“Muốn nhìn kỹ thuật mới? Ha ha, chuyện này đơn giản.” Lý Thanh Vân cười nói: “Nhưng thấy ông một mớ tuổi, cho dù bọn tôi xử lý thành công, cũng không để ông cúi đầu. Trên tiệc mừng công kính rượu cho tôi là được.”
Lời nói này khiến Tống Bình vô cùng tức giận, như vậy rõ ràng là kêu hắn kính rượu nhận tội. Tạ Khang vụng trộm vui vẻ, bình thường hắn bị Tống Bình ép đến không nói được lời nào, lúc này có người hả giận giúp mình, ngược lại không cảm thấy Lý Thanh Vân quá đáng.
Nhân viên đã chuẩn bị xong hợp đồng, hợp đồng này rất đơn giản, đây là Tạ Khang kêu bọn họ chuẩn bị trước khi đến. Ý tưởng trong lòng hắn rất đơn giản, nếu như Lý Thanh Vân có năng lực xử lý tốt hồ nước bị ô nhiễm này, cho dù hết bao nhiêu tiền, mình đều buôn bán lời.
Cho dù xử lý không tốt cũng là một lần thử nghiệm của người ta, mối làm ăn không thành thì vẫn còn nhân nghĩa đó. Lại nói, quan hệ giữa Lý Thanh Vân và thị trưởng Hoàng còn mạnh hơn mình nhiều lắm. Dựa vào danh tiếng của ông ngoại có thể lăn lộn bao lâu chứ? Ông ngoại không biết còn được, nếu như để ông ngoại biết mình lấy danh tiếng của ông để cầu thị trưởng Hoàng làm việc, chắc chắn bị ăn mắng. Bởi vì hắn từng nghe ông nói, có người kỳ vọng rất cao ở Hoàng Minh Nghĩa này, đáng giá bồi dưỡng trọng điểm.
Dương Ngọc Nô đang ký hợp đồng, Lý Thanh Vân xách theo thùng nước đi dọc theo hồ nhỏ rải rong trong thùng sắt giống như tát cá, cách mỗi vài bước lại ném vào trong mấy cây.
Nhân viên kỹ thuật của sân vườn Mộng Huyễn theo tới giống như gặp quỷ, há hốc miệng, không biết nên bình luận thủ đoạn không hề chuyên nghiệp này của Lý Thanh Vân như thế nào nữa. Về phần kỹ thuật càng đừng nhắc đến, rải vài cây rong vào trong đó là có thể xử lý nước bị ô nhiễm nặng? Đùa giỡn xuyên lục địa gì vậy!
Tống Bình trừng mắt, lớn tiếng nói: “Như thế nào? Tiểu Triệu, có lời gì cứ nói đi, biện pháp dùng rong xử lý ô nhiễm này của bọn họ có đáng tin không?”
“Đâu chỉ không đáng tin, thật sự… rất không chuyên nghiệp. Kể cả công ty Thiên Khiết trước kia từng làm rất nhiều công việc tiêu độc, nhưng bọn họ sau khi mới tiếp nhận, lại không hề kiểm tra chất nước, cứ trồng rong như vậy? Đừng nói bảy ngày, cho dù bảy năm, chất nước cũng chưa chắc có thể đạt đến cấp bốn.” Nhân viên kỹ thuật tiểu Triệu che mắt, chỉ mong chui vào trong nước ô nhiễm, để tránh cho bị phương pháp xử lý ô nhiễm này của Lý Thanh Vân ghê tởm chết.
Tống Bình cười lạnh, chuẩn bị xem trò cười của Lý Thanh Vân. Đương nhiên, chủ yếu là nhìn xem trò cười của Tạ Khang, để cho hắn an phận một chút, đừng cảm thấy cánh cứng cáp rồi là có thể đá mình sang bên. Tống Bình muốn để cho Tạ Khang biết rõ, mình chẳng những là công thần lớn nhất công ty, cũng là người thầy hắn cả đời không rời ra được.
Mặc dù Tạ Khang đã nhìn thấy hiệu quả rong xử lý ô nhiễm ở trấn Thanh Long, nhưng nhìn thấy biện pháp kiểu nông dân của Lý Thanh Vân vẫn khiếp sợ đến không thốt lên được lời nào, ôm trán, cảm thấy chẳng những đầu đau, kể cả trứng đều hơi run rẩy.
Hồ nhỏ thật ra không nhỏ, nhưng tốc độ của Lý Thanh Vân rất nhanh, chân lướt như bay, đi vòng quanh hồ nhỏ ném rong trong thùng nước một vòng, lại đổ nửa thùng nước bên trong vào, xách theo thùng không về.
Lúc này, Dương Ngọc Nô mới vừa ký xong hợp đồng, ấn con dấu của công ty môi trường Thanh Ngọc. Đây là do bên công ty đại lý khắc cho, phục vụ một cửa, tất cả đều đầy đủ.
Con dấu đầu tiên, tám triệu tới tay, Lý Thanh Vân cảm thấy đây là điềm tốt. Về phần xử lý không thành công, ngay từ đầu hắn đã không hề lo lắng đến. Mới vừa rồi khi rong trong thùng nước không đủ, hắn đã lấy ra thêm mười cây ở trong tiểu không gian, ném vào trong hồ nước bị ô nhiễm.
“Anh họ, anh vất vả. Một thùng lớn như vậy đã rải xong nhanh thế.” Dương Ngọc Nô nói xong, lấy khăn tay ra định lau mồ hôi cho Lý Thanh Vân, đáng tiếc hắn chạy một vòng lớn nhưng không hề đổ mồ hôi, khiến cho nàng không làm được.
Vào niên đại khăn giấy hoành hành, cô gái dùng khăn tay đã sắp tuyệt tích.
“Không vất vả, đây tính là việc gì chứ, khi nuôi trại gà thu cải trắng, anh đã vác từng bao tải lên trên đỉnh núi. Do đó, nuôi quá tốt, gà con đã lớn thành gà choai choai, chú Thiết Trụ sắp bị dọa ngất, nói lớn quá nhanh, không hợp lẽ thường.”
Lý Thanh Vân vỗ ngực, tỏ vẻ mình rất cường tráng.
Tạ Khang ở bên cạnh nhìn xem hai cực phẩm này, cảm thấy còn nhìn xem nữa, khả năng tam quan hủy hết, rõ ràng đang bàn chuyện xử lý ô nhiễm, hai người kéo đề tài chạy sang tận nước Mỹ có biết không?
“Khụ khụ, cái kia Thanh Vân à, đây chính là kỹ thuật mới của các cậu sao? Không cần thêm vật phẩm hóa học gì khác vào trong à?” Tạ Khang không tự tin lắm hỏi.
“À, không cần, chỉ có thế thôi. Đúng rồi, chờ khi chất nước trở nên trong, anh nhớ thanh toán đấy. Công ty môi trường Thanh Ngọc của bọn tôi còn chưa thuê được địa điểm nữa, đang cần tiền. Cơm trưa không phiền toái các anh, tự bọn tôi tìm chỗ ăn.” Lý Thanh Vân nói xong, xách thùng nước, nắm tay em họ, giống như nông dân trở về nhà, thoải mái nhàn nhã đi ra chỗ đỗ xe.
“Đến giờ cơm trưa rồi, tôi đã sớm cho người sắp xếp xong, cậu đi như vậy, về sau kêu tôi ngẩng đầu như thế nào trước mặt bạn bè chứ? Đi, không quan tâm mối làm ăn như thế nào, cũng không chậm trễ tình bạn của chúng ta.” Tạ Khang nói xong, ngăn cản Lý Thanh Vân, muốn giữ hắn lại ăn cơm.
Tống Bình đen mặt, đứng ở bên cạnh không nói chuyện, nghĩ ăn cơm không phải là trọng điểm chứ? Không phải cậu đang hỏi vấn đề xử lý ô nhiễm hả? Sao chỉ chớp mắt đã chuyển sang ăn cơm chứ? Còn kéo hăng hái như vậy? Hợp tác với hai kẻ nhà quê này sẽ hạ thấp đẳng cấp đấy.
Lý Thanh Vân vốn định cùng với em họ trải qua thế giới hai người, nếu như ba mẹ đã cầu hôn giúp mình, bên chỗ mình cũng nên đẩy nhanh. Ăn cơm, đi dạo phố, lại xem phim… Ừm, xong xuôi là gần tối, lấy lý do đi đường núi không an toàn mới có thể đi thuê phòng được nhỉ?
A, được rồi, nghĩ hơi xa. Hiện giờ Tạ Khang khóc hô muốn mời hắn ăn cơm, không tiện làm mất thể diện bạn bè, kế hoạch vừa rồi tạm thời đánh tan, chờ sau khi ăn xong lại căn cứ tình hình để sắp xếp.
Vừa hỏi đặt ở nhà hàng nào, lại là Phúc Mãn Lâu, cấp bậc không thấp, xem ra Tạ Khang rất cho mình thể diện. Hiện giờ Phúc Mãn Lâu lấy được rau dưa từ chỗ mình, làm ăn đột nhiên thịnh vượng lên, chọc tức Chu Văn Lệ tổng giám đốc của Thục Hương Các, cứ hối hận mình không nên thiếu rộng lượng, chủ động buông quyền một nhà nhập hàng, hiện giờ hối hận đến ruột xanh mét.
Định một lần nữa thu hồi quyền một nhà nhập hàng rau dưa là không có khả năng, Lý Thanh Vân không tiện mở miệng, Phúc Mãn Lâu và Xuyên Phủ Ngư Vương cũng không đồng ý. Nếu như nàng ép quá, sẽ chỉ khiến cho hai nhà liên hợp nâng giá, ngược lại ép nàng vào khu giá thấp, đôi bên đều không tốt.
Bây giờ là mùa rau dưa, ba nhà hàng rõ ràng không nuốt trôi hết tất cả rau dưa của Lý Thanh Vân. Nhưng Điền Mục đang thuận lợi lại không sợ, thậm chí đã liên hệ với vài kho lạnh, định lấy tất cả rau dưa Lý Thanh Vân trồng.
Điền Mục từng gọi điện thoại hỏi ý Lý Thanh Vân, nhưng hắn không lập tức đồng ý, nói cần cân nhắc một chút. Làm vậy không phải vì khơi dậy hứng thú của Điền Mục, mà đã ước định sơ qua với thương mại Đại Hoa, phải tích lũy nguồn cung nhất định để tiện cung cấp hàng mẫu cho các nhà hàng lớn năm sao vài tỉnh phía Nam, vì tiêu thụ nhóm rau dưa tiếp theo, làm tốt chuẩn bị cần đến.
Lý Thanh Vân và Tạ Khang vừa vào cửa, quản lý sảnh chính đã chạy tới. Tạ Khang là khách quen, nghe nói rất có bối cảnh, quản lý sảnh chính không qua loa được. Còn Lý Thanh Vân là khách quý chính bản thân ông chủ mình căn dặn phải chiêu đãi trọng điểm, nghe nói là nhà cung cấp hàng quan trọng nhất của cửa hàng, đắc tội hắn, khỏi cần làm ăn nữa.
“Lý tổng, Tạ tổng, hoan nghênh ghé thăm. Nếu như biết khách Tạ tổng mời là Lý tổng, mới rồi ông chủ nhà hàng em đã không đi ra ngoài. Nào, em dẫn mọi người lên phòng khách quý, lát nữa em sẽ xuống phòng bếp thúc giục đồ ăn, phải đưa lên cho các anh trước.” Quản lý sảnh chính là một người phụ nữ xinh xắn, chừng ba mươi tuổi, rất biết nói chuyện, cẩn thận thưởng thức, là một người phụ nữ rất thú vị.
Tống Bình ở đằng sau tức giận đến mức nhíu mày lại, mình đã theo cùng tới vài lần, cô gái này không hề nhớ tên của mình, còn Lý Thanh Vân này tính là gì chứ, lại gọi cậu ta là Lý tổng? Quá đáng giận.
Tạ Khang cũng rất kỳ quái, cười nói: “Ha ha, xem ra người anh em cũng là khách quen của nơi đây, lại để cho giám đốc xinh đẹp của chúng ta nhớ kỹ, rất may mắn.”
Lý Thanh Vân khiêm tốn nói: “Tôi tính là khách quen gì chứ, chỉ là một nông dân trồng rau ở nông thôn, gọi tôi một tiếng ông chủ Lý tôi đã không chịu nổi, gọi Lý tổng gì chứ? Ở trước mặt các ông chủ lớn giá trị con người hơn trăm triệu như các anh, tôi ông chủ nhỏ ở nông thôn chỉ là cặn bã thôi.”
Quản lý sảnh chính đong đưa thân hình như rắn nước, dẫn đường đằng trước, giọng tươi ngọt nói: “Lý tổng, ngài quá khách khí. Điền tổng ông chủ của bọn em đã nói, anh chính là tài thần của nhà hàng bọn em, đắc tội ai cũng không thể đắc tội anh được. Hiện giờ việc làm ăn của nhà hàng bọn em kiếm tiền nhiều hơn vài công ty khác cộng lại. Đây là Điền tổng của bọn em chính miệng nói. Còn nói, chỉ cần anh tới nhà hàng bọn em ăn uống, tất cả chi phí đều miễn.”
Tạ Khang kinh ngạc liếc nhìn Lý Thanh Vân, âm thầm cân nhắc trọng lượng chân chính của hắn, xem ra cần một lần nữa quen biết người bạn hơi thần bí này. Lúc trước khi Hồ Đại Hải giới thiệu hắn cho mình quen biết, không hề giới thiệu trọng điểm gì cả, chỉ nói là một người bạn tốt có thể chặn rượu. Chính là người bạn chặn rượu này càng ngày càng khiến cho người ta suy đoán không ra.
Trong lòng Tống Bình càng không bình tĩnh, lúc này cẩn thận quan sát Lý Thanh Vân vài lần, toàn bộ vẻ phẫn nộ và coi khinh ở trên mặt đã biến mất hết. Nếu như không nhìn thấu người này, vẫn tạm thời không đối địch, đây là kinh nghiệm cuộc đời lăn lộn trong đời này của hắn, không sai được.
Dương Ngọc Nô tỏ ra tự hào, thấy được người ta để mắt đến anh họ, trên mặt mình cũng có ánh sáng.
Lý Thanh Vân lại cười to nói: “Khá lắm Điền Mục, anh ta nói như vậy, là không muốn để cho tôi vào cửa hàng ăn cơm đây mà. Nói là miễn phí toàn bộ cho tôi, nhưng tôi có thể không biết xấu hổ vào ăn sao? Có phải sợ tôi phát hiện giá rau dưa của anh ta quá đen tối, sợ tôi tăng giá rau dưa.”
Quản lý sảnh chính vội vàng giải thích: “Lý tổng, anh hiểu lầm. Điền tổng bọn tôi nghe nói Thục Hương Các đối đãi với anh như vậy, cho nên mới học theo, coi anh thành khách quý cao nhất, miễn toàn bộ chi phí, chứ không phải có ý không cho anh vào cửa. Nếu như Điền tổng biết được, khẳng định sẽ oan chết.”
Lý Thanh Vân đương nhiên biết lời này là lời nói đùa, quản lý sảnh chính người ta cũng không thật sự khẩn trương, chính là giả vờ giả vịt phong tình vạn chủng kia, nếu như bạn coi là thật thì mới là đồ ngốc.
Lúc này mọi người đã vào phòng bao khách quý. Người phục vụ của tầng này nhìn thấy quản lý sảnh chính tự mình dẫn người vào, biết là khách có thân phận, bốn nữ phục vụ xinh đẹp đi đến, bưng trà đổ nước, phục vụ rất thích hợp.
Gọi món xong, quản lý sảnh chính thật sự tự mình giục bưng món, rất nhanh đồ ăn đã đầy bàn. Phần lớn rau dưa đều được trồng ở nhà Lý Thanh Vân, hương vị hàng đầu, cộng thêm tay nghề nấu nướng của đầu bếp nhà hàng, sắc hương vị đều đủ, tăng hương vị lên thêm một tầng.
Một bàn bọn họ tổng cộng mười mấy người, sau khi uống xong một vòng rượu đế, lại gọi mấy két bia. Cấp cao của công ty sân vườn Mộng Huyễn lại một lần nữa được biết thân phận của Lý Thanh Vân, cực kỳ khách khí với hắn, mời rượu nhiều, người bắt chuyện cũng nhiều, khiến cho bầu không khí cả tiệc rượu vô cùng sôi động.
Vừa uống bia, người đi vệ sinh nhiều hơn. Lúc Tạ Khang đi vệ sinh về, sắc mặt không tốt lắm, còn chưa ngồi xuống, phòng bao đã bị người đá văng.
Một người đàn ông mang theo mùi rượu, say khướt xông tới, chỉ vào Tạ Khang kêu lên: “Tạ tổng, nghe nói gần đây cậu lăn lộn không tệ, công trình cải tạo công viên nhất định có thể hoàn thành đúng thời hạn. Ha ha, bí thư thành ủy và cục trưởng cục môi trường đều đang uống rượu bên phòng bao của tôi, cậu đi mời mấy chén chứ?”