Chương 142: Biến hóa của quê nhà

Lý Thanh Vân nghe xong vui vẻ trong lòng, Hứa Tĩnh Thủ thằng ngốc này coi mình thành bí thư huyện ủy sao? Nếu như thật sự là bí thư huyện ủy nói như vậy, có lẽ trong lòng Lý Thanh Vân còn lo lắng một chút, nhưng là thằng cha này nói thì đều không phải như vậy.

Địa chỉ công ty của mình ở trên thị trấn, thuộc về phạm vi quản lý của Ngô Tiêu Vũ, lãnh đạo huyện bình thường thật sự không dám làm quá phận, bằng không Ngô Tiêu Vũ tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

“Hứa Tĩnh Thủ phải không? Là con nhà quan chức, khẩu khí thật sự không nhỏ. Tôi cũng không mở bao nhiêu công ty cả, tổng cộng ba công ty, hoan nghênh anh và ba anh đến kiểm tra mỗi ngày.” Đã công khai nói rõ, Lý Thanh Vân cũng không định giấu giếm nữa, khí thế hào hùng, thoải mái nghênh chiến tám phương.

“Được, cậu có gan, hôm nay Hứa Tĩnh Thủ tôi coi như được biết cậu.” Hứa Tĩnh Thủ nói xong, ngược lại không lập tức phẩy áo rời đi, mà lạnh lùng đứng ở bên cạnh Tần Dao không nói chuyện.

Ánh mắt Tần Dao phức tạp, nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười mê người: “Tất cả mọi người là bạn học, việc gì vừa thấy mặt đã làm thành giương cung bạt kiếm vậy chứ. Em và Thanh Vân đã chia tay rồi, nhưng sau khi chia tay vẫn có thể làm bạn. Hôm nay Lỗ Thành Công mời em đến đây, em nhân cơ hội này nói rõ mọi việc, đỡ cho mọi người thường xuyên hỏi lung tung này kia ở trên mạng, biến thành giống như em và Thanh Vân mới vừa chia tay vậy.”

Tần Dao hít sâu một hơi, cười đối mặt với mọi người: “Cho dù về sau Lý Thanh Vân làm được nhiều được mạnh mẽ đến cỡ nào, nhưng vào lúc chia tay, bọn em không thích hợp. Điều kiện gia đình của hai bên chênh lệch quá lớn, nhân sinh giá trị quan của nhau cũng khác biệt, rất khó đi đến cùng nhau. Chung đụng năm sáu năm thật sự không dễ dàng gì, hiện giờ cũng không phải còn bé nữa, giấc mộng cũng nên tỉnh lại, xin mọi người đừng nhắc tới chuyện này nữa.”

Tần Dao là một người phụ nữ thông minh, Lý Thanh Vân luôn cho là như vậy, có thể nói đấu tranh ham hư vinh đến tiêu sái thế này, thật sự rất có dũng khí. Nhưng Lý Thanh Vân chưa từng trách tội nàng, càng chưa từng trách tội mẹ nàng, có khi ngẫm lại, ngược lại cảm ơn mẹ nàng, để cho mình nhận thấy rõ người phụ nữ mình đã từng yêu thật sự sâu đậm.

Lý Thanh Vân cũng hợp thời đứng ra tỏ thái độ: “Lời này không sai, tôi và Tần Dao đã thuộc về quá khứ, hiện giờ cô ấy có sở hữu mới, có lẽ mọi người nên đưa mắt nhìn lên bọn họ, đừng rối rắm chuyện đã qua của bọn tôi. Mọi người đã hai năm không gặp, lời muốn nói chắc chắn thật nhiều, chúng ta tiếp tục nói chuyện phiếm ôn chuyện cũ, đừng để chuyện của bọn tôi ảnh hưởng đến tâm tình.”

Nếu như hai đương sự đều biểu hiện tiêu sái, những người khác cũng ngượng châm ngòi, đặc biệt là Lỗ Thành Công, luôn cảm thấy mình làm sai chỗ nào đó. Vì sao công bố chuyện xấu Lý Thanh Vân “Đăng ký công ty” ra, người ở đây không có bao nhiêu phản ứng vậy? Kể cả người cười nhạo đều không có. Những đồng bọn của mình đâu cả?

Mang những nghi ngờ và rối rắm này chạy đến chỗ vài người bạn kiêm cấp dưới đang tỏ vẻ xấu hổ kia, hỏi bọn họ nguyên nhân. Vừa hỏi mới giật mình kinh ngạc phát hiện, hóa ra công ty của Lý Thanh Vân không phải công ty được cái mã, lại có giá trị vài chục triệu, còn mạnh hơn công ty của mình vài lần.

Lúc này trong đầu Lỗ Thành Công nhớ lại một câu hắn thường xuyên dùng để mắng chửi người: “Ra vẻ không thành bị nhục ngược!”

Còn bên chỗ Lý Thanh Vân, La Bằng túm chặt lấy cổ áo hắn, như định liều mạng với hắn: “Đù má, cậu phát đạt, sao không nói với anh em một tiếng? Làm hại anh em lo lắng cho cậu hồi lâu.”

Lý Thanh Vân bất đắc dĩ giải thích: “Hệ thống công ty còn chưa dựng lên đâu, chỉ do Hồ Đại Hải nhanh mồm nhanh miệng, nâng mặt mũi của tôi lên, đẩy tôi lên đầu sóng ngọn gió, nếu như về sau công ty không có khởi sắc, tôi còn có mặt mũi nào đi gặp bạn học sao?”

Hồ Đại Hải cười nói: “Ha ha, cậu đừng khiêm tốn, tôi biết cả rồi. Có thị trưởng Hoàng làm chỗ dựa cho cậu, cậu còn lo cái gì? Về sau anh đây cũng phải dựa vào mặt mũi của cậu để kiếm cơm ăn ở thành phố Vân Hoang. Hứa Tĩnh Thủ thằng ngu kia định niêm phong công ty của cậu, he he, nó tra một lần ba nó bị xui xẻo một lần, có khi nó cũng trở thành một đồ chơi xỏ ba chân chính.”

Lời nói này khiến La Bằng nghe vào mờ mịt, cẩn thận hỏi vài câu, mới giật mình kinh ngạc cười toe toét, kinh thán nói: “Có quan hệ không tệ với thị trưởng, lại có tài nguyên đặc sắc của địa phương, kể cả công ty hàng đầu như thương mại Đại Hoa này đều chú ý đến cậu, cậu còn có gì để lo lắng nữa? Người anh em, công ty cậu có nhận người không, tôi muốn đến làm công cho cậu.”

Lý Thanh Vân nghe xong mừng rỡ, hỏi: “Thật hay giả vậy? Tôi cho rằng cậu không thích sơn thôn nhỏ bé thâm sơn cùng cốc, do đó luôn không dám mở miệng với cậu. Công ty đầu tư du lịch mới vừa đăng ký đã đang trong hùn vốn kinh doanh một hạng mục du lịch trang trại với thôn, giai đoạn đầu xây dựng trung tâm thả câu dọc con sông, đoán chừng hiện giờ đã khởi công. Đợi khi nổi tiếng, tài nguyên du lịch của địa phương có thể khai phá nhiều lắm, tiền đồ vô cùng tốt, bản thân tôi không cáng đáng nổi, nếu cậu qua, tổng giám đốc công ty này thuộc về cậu. Lương một năm 100.000 cộng thêm chia hoa hồng, sau khi ổn định tặng cổ phần.”

La Bằng cười nói: “Không làm là đồ ngốc. Chỉ với trình độ tiêu phí chỗ cậu, lương một năm 100.000 này thật sự là khoản thừa lại. Đừng thấy tôi ở phía Nam có tiền lương cao, nhưng tiền lương còn thừa lại hàng năm không đến năm sáu mươi ngàn. Chờ tôi hơn một tháng, tôi bàn giao rõ ràng công việc ở bên kia, tôi sẽ đi qua nương tựa cậu. Đáng tiếc, vừa mua một con Chevrolet, không thể chạy trên núi, không biết phải xử lý sao đây.”

Lý Thanh Vân và Hồ Đại Hải cùng nhau cười lớn: “Sơn thôn không hoàn toàn là đường núi, quốc lộ sửa xong không hề kém gì trong thành phố. Chỉ cần cậu không vào núi hoang, xe thể thao sàn thấp cũng có thể đi qua.”

“Ha ha, vậy thì tốt, phen này tôi càng yên tâm. Như vậy đi, chờ hội đồng học kết thúc, tôi sẽ trở về sơn thôn của cậu nhìn xem, trong lòng cũng có cơ sở.” La Bằng không nhìn thấy không yên tâm, cho nên mới đưa ra yêu cầu này.

Đây là thói thường của con người, Lý Thanh Vân tỏ vẻ lý giải.

Lúc này người đến đây càng nhiều, người đến tìm Lý Thanh Vân ôn chuyện càng nhiều, giống như biết được hắn làm ăn không tệ từ chỗ những người khác, trong giọng nói cũng khách khí không ít.

Lúc ăn cơm, có không ít người chạy đến bàn chỗ Lý Thanh Vân mời rượu, cho dù là Hồ Đại Hải hay Lý Thanh Vân thì đều là đối tượng mời rượu. Đến và đi, Hồ Đại Hải đã uống nhiều quá, tuy rằng thể chất của Lý Thanh Vân mạnh, nhưng cũng không chịu nổi, choáng váng mê man, nửa thật nửa giả, cũng học Hồ Đại Hải gục ở trên bàn rượu, lúc này mọi người mới từ bỏ.

Tửu lượng của La Bằng kém cỏi nhất, hắn ngồi ở bên cạnh Lý Thanh Vân, thuộc về tai họa đến cá trong chậu, đã ngã xuống trước cả Hồ Đại Hải và Lý Thanh Vân.

Người uống nhiều được đỡ đến phòng khách nghỉ ngơi, người không có việc gì buổi chiều đi hát karaoke, tán gẫu, đánh bài. Theo quy hoạch bình thường, ngày mai đi núi Nga Mi du lịch, nhưng người có việc thì có thể đi về trước.

Lý Thanh Vân và Hồ Đại Hải hiển nhiên không có thời gian du lịch, La Bằng cũng không có hứng thú này, ngày hôm sau ba người đã rời khỏi tỉnh. Ở thành phố Vân Hoang, Hồ Đại Hải chiêu đãi bọn họ một ngày, lúc này mới để cho Lý Thanh Vân mang theo La Bằng quay trở về trấn Thanh Long.

La Bằng vô cùng hài lòng với phong cảnh của trấn Thanh Long, ngồi ở trên Longhorn của Lý Thanh Vân, vội vã cầm lấy điện thoại chụp ảnh, cũng post ảnh lên trên weibo, dẫn đến kinh thán của đồng nghiệp và bạn bè, ào ào hỏi hắn ở đâu, sao lại có phong cảnh xinh đẹp như vậy.

Tuy rằng La Bằng còn chưa thể nhậm chức, nhưng đã tạo thế cho công ty du lịch của mình, chẳng những nói cho bạn bè biết địa chỉ cụ thể, còn tỉ mỉ nói giá hàng và phong tục của địa phương, tuy rằng những chuyện này đều vừa biết được từ chỗ Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân không về nhà, lái thẳng xe đến trên bờ sông bên cạnh cầu bị gãy, nhìn nhà trúc đã dựng dàn giáo. Vài thôn gần đây có rất nhiều cụ già am hiểu làm hàng tre trúc, Lý Thanh Vân trả tiền lương cao, lập tức huy động toàn bộ cả nhà người có tay nghề, mang cả con cháu trẻ khỏe cường tráng đến làm việc, tốc độ xây dựng cực nhanh.

Sau khi La Bằng xuống xe, tán thưởng liên tục, vừa quan sát mới nhớ ra một vấn đề quan trọng: “Con sông lớn này là của nhà nước đúng không? Xem như tài nguyên công cộng, chính phủ địa phương để cho chúng ta thả câu miễn phí sao? Đừng kéo chân sau công ty du lịch của chúng ta, làm ăn tốt lên, bọn họ thèm muốn, thu phí này phí kia, cuối cùng tiền kiếm được không đủ để nộp phí. Chúng ta chẳng phải bận rộn uổng công sao?”

“Thuộc về cục thủy lợi chính phủ giám sát, nhưng tài nguyên tính vào của trong thôn, trong thôn lấy đất dọc bờ sông nhập cổ phần, tự nhiên tính cả tài nguyên thả câu vào trong đó, bằng không tôi dựa vào đâu sảng khoái cho bọn họ ba phần cổ như thế chứ? Ở trong hợp đồng đã sớm ghi chú rõ ràng. Hôm nay trở về gấp, tài liệu đăng ký công ty cũng không cầm về, đợi đến ngày mai tôi kêu bọn họ đưa tới, chúng ta lại ký kết một hợp đồng chính thức với trong thôn, điều khoản hợp đồng, cậu cân nhắc nhiều một chút, thiếu sót lớn nhất định không thể lưu lại. Vấn đề pháp luật chúng ta không nghĩ ra, có thể đến trong thành phố tư vấn luật sư.”

“Yên tâm, hai năm này tôi không lăn lộn uổng công, chưa ăn thịt lợn còn chưa từng thấy lợn chạy sao?” La Bằng nói xong, lại bắt đầu cầm điện thoại điên cuồng chụp, liên tục post ảnh chụp lên trên mạng.

Trưởng thôn Lý Thiên Lai thấy Lý Thanh Vân dẫn người tới, vội vàng chạy tới oán thán: “Phúc Oa, chúng ta hùn vốn làm công ty, cháu làm ông chủ lớn không thể làm chưởng quầy phủi tay được, lại nói trong công ty này cháu chiếm đến bảy phần cổ, trong thôn chúng ta mới chiếm có ba phần, mỗi ngày chú đều ở đây ngó chừng là sao hả?”

Lý Thanh Vân cười nói: “Ha ha, trưởng thôn đại nhân, chú oan uổng cháu rồi! Đây này, cháu mời đến đây một tổng giám đốc, chuyên môn phụ trách chuyện công ty đầu tư du lịch. Về sau các chuyện lớn nhỏ trong công ty, chú cứ tìm cậu ấy là được.”

Lý Thiên Lai không rõ thân phận của La Bằng, cho rằng thật sự là giám đốc được Lý Thanh Vân mời từ bên ngoài đến, vô cùng khách khí, nào mời thuốc nào bắt tay, hai người khách sáo hồi lâu, lúc này mới trao đổi số điện thoại di động, nói là có chuyện gì thì liên hệ với nhau.

Ngày hôm sau, công ty đại lý ở trong thành phố mang toàn bộ tài liệu đăng ký công ty của Lý Thanh Vân đến trấn Thanh Long, Lý Thanh Vân xem xét, không có vấn đề gì, thanh toán nốt phần còn lại, đôi bên đều vui vẻ.

Trên đường đi đến y quán Xuân Thu lại bị nhóm người ở cửa y quán dọa sợ, ba tầng trong ba tầng ngoài, có bệnh nhân ngồi xe lăn, còn có bệnh nhân đang nằm trên giường cấp cứu, có cụ già tóc trắng phau, cũng có đứa bé bi bô tập nói.

Lý Thanh Vân sợ ngây người, tuy rằng đã sớm dự đoán được công việc của ông nội sẽ lu bu lên, nhưng không dự đoán được lại sẽ có nhiều bệnh nhân đến như vậy. Cảm giác hiệu ứng quảng cáo này cũng quá mạnh? Xảy ra chuyện gì sao? Mình đi ra ngoài hai ba ngày, sao lại đột nhiên truyền ra chứ?

Lý Thanh Vân lái xe đi rất xa rồi mới tìm được chỗ để đỗ xe, chen chúc vào trong đám người, lại bị người nhà của bệnh nhân khiển trách, kêu hắn xếp hàng, đừng chen ngang, đừng làm hỏng quy củ thần y định ra.

Lý Thanh Vân định giải thích vài câu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột đỏ mắt của người nhà bệnh nhân thì câu nói đến miệng cũng nuốt xuống. Khi lùi lại, hắn đã nhìn thấy tấm biển một ngày chỉ khám cho mười bệnh nhân được treo ở cửa y quán Xuân Thu, nhưng hình như không có mấy ai liếc nhìn tấm biển này cả thì phải?

Hắn cảm thấy mình vẫn không nên đi vào, cho dù không bị bệnh nhân mắng chết thì cũng sẽ bị ông nội mắng chết. Đã gây họa, nhanh trốn đi, tiện thể gọi điện thoại cho em họ, hỏi xem hai ngày nay xảy ra chuyện gì.