Chương 137: Rong thần kỳ

Lý Thanh Vân không nghĩ tới hai cây rong trồng trong hồ nước bị ô nhiễm mấy ngày trước lại sinh sôi nảy nở tươi tốt đến như vậy. Thật kỳ quái, bản thân lại không nhận được tin tức, Tạ Khang xa ở trong thành phố lại nhận được.

Cẩn thận suy nghĩ, có lẽ Tưởng Cần Cần coi rong này trở thành rong do công ty các nàng gieo trồng ra, do đó nhìn thấy rong sinh trưởng điên cuồng, tinh lọc chất nước, cũng chỉ nói cho người của công ty mình, quên mất công thần chân chính là mình đây.

Nhưng Lý Thanh Vân không hề lo lắng gì, bởi vì sau khi chỗ rong này tiêu hao hết sạch linh khí, chắc chắn biến thành rong bình thường. Đến lúc đó, nhân viên kỹ thuật của công ty Thiên Khiết tràn đầy kích động nhổ trồng rong sang hồ nước bị ô nhiễm khác chỉ sẽ biến thành cỏ khô hư thối.

Lý Thanh Vân đã từng thí nghiệm thời gian linh khí lưu lại ở trong cỏ cây. Dùng linh tuyền đã pha loãng để tưới rau chính là thí nghiệm của hắn, mỗi khi linh khí suy yếu, lá rau dưa sẽ vàng vọt, có hiện tượng dừng sinh trưởng, càng sẽ không nở hoa kết quả.

Nghĩ đến đây, Lý Thanh Vân đáp lại: “Em họ tôi Dương Ngọc Nô phụ trách công việc xử lý ba hồ nước ô nhiễm đó, tôi cũng từng nhìn xem. Nhưng mà vấn đề về rong thì tôi vẫn là lần đầu tiên nghe nói đến, tôi lập tức gọi điện thoại hỏi thăm tình huống.”

“Được, làm phiền cậu, bởi vì chuyện này cực kỳ quan trọng với công ty của bọn tôi.” Tạ Khang lo lắng nói.

Lý Thanh Vân gật đầu, tỏ vẻ đã rõ ràng, ngay mặt gọi điện thoại cho em họ, hỏi nàng chuyện về rong trong hồ nước bị ô nhiễm.

Dương Ngọc Nô hơi kinh ngạc, nói mình cũng không biết, gần đây vẫn luôn xin phép nghỉ chăm sóc mẹ, không nghe Tưởng Cần Cân nhắc đến, cũng không thấy công ty gọi điện thoại cho mình. Nói đến đây nàng mới cảm thấy có vấn đề, sẽ không phải mình bị công ty gạt ra đấy chứ? Nhưng Tưởng Cần Cần và mình có quan hệ không tệ, sẽ phải nói với mình một tiếng mới đúng.

“Anh họ, em lập tức gọi điện thoại cho Tưởng Cần Cần… Nhưng mà em luôn cảm thấy không ổn lắm, lần trước trốn việc mười ngày, còn chưa giải thích rõ ràng với lãnh đạo, hiện giờ lại xin nghỉ chăm sóc mẹ, có lẽ đã bị người ta sa thải.” Dương Ngọc Nô chán nản nói.

“Ha ha, không sợ, anh cũng đang đăng ký công ty, trong công ty vô cùng thiếu người, nếu như bọn họ dám sa thải em, anh mời em làm tổng giám đốc, tức chết bọn họ.” Lý Thanh Vân an ủi.

“Mới không thèm, em thích làm công việc về môi trường, trừ phi công ty mới anh đăng ký chính là làm về môi trường.” Dương Ngọc Nô vẫn không vui, nàng vô cùng có cảm tình với công việc đầu tiên mình tìm được sau khi tốt nghiệp.

“Đăng ký một công ty môi trường cũng không phải việc khó khăn gì, được rồi, chúng ta nói chuyện này sau. Anh phải gọi điện thoại cho Tưởng Cần Cần đã, chứng thực tình huống nơi đó rồi tính tiếp.” Lý Thanh Vân nói xong, cúp điện thoại.

Tìm được tên của Tưởng Cần Cần ở trên danh bạ, gọi qua lại nhận nhắc nhở tắt máy. Lý Thanh Vân buồn bực, Tưởng Cần Cần người này không tệ, hẳn không phải hạng có chút lợi ích thì đá bạn bè sang bên cạnh. Sao sau khi rong có biểu hiện kỳ diệu thì mất liên hệ chứ?

“Em họ tôi chăm sóc mẹ sinh bệnh, xin nghỉ vài ngày, không nhận được thông báo từ đồng nghiệp. Khi liên hệ với một người phụ trách khác thì lại tắt máy. Tôi cứ luôn cảm thấy trong này có gì đó không thích hợp, nếu không, chúng ta về trấn Thanh Long nhìn xem?” Lý Thanh Vân cầm điện thoại, bất đắc dĩ hỏi ý kiến của Tạ Khang.

“Vậy làm phiền cậu. Cậu lái xe đằng trước dẫn đường, tôi lái xe đi theo đằng sau.” Tạ Khang cảm kích nói.

“A… không thành vấn đề. Nhưng mà nếu như bị cảnh sát giao thông kiểm tra ra uống rượu lái xe, anh phải xử lý giúp tôi đấy. Không muốn bị bắt lỗi uống rượu lái xe, phải mời một tài xế chuyên trách.” Lý Thanh Vân vô lực châm chọc một câu.

“Uống rượu lái xe à, nếu bị bắt được, cầu người đều mất mặt, chúng ta cố gắng cẩn thận một chút. Nếu như không phải vội vã làm việc, thằng khốn mới bằng lòng uống rượu lái xe.” Tạ Khang nói xong leo lên chiếc Hummer việt dã của hắn, đây là vùng núi địa hình phức tạp, ông chủ lớn chạy việt dã rất nhiều.

Buổi chiều khi trở về trấn Thanh Long, trời sắp tối, hai người đỗ xe ở bên đường cái, đi bộ đến hồ nước đằng sau xưởng da lông.

Phát hiện thấy có hơn mười người của công ty Thiên Khiết ở bên hồ nước, mặc đồng phục làm việc, bọn họ đang vớt rong ở trong ba hồ nước đã xử lý chất nước thành trong chuyển đến hồ nước trực tiếp xả nước ô nhiễm của xưởng da lông ở bên kia.

Đây là một hồ nước bị ô nhiễm mạnh nhất, cũng là một hồ nước duy nhất còn chưa chuyển biến tốt. Bên trong có rất nhiều rong đang nổi lơ lửng, giống như đều vớt từ hồ nước khác sang, phen này không còn sống, bỏ vào trong nước ô nhiễm không bao lâu đã chết héo rữa nát.

“Hai người là ai? Công ty môi trường Thiên Khiết bọn tôi đang làm việc, người không liên quan cấm tới gần.”

Lý Thanh Vân và Tạ Khang còn chưa đứng lại đã có một người phụ nữ trung niên chạy tới, nghiêm khắc khiển trách bọn họ, kêu bọn họ nhanh chóng rời đi.

Lý Thanh Vân không định thiếu kiến thức như nàng, vẫn rất khách khí với vô lễ của nàng: “Bọn tôi là bạn của Tưởng Cần Cần, nghe nói nàng làm việc ở đây, cố ý đến thăm cô ấy. Nhìn xem một vòng, sao lại không thấy cô ấy vậy?”

“Tưởng Cần Cần?” Một chút đề phòng thoáng hiện lên ở trên mặt người phụ nữ trung niên, nàng nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Vân hỏi: “Cậu và cô ấy có mối quan hệ gì? Cô ấy nói cho cậu biết cô ấy làm việc ở đây từ khi nào?”

“Nói từ hơn hai mươi ngày trước, sao vậy? Gọi điện thoại cho cô ấy cũng báo tắt máy, tôi và bạn sang đây nhìn xem, muốn biết rõ cô ấy có chuyện gì.” Lý Thanh Vân vẫn rất bình tĩnh nói.

Nghe nói như thế, vẻ mặt của người phụ nữ trung niên mới hòa dịu một chút, nói: “À, cô ấy không có việc gì, bởi vì gần đây biểu hiện không tệ, công ty đề cử cô ấy lên tỉnh học tập, quản lý hoàn toàn khép kín, thời gian học tập cấm liên lạc với bên ngoài, do đó di động luôn ở trạng thái tắt máy. Tưởng Cần Cần đã giải thích chuyện này cho ba mẹ cô ấy biết, cậu có thể gọi điện thoại cho ba mẹ của cô ấy để chứng thực.”

“À, tôi sẽ gọi điện thoại.” Lý Thanh Vân nói xong, tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Hả? Chất nước ở trong ba hồ nước này trong lên này, khoảng thời gian trước đến đây vẫn đen tuyền. Công ty môi trường Thiên Khiết các cô thật giỏi.”

Người phụ nữ trung niên nặn ra một nụ cười, nói: “Ha ha, cảm ơn khích lệ, nếu như không có việc gì nữa, mời hai người rời đi. Dù sao tất cả mọi người đang bận, nếu như bị thương đụng phải, vậy thật khó nói.”

Lý Thanh Vân giống như phát hiện ra chuyện gì ly kỳ, chỉ vào hồ nước đen kia nói: “Hả? Sao nước trong hồ nước này vẫn đen vẫn thúi như vậy? Nhiều rong như thế đều không sống nổi một cây, thật cổ quái.”

“Ha ha, đang xử lý, rất nhanh sẽ thấy hiệu quả. Chất nước trong ba hồ nước trong này chính là do bọn tôi mới vừa xử lý xong. Chỉ cần rong trong hồ nước này không chết, một hồ nước cuối cùng này cũng…”

Người phụ nữ trung niên còn chưa nói xong, chợt thấy một nhân viên kỹ thuật đeo kính chạy tới, bối rối hét lên: “Giám đốc Diêm, không ổn, ném xuống là chết, rong trong ba hồ nước đã sắp vớt hết, cũng không thấy có hiệu quả của lúc trước. Những rong thần kỳ này giống như bị thoái hóa trong một đêm.”

“Khụ khụ, chuyện này đợt lát nữa lại nói.” Giám đốc Diêm ho khan, trừng mắt nhìn nhân viên kỹ thuật này, nhắc nhở hắn nơi đây còn có người ngoài, đừng lộ cơ mật của công ty.

Nói xong nàng chìa tay tỏ vẻ tiễn khách.

Tạ Khang gật đầu, tin tức nên nghe được đã hỏi thăm rõ ràng toàn bộ, lại ngốc nữa không có gì hay. Chờ quay trở về trên xe, hắn mới buồn bực nói: “Vốn tưởng rằng công ty môi trường Thiên Khiết kia có kỹ thuật tốt nhất, không sử dụng cho tôi. Nghĩ đến bọn họ chỉ là mèo mù với được chuột chết, chỉ thành công ba hồ nước này, hồ nước ô nhiễm nặng nhất lại không được. Công trình tôi đang tiếp nhận trước mắt, nước hồ bị ô nhiễm ở chính giữa công viên còn nghiêm trọng hơn cả hồ nước này. Haizzz, lần này xong đời rồi! Hạng mục của tôi phải bồi thường tiền.”

Lý Thanh Vân nghe xong, một ý tưởng lóe lên, lơ đãng hỏi: “Nếu như có một công ty môi trường có thể cấp tốc giúp đỡ giải quyết vấn đề nước hồ bị ô nhiễm có hiệu quả cho anh, anh có thể trả bao nhiêu tiền?”

Tạ Khang cắn răng, hung hăng phun ra một ngụm khói: “Năm triệu đến tám triệu, chỉ cần hiệu quả mau lẹ, có thể ghi rõ thời gian hoàn thành ở trong hợp đồng cho tôi, cho dù tôi phân toàn bộ lợi nhuận ra, cũng sẽ không tiếc.”

Lý Thanh Vân kinh hãi kêu lên: “Wow, năm triệu đến tám triệu? Thưởng lớn vậy nhất định có dũng sĩ. Anh chờ, tôi vừa khéo có một người bạn am hiểu xử lý ô nhiễm nước, nếu như cô ấy có nắm chắc, tôi để cho cô ấy thử một lần. Nếu như thành công, anh đừng quỵt nợ.”

Tạ Khang lại tỏ vẻ không tin, nhưng cho Lý Thanh Vân thể diện nên uể oải nói ra bảng giá ở trong lòng: “Nếu như người bạn của cậu thật sự có năng lực này, tôi lập tức chuyển khoản, tuyệt đối không khất nợ một xu tiền công trình. Hoàn thành trong vòng một tuần, tôi trả tám triệu, hoàn thành trong vòng mười ngày, tôi trả năm triệu. Điều kiện là có thể để cho chất nước trong hồ nước bị ô nhiễm đạt đến tiêu chuẩn chất nước cấp bốn. Nếu như chỉ tới tiêu chuẩn chất nước cấp năm, vậy giá chỉ trả hai phần ba.”

“Ha ha, chuyện này dễ nói. Có được hay không, cứ phải thử một lần. Coi ngựa chết thành ngựa sống để chữa, luôn tốt hơn không có ai tiếp nhận.” Lý Thanh Vân nói.

“Đành phải như thế.” Tạ Khang không có hy vọng gì với chuyện này, lại nói vài câu với Lý Thanh Vân, rồi vội vàng rời đi, quay trở về thành phố.

Lý Thanh Vân đành phải quay trở lại trong huyện tìm Dương Ngọc Nô, copy vài bản chứng minh thư của nàng, nói là mở một công ty môi trường cho nàng, tự mình làm bà chủ, đỡ chịu tức của người ta. Nhiệt tình yêu thương môi trường thì làm một lần cho đủ, muốn giày vò thế nào thì giày vò.

Dương Ngọc Nô chỉ coi Lý Thanh Vân đang nói đùa, cười trêu ghẹo vài câu, lại nói sang chuyện khac. Nói mình đã gọi điện thoại cho mẹ của Tưởng Cần Cần, xác nhận nàng thật sự đi huấn luyện, công ty quy định, không thể nói cho bất cứ ai, cho nên mới không gọi điện thoại cho nàng. Còn mình đã gọi điện thoại cho giám đốc, cũng chứng thực bản thân bị sa thải, chờ mẹ ổn định một chút lại lên thành phố tìm việc.

Lý Thanh Vân thấy em họ không tin, cũng không giải thích gì thêm, chờ công ty đăng ký thành công, lại để cho nàng xem. Tên đăng ký công ty đã nghĩ xong, gọi là công ty môi trường Thanh Ngọc. Lý Thanh Vân chiếm một nửa cổ phần, pháp nhân là Dương Ngọc Nô, chiếm một nửa cổ phần, xem như là bà chủ danh chính ngôn thuận.

Một hơi mở ba công ty, Lý Thanh Vân cảm thấy bản thân có thể yên ổn một trận. Làm tốt làm lớn ba công ty này là có thể khiến trấn Thanh Long nghèo nàn lạc hậu biến đổi lớn.

Vui một mình không bằng vui chung, các bà con làm giàu tiến đến khá giả, mình chạy xe sang, ở nhà cao cấp mới không chột dạ như vậy.

Xong xuôi chuyện đi lên huyện, Lý Thanh Vân mời Dương Ngọc Nô đi lên tỉnh, cùng với mình tham gia hội đồng học. Bản thân Dương Ngọc Nô rất muốn đi, nhưng mẹ còn đang ở trong bệnh viện làm quan sát và kiểm tra cuối cùng, nàng chỉ buồn bực lắc đầu, dặn dò Lý Thanh Vân uống ít rượu, đừng gây chuyện, sớm trở về… Chỉ thiếu dặn dò hắn, hoa dại ven đường đừng hái.