Chương 119: Thu cải trắng cho gà ăn

Rắn lần trước cắn bị thương chuyên gia khoáng vật nước Mỹ, địa phương gọi là rắn đầu sắt Mangshan, tên khoa học là Trimeresurus, thuộc họ rắn độc. Hắn nên thấy may mắn vì mình không bị rắn đầu mỏ hàn Mangshan cắn, nếu như bị rắn đầu mỏ hàn Mangshan được xưng là gấu trúc trong loài rắn kia cắn trúng, chậm trễ ở trong núi lâu như vậy, đã sớm chết thẳng cẳng.

Cho dù con rắn đầu sắt Mangshan trong núi khi đó sinh ra biến dị thì Lý Thanh Vân cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao chúng nó vòng quanh bên cạnh tảng đá mặt trời quá lâu, sinh ra một vài biến hóa không biết cũng rất bình thường. Hơn nữa, chuyên gia khoáng vật nước Mỹ kia bị thương quá sâu, không giống với chuyên gia côn trùng George của nước Anh, miệng vết thương rất nhẹ, lại dùng thuốc rắn đúng lúc, không lưu lại di chứng gì.

Lý Thanh Vân nghe được giải thích này của Michelle, trong lòng dễ chịu một ít, chỉ cần không để cho mình buôn lậu động vật là được. Bắt vài con rắn đầu sắt Mangshan ở trong tự nhiên không khó, lại bỏ nó vào trong tiểu không gian, để cho đá mặt trời chiếu vài ngày, coi như là rắn biến dị tự nhiên mô phỏng cao, lấy độc xong, gửi qua bưu điện đến địa chỉ nhiệm vụ là xong.

“Được rồi, sáng mai tôi lên trang web nhìn xem, bây giờ là đêm khuya, thời gian đi ngủ, không thích hợp làm việc.” Hiển nhiên, tuy rằng trong lòng đã tiếp nhận nhiệm vụ này, nhưng nhiệt tình với nhiệm vụ vẫn không cao.

Michelle lại sốt ruột nữa cũng vô dụng, nàng coi như hiểu rõ tính cách của Lý Thanh Vân, đành phải luôn dặn dò, kêu hắn sáng mai tiếp nhận nhiệm vụ này, nhanh chóng hoàn thành, bởi vì chuyện này có liên quan đến sinh mệnh của một chuyên gia nước Mỹ, nhiệm vụ này cũng là nhiệm vụ tự phát của hiệp hội Dương Thông Đầu, có ý nghĩa đặc thù.

Sợ Lý Thanh Vân không tích cực, Michelle còn nói trước cho hắn biết ban thưởng của nhiệm vụ, 5 tích phân, cộng thêm 100.000 đô la.

Nghe thấy con số như vậy, Lý Thanh Vân quả nhiên lên tinh thần, đây không phải là số lượng nhỏ, đổi thành nhân dân tệ, chính là hơn 600.000 tệ, nếu như hoàn thành, tiền xe của mình đã hồi vốn. Về phần tích phân, tự động bị hắn coi nhẹ.

“Nhiệm vụ của hiệp hội Dương Thông Đầu đáng giá như vậy sao?” Lý Thanh Vân kinh ngạc hỏi.

Michelle thấy Lý Thanh Vân cuối cùng có hứng thú, lúc này mới vui vẻ, trêu ghẹo nói: “À, hóa ra anh là tiểu tham tiền! Anh lưu ý nhiệm vụ trên trang web của Dương Thông Đầu một chút, sẽ phát hiện ra có rất nhiều nhiệm vụ giá trên trời, nếu như hoàn thành một nhiệm vụ, có thể trở thành nhà giàu, tiền tài cả đời dùng không hết.

“Chỉ sợ không có mạng để tiêu…” Lý Thanh Vân lẩm bẩm, buồn ngủ lại kéo đến, cúp điện thoại, ngủ thật say.

Ngọn núi có tốt nữa cũng không thoải mái bằng lều cỏ nhỏ của mình, đi lại trong núi mười ngày, về đến đây mới ngủ được kiên định. Về phần vài ngày ở trong đạo quan Vô Danh, ngủ cũng không kiên định gì cả, ở một nơi xa lạ, không thể không có ý đề phòng người khác, dù sao vài tiểu đạo sĩ kia ân cần với em họ xinh đẹp đến hơi quá đáng.

Vì thế, ban đêm khi ngủ hắn đều mở một con mắt, sợ đêm tới tiểu đạo sĩ nào đó biến thành Doãn Chí Bình, đến lúc đó hối hận đều muộn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Thanh Vân bị hai con chó săn đói khát đánh thức, hắn dậy nhìn sắc trời, mặt trời mới vừa ló. Chẳng có cách nào, hắn ném cho chúng nó hai con cá, nằm trên giường thiếp thêm một lúc.

Nhưng lần này không phải đi ngủ, mà tiến vào tiểu không gian, cho trăn vàng Vượng Tài ăn.

Hình thể của Vượng Tài quá lớn, không thể tùy tiện thả ra, làm vậy sẽ hù dọa đến trẻ con và bà con.

Còn về phần Hải Đông Thanh, sáng sớm mỗi ngày đều cố gắng thả ra, kêu nó đi săn, cho dù không đi săn thì cũng phải đi ra bay lượn một vòng, rèn luyện thân thể.

Bên trong không gian, hai hồ nước nhỏ đều mọc đầy hoa sen. Chất nước trong ao nhỏ tuôn ra trong veo, linh tuyền đã tràn đầy. Một hồ nước khác chỉ có một tầng nước, tuy rằng hoa sen trong đó không chết, nhưng thật thảm, dáng vẻ thật cao, chỉ có một tầng nước che rễ bùn.

Lý Thanh Vân khống chế linh lực, đổ nước suối tươi mới vào hồ nước nhỏ này, chuẩn bị nuôi rong và hoa sen trước, sau đó nghĩ cách đi mua ít cá chình giống, nuôi đến cỡ choai choai ở trong này, rồi ném vào hồ nước bên ngoài.

Nghe nói bên ngoài đã có cá đao Trường Giang được nhân lực đào tạo ra, nếu như có cơ hội, đi ra thành phố lớn bên ngoài, mua một ít cá đao Trường Giang giống về, thả vào trong tiểu không gian nuôi.

Bên cạnh còn có một ao nhỏ, chuyên môn nuôi một ít cá nước ngọt thông thường, chủ yếu để cho các thú cưng ăn. Đương nhiên, lúc khẩn cấp thì Lý Thanh Vân cũng lấy ra ăn, hương vị ngon hơn cá bên ngoài nhiều lắm.

Linh thể của Lý Thanh Vân bay giữa không trung, trăn vàng trườn theo đằng sau, vẻ mặt khờ khạo. Nó chưa ăn no, nếu như đã ăn no thì chắc chắn chui vào bên trong hầm rượu ngủ, nhưng nó lại không dám một mình đi trộm cá trong ao, bởi vì nó sợ mình không nhịn được hấp dẫn, một hơi ăn sạch cá trong ao.

Sau lần không gian thăng cấp trước đó, gần nhất gần như không có biến hóa gì, núi nhỏ vẫn vậy, cao hơn nửa người, không tăng không giảm.

Lý Thanh Vân ngẫm nghĩ, phải đi tìm nhiều khoáng thạch, kiểm tra thử phản ứng của tiểu không gian.

Tuần tra lệ thường mỗi ngày một lần kết thúc, linh thể vỗ đầu con trăn, kêu nó về hầm rượu nghỉ ngơi.

Con trăn Vượng Tài không vui lắm, lắc lư cái đầu lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm cá trong ao, một bước thành ba bước trở về.

Lý Thanh Vân vò đầu, con hàng này quá tham ăn, một ngày có thể ăn hơn mười con gà rừng hoặc thỏ hoang, cá tạp nuôi trong tiểu không gian này vốn không đủ để cho nó ăn. Không được, phải đi mua một ít cá phổ thông, làm hàng nhái, lừa con trăn ngốc khẩu vị còn chưa xảo quyệt này.

Nghĩ đến đây, linh thể của Lý Thanh Vân rời khỏi tiểu không gian, trở lại bản thể, sau đó đi ra lều cỏ, duỗi lưng dài mỏi mệt. Hai con chó săn một trái một phải theo sát đằng sau hắn.

Hoa sen trong hồ nước đầu ruộng đã có hoa, có hoa sen đỏ thẫm tươi như lửa, cũng có sen hồng thanh nhã như nước, có bông nở rộ, có bông chúm chím, có bông mới chỉ hình dáng nụ hoa, dào dạt sức sống và phấn khởi.

Từng đám cá chình chơi đùa trong nước, tranh đoạt rong mới vừa nảy mầm mới. Tính toán thời gian, cũng nên thêm nước suối không gian mới vào trong hồ, vì thế đổ thêm nửa thùng linh tuyền vào mỗi bốn góc hồ nước, dẫn tới cá chình điên cuồng vọt tới, tranh đoạt vùng nước có linh khí mạnh nhất.

Lý Thiết Trụ dậy sớm, đang định đi lên trại nuôi gà ở trên đỉnh núi nhìn xem, đột nhiên nhìn thấy bọt nước trong hồ bắn lên, nên chạy qua xem, lập tức kinh ngạc nói: “Phúc Oa, cháu nuôi cá gì trong này vậy, càng nhìn càng không giống với lươn phổ thông, dáng vẻ thật kỳ quái.”

“Cũng không giấu chú, cá nuôi trong hồ nước này đều là cá chình. Nếu như nuôi thành, giá đắt đấy.” Lý Thanh Vân rửa tay, hái một đóa sen đỏ, cầm trong tay trêu chó, khiến cho Kim Tệ và Đồng Tệ nhảy lên nhảy xuống, nhìn vui vẻ.

“Cá chình? Đã nghe nói, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp. Cái kia… Phúc Oa, chú có chuyện muốn hỏi cháu chút, có được hay không đều không quan trọng, nhưng không hỏi mà cứ giấu trong lòng thì khó chịu.” Lý Thiết Trụ hơi chần chừ nói.

“Chú, có chuyện gì cứ thoải mái nói, chúng ta lại không phải người ngoài. Có được hay không, cháu đều có thể chậm rãi thương lượng.” Lý Thanh Vân nói.

“Được, là như vậy… Chú cảm thấy gà chúng ta nuôi cũng cần thức ăn, cỏ xanh đã sớm nhổ sạch, vốn không đủ cho gà con ăn. Chú ý, cải trắng ở trong ruộng nát trong ruộng cũng là nát, không bằng lấy ra cho gà ăn. Cháu yên tâm, cải trắng kia chỉ phun một lượt thuốc trừ sâu nồng độ thấp trừ rệp hồi mới đầu thôi, cho dù có một chút thuốc trừ sâu còn sót lại, cũng sớm bị nước mưa cuốn trôi. Lấy ra cho gà ăn, chắc chắn an toàn.” Nói xong, trên mặt Lý Thiết Trụ còn hơi do dự, chắc chắn còn nói chưa dứt lời.

Lý Thanh Vân nghe xong, khẽ gật đầu, cũng biết nỗi lo trong lòng hắn là gì, vì thế cười nói: “Chú Thiết Trụ, chủ ý này không tồi. Cải trắng năm nay bán không được giá, giá thị trường này, cháu cũng đành chịu. Nhưng mà cháu sẽ lấy giá cao hơn thị trường thu mua cải trắng của chú. Chuyện khác không nói, cho chú giá lẻ 6 hào/1 ký vẫn lấy ra được.”

Lý Thiết Trụ khiêm nhường nói: “Không không không, quá cao, lái buôn rau người ta vào trong ruộng thu mới vài xu một ký, chú đâu dám nhận của cháu 6 hào. Chú chiếm quá nhiều chỗ tốt của cháu rồi, cháu đối xử tốt với chú, chú không thể không biết xấu hổ. Lái buôn rau người ta trả bao nhiêu, cháu theo đó cho chú bấy nhiêu, không cần để nát trong ruộng là được.”

Lý Thanh Vân xua tay nói: “Chú Thiết Trụ, chú đừng nói nữa. Không chỉ cải trắng nhà chú, kể cả của nhà Đại Đầu, thậm chí cải trắng của nhà khác trong thôn, cháu đều lấy giá 6 hào/1 ký để thu. Điều kiện đầu tiên là phun ít thuốc trừ sâu hoặc là không phun. Nếu như có phun thuốc thời gian gần đây, tặng không cháu đều không cần.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt… 6 hào/1 ký, chẳng những có thể hồi vốn, còn có thể kiếm được tiền mấy chai rượu nữa, tốt hơn để nát trong ruộng bao nhiêu lần.” Lý Thiết Trụ mừng rỡ, bởi vì nuôi gà, lại ở cùng một triền núi, cũng không cần thuê người đi hái rau, bán được chừng nào hồi vốn chừng đó.

Về phần cải củ thì còn có thể chờ thêm, cho dù chờ lâu vài ngày không bán được lên giá, lấy 4 xu/1 ký bán cho lái buôn rau cũng có thể miễn cưỡng hồi vốn, tối đa coi như làm không công một loại rau vụ này thôi.

Lý Thiết Trụ vô cùng biết ơn định rời đi, Lý Thanh Vân lại nói: “Chú, cháu thu cả cá trong hồ nước nhà chú nữa, cũng không cân, cứ theo trọng lượng năm trước lấy một số nguyên, coi như của chú 5000 ký, lấy giá sỉ 10 tệ/1 ký thu. Thu xong chỗ cá này, dựa theo hợp đồng nhận thầu, tất cả hồ nước đầu ruộng đều thuộc về cháu.”

“Đương nhiên, đất cho cháu nhận thầu rồi, hồ nước đầu ruộng tự nhiên cũng thuộc về cháu. Nhưng giá cháu cho khiến chú xấu hổ, năm nay lái buôn thu cá đến vài lần, giá cao nhất mới có 9 tệ 2, sao chú có thể thu của cháu 10 tệ được? Không thể, chú chiếm quá nhiều chỗ lợi từ cháu rồi.” Lý Thiết Trụ là người thành thật, tuy rằng thích chiếm chút lợi nhỏ, nhưng khi chân chính có chỗ lợi tốt có thể chiếm thì lại chột dạ đến đỏ bừng mặt, trên trán đổ mồ hôi. Nhưng cho dù lấy giá này thu thì hắn cũng không kiếm được bao nhiêu, dù sao chỉ riêng cá bột thôi đã tiêu tốn một nửa tiền, giai đoạn đầu nuôi nấng cá bột là cần rải thức ăn chăn nuôi, sau đó khi rong tràn đầy thì mới triệt để nuôi thả tự do.

“Ha ha, chú đã đồng ý bán ra, vậy chúng ta cứ định như vậy. Chú Thiết Trụ, trước khi nhận thầu đất của chú, cháu đã nói, cháu sẽ không để cho chú chịu thiệt. Tuy rằng trả tiền lương cho chú không cao lắm, nhưng sẽ tăng lên, chỉ cần chú làm tốt, tiền lương sẽ tăng, phúc lợi cũng sẽ không thiếu của chú. Lần thu mua này xem như là phúc lợi tặng kèm cho chú đi.”

Lý Thiết Trụ hưng phấn đến gật đầu thật mạnh: “Chao ôi, vậy rất cảm ơn cháu. Cái kia… cá trong hồ nước thuộc về cháu, khi nào cháu muốn bắt thì bắt. Tiền cũng không cần gấp, lúc nào trong tay cháu dư dả thì đưa cho chú.”

“Tiền luôn rất dư dả, chính là không có tiền mặt trong tay, chờ cháu vào trong thành phố rút rồi đưa cho chú. Cá trong hồ nước trả chú 50.000 tệ, có thể đưa trước cho chú, cải trắng có bao nhiêu tính bấy nhiêu, chờ hái xong lại tính tiền.”

“Được, cháu nói sao thì làm vậy, chú lên trại gà làm việc, sáng sớm phải cho chúng nó uống nước trộn thức ăn.” Nói xong, Lý Thiết Trụ hưng phấn đến bước nhanh, chạy lên trên đỉnh núi, vô cùng nhiệt tình, lấy ra tất cả hơi sức và nhiệt tình để báo đáp ông chủ nhân từ.