụng được. Tuy rằng dưa chuột và cà chua có thể lấp bụng, nhưng hình như nó nhớ ra mình là động vật ăn thịt, nhìn thấy thứ mới có dục vọng săn mồi, rau dưa đầy đất không thể khiến cho nó động lòng.
Đương nhiên, quả đào ở trên cây cũng có thể khiến cho nó ngẫu nhiên động lòng, đáng tiếc nó không có lông chim, muốn hái quả ở trên cây là một hy vọng xa vời.
“Mày con chim ngốc này, còn định tự sát hả?” Linh thể của Lý Thanh Vân bay qua, một phát túm lấy cổ con chim trụi lông, xách nó lên bờ. Mắt to trừng mắt nhỏ, không ai chịu nhường ai.
Lý Thanh Vân nghe nói dưỡng ưng chính là mắt to trừng mắt nhỏ, chỉ cần trừng đến con ưng chớp mắt trước, là coi như thắng, có thể khiến nó phục tùng, khiến nó hỗ trợ săn thú, bắt thỏ, gà rừng…
Đáng tiếc, truyền thuyết dù sao là truyền thuyết, không quá hai phút, con chim quái dị này đã nhắm mắt lại, nghiêng đầu đi, giống như khinh thường đối diện với Lý Thanh Vân. Nó giãy giụa vài cái, không tránh đi, cũng yên tĩnh lại.
“Nể tình mày ngốc đến sắp vô địch, tao bắt cho mày một con cá vậy.” Lý Thanh Vân nói xong, ném con chim quái dị trụi lông xuống dưới chân, giơ tay bắt một con cá chép nặng hai ba ký từ trong ao cách vài mét, ném vào trong đất trồng rau sắp lụi tàn.
Con chim quái dị trụi lông ngạc nhiên trừng mắt nhìn Lý Thanh Vân, giống như mới nhìn rõ thủ pháp đi săn của hắn, có vẻ còn cao minh hơn mình gấp trăm lần, trông thật lớn mạnh, tựa hồ sinh ra vẻ sùng bái bội phục… Đối với hắn, đã không còn đối địch chống cự như vậy nữa.
Nó vèo một tiếng, vừa nhảy vừa đập, cực kỳ nhanh nhẹn bổ nhào vào trong đất trồng rau, đôi trảo bén đâm vào đầu con cá chép, cái mỏ bén nhọn đè lên trên thân minh con cá, dễ dàng phá vảy và da cá ra, nhẹ nhàng xé, đã xé được một miếng thịt trắng ngon lạ thường.
Món ăn ngon khiến cho nó mê say, phát ra tiếng rì rì hạnh phúc, một mỏ mổ xuống, thịt mang máu đều bị nó từng miếng nuốt vào trong bụng. Tuy rằng cá chép lớn nuôi trong nước suối ra sức giãy giụa, nhưng không tránh thoát được trảo bén của con chim quái dị trụi lông, không bao lâu đã không động cựa.
Vào lúc này Lý Thanh Vân mới phát hiện ra, mỏ của con chim quái dị trụi lông này có màu trắng, màu xám ban đầu nhìn thấy hẳn là màu sau khi bị lửa thiêu, lúc này tĩnh dưỡng hồi lâu ở trong tiểu không gian, mới khôi phục màu sắc vốn có.
Một ngày ở trong tiểu không gian là mười ngày của thế giới bên ngoài, Kim Tệ và Đồng Tệ lớn nhanh như vậy, cũng bởi vì chúng nó thường xuyên tiến vào tiểu không gian, phát dục trưởng thành, tốc độ phát triển tự nhiên khác với ở thế giới chân thật.
Khi móng vuốt kia xé thịt cá, hình như cũng đã cạo lớp da cũ ra, hai móng như ngọc, trắng noãn như tuyết.
“Con này không phải là chim ưng rồi? Chim ưng hoặc chim cắt phổ thông phần lớn có mỏ màu đen và xám, móng vuốt cũng là màu đen và xám chiếm đa số, đâu có con nào màu trắng đâu? Chẳng lẽ là chim ưng bị bạch tạng sao?”
Lý Thanh Vân nghĩ mãi không rõ, chim ưng trước kia từng nhìn thấy cũng không nhiều, không hiểu rõ lắm về giống này. Nên dứt khoát hái một quả đào to bằng nắm tay, rời khỏi tiểu không gian, mặc cho con chim quái dị trụi lông kia lăn lộn ở trong này.
Linh thể quay trở về thân thể, trong tay tự dưng xuất hiện một quả đào đỏ hồng, mùi thơm tràn ngập, thấm vào ruột gan. Hắn không hề rửa, tùy tiện lấy tay xoa, đã há to mồm cắn một miếng, hương vị như trước, khiến cho người ta mê muội.
Hai con chó con ngửi được mùi quả đào, nước miếng chảy đầy đất, đáng tiếc dưới khiển trách nghiêm khắc của Lý Thanh Vân, hiểu rõ tạm thời không được nhận đồ ăn.
Vào lúc này, triền núi hướng bóng râm có mấy con gà rừng bay ra, phạch phạch, vừa bay vừa kêu, bị dọa sợ không nhẹ, lông gà bay xuống giống như bông tuyết.
Hóa ra do thành viên đội khảo sát quấy nhiễu đến gà rừng ở trong bụi cỏ, cũng không biết có bao nhiêu con gà rừng làm ổ ở trong này, có lớn có nhỏ, cho rằng ổ gà bị loài người chiếm lĩnh, dọa sợ mất mạng chạy trốn đi, mỏ phát ra tiếng kêu hoảng sợ quang quác.
Có một con lớn ba con nhỏ, lại bay vội về chỗ Lý Thanh Vân.
Lỗ tai của hai con chó con lập tức dựng đứng lên, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào gà rừng đến gần, muốn nhào tới.
“Con mẹ nó! Lũ gà rừng đáng chết này hù sợ tao! Phi phi, miệng đều bị dính lông gà, a, chết tiệt… quá xui xẻo!” Đội khảo sát nước ngoài do George dùng dây thừng xuống sườn núi, hôm nay thằng cha này thiếu may mắn, tính khí còn trong trạng thái nóng giận.
Một chuyên gia có tuổi tác khá lớn kêu lên: “George, cậu để ý một chút, nơi có gà rừng, gần đó thường sẽ có rắn lui tới, để ý đừng bị cắn.”
“Được rồi, tôi sẽ cẩn thận…” Giọng nói ảo não của George truyền đến từ bên dưới triền núi.
Còn người trẻ tuổi của đội khảo sát Trung Quốc thì đi xuống theo hướng hơi lệch sang, men theo một dòng suối nhỏ đi xuống, tuy rằng tầm nhìn dưới chân tốt một chút, nhưng nơi gần nước thường cũng nguy hiểm nhất.
Lúc này toàn bộ lực chú ý của Lý Thanh Vân đều rơi lên trên gà rừng, thậm chí đã móc khẩu súng săn bảy viên từ trong tiểu không gian ra, nhưng phát hiện hai lái xe quân nhân đang ở gần đó, nên âm thầm thu hồi súng lại, hạ mệnh lệnh công kích với hai con chó con.
“Kim Tệ, Đồng Tệ, đi bắt gà rừng! Bắt được có thưởng, không bắt được không cho ăn cơm trưa! Tấn công…” Lý Thanh Vân hét lớn một tiếng, chỉ vào mấy con gà rừng gần trong gang tấc, ra mệnh lệnh tấn công.
Kim Tệ gâu một tiếng, giống như tia chớp bổ nhào về phía con gà rừng lớn đang bay qua trên đỉnh đầu, răng trắng như tuyết đột nhiên cắn vào móng vuốt của gà rừng, nhưng con gà rừng kia hét lớn một tiếng, lại dùng một móng vuốt khác đạp lên trên đầu Kim Tệ, bất ngờ vùng vẫy, chạy ra ngoài sáu bảy mét, vừa bay vừa nhảy, chui phát một vào trong lùm cây rậm rạp, không thấy bóng dáng.
Kim Tệ lăn một vòng, đứng lên từ trên mặt đất, không hề dừng lại chút nào, càng không hề uể oải, lập tức đánh về phía con gà rừng nhỏ gần hơn, cũng do con gà rừng kia xui xẻo, khi rơi xuống đất lại bị dây mây nhỏ quấn lấy chân.
Grừ một tiếng, Kim Tệ đã sớm nghẹn một bụng tức cắn vào cổ nó, ra sức vung, chỉ nghe rắc một tiếng, cổ gà rừng nhỏ đã bị nó bẻ gãy mấy chỗ.
Phen này Kim Tệ hưng phấn, nhảy lên trên mặt đất, hai chân đứng thẳng, thân mình đứng thẳng lên, tranh công với Lý Thanh Vân.
“Rất tốt! Kim Tệ làm không tồi! Buổi trưa hôm nay ban thưởng cho mày một chân gà cộng thêm một chén nước suối.” Lý Thanh Vân nhảy xuống khỏi tảng đá, lấy gà rừng ra khỏi miệng Kim Tệ, tiện thể vỗ đầu nó, để cổ vũ.
Đồng Tệ cũng không miệng không quay về, đuổi theo hơn mười mét, một móng vuốt chụp hôn mê con gà rừng nhỏ kia, cắn vào cánh nó, con gà rừng nhỏ đang run rẩy giãy giụa về.
Không biết từ lúc nào, hai lái xe quân nhân đã đi đến bên cạnh Lý Thanh Vân, khen ngợi nói: “Hai con chó đất của anh thật sự không tệ, tốc độ quá nhanh! Chó săn trưởng thành bình thường đều khó có khả năng một mình bắt được gà rừng! Con chó con lớn chừng đó có thể một mình bắt gà rừng, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.”