Chương 115: Rau rẻ tổn thương nông dân

Lý Thanh Vân không thể quản được lời đồn đại ở trên thị trấn, đừng nói người bên ngoài, kể cả người địa phương còn tin tưởng đến quái dị hơn người bên ngoài, còn nói gì mà sau sự kiện thiên thạch, rắn độc ở trên núi đều không thấy đâu nữa, chắc chắn bị Xà Thần gọi về. Nếu như có người trong vô tình mạo phạm Xà Thần, bị ăn sạch chẳng phải chuyện gì ngạc nhiên, thần tiên lớn nhất mà.

Về phần con trăn có thuộc quyền cai quản của Xà Thần hay không, những thôn dân này nói không rõ ràng lắm.

Khi Lý Thanh Vân từ trên thị trấn đi ngang qua, nghe được không chỉ mười lần lời đồn đại tương tự, đều do một vài ông lão bà cụ ngồi bên cạnh quầy hàng nói chuyện trời đất. Thỉnh thoảng thấy có vài du khách trong thành phố đến cũng không dám vào núi, chỉ nói đến thôn trang gần đó nhìn xem.

Còn có hai ngày nữa là đến tết Đoan Ngọ, người bán bánh chưng ở trên chợ thật nhiều, có bánh sống có bánh chín, còn có cả lá bánh chưng thành xấp, tiếng thét to không ngừng, náo nhiệt hơn bình thường một chút.

Đường vành đai ở trên thị trấn đã khởi công, nói là xây được một nửa, Lý Thanh Vân không đi quan sát. Sau khi đưa Tôn Đại Kỳ và bà Phó vào y quán Xuân Thu, hắn lái xe về nhà, tắm rửa trước đã rồi tính. Em họ Dương Ngọc Nô cũng ở trên xe, chưa nói chuyện phải về Trần gia câu, Lý Thanh Vân đành phải mang nàng về nhà mình.

Xe chạy theo hướng Bắc một lúc, Lý Thanh Vân mới phát hiện ra không thích hợp, con đường thường đi lại còn không xóc nảy, cẩn thận nhìn mới kinh ngạc phát hiện, bên trên lại được trải một tầng nhựa đường. Lốp xe lăn qua trên đó, vô cùng thoải mái, độ ồn lốp xe cũng nhỏ nhất, tốt hơn đường toàn đá ban đầu rất nhiều.

Dương Ngọc Nô vui sướng nói: “Trưởng trấn Ngô thật sự giữ chữ tín, nói là sẽ trải nhựa đường lên đoạn đường này trước khi đường ở trên thị trấn khởi công, chúng ta vào núi mười ngày, đoạn đường này đã sửa xong.”

Ở đạo quan Vô Danh năm ngày, lên núi xuống núi tiêu tốn bốn ngày, cộng thêm hôm nay nữa là xem như mười ngày. Trong núi vẫn như trước, nhưng bên ngoài lại có biến hóa lớn như thế, hơn nữa còn là chuyện tốt, Lý Thanh Vân không có khả năng mất hứng.

Ra khỏi núi, di động đã có sóng, âm thanh nhắc nhở có tin nhắn liên tục, chí ít có mười tin. Hiện giờ không tiện xem, chờ về nhà sẽ chậm rãi xem.

Chuyện khác khó nói, nhưng ít ra có vài tin nhắn báo biến động số dư. Mấy ngày mình đi ra ngoài này, rau dưa và hoa quả bán đi, tiền hàng đều sẽ gửi vào tài khoản của hắn.

Xe chạy đến bờ hồ Nam địa, phát hiện tiểu biệt thự đã xây lên tầng hai, tiến triển thần tốc. Vốn định về nhà tắm rửa trước, nhưng lại nhìn thấy Đồng Đồng đang chơi với một bé trai tuổi tác tương đương ở bên bờ hồ, bé trai kia không phải ai khác, chính là cháu ngoại của mình Mao Mao, đoán chừng theo chị gái về thăm nhà.

Lý Thanh Vân đỗ xe ở bãi đất trống, Dương Ngọc Nô xuống xe, sau đó giúp đỡ thả hai con chó săn xuống.

“Gâu gâu, gâu gâu…” Hai con chó săn nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, lập tức hưng phấn kêu to, nhanh như chớp chạy lên trại gà ở trên đỉnh núi, tung tẩy khắp nơi.

“Chú, sao giờ chú mới về vậy, cháu chờ đến tảng đá đều nát này.” Đồng Đồng nhìn thấy Lý Thanh Vân, vui vẻ đến cười híp mắt lại, bỏ bé trai lại đó, giống như một con nai con mạnh mẽ nhảy dựng lên, nhào vào trong lòng Lý Thanh Vân.

“Là sông cạn đá mòn chứ? Học từ này ở đâu ra vậy hả cô nhóc con.” Lý Thanh Vân cười to, ôm Đồng Đồng, nâng cô bé lên qua đỉnh đầu.

Thằng nhóc thúi Mao Mao không ưng, dẩu môi đi tới, kêu lên: “Cậu, cháu đã về hai ngày rồi, tại sao cậu không về chơi với cháu chứ? Nhìn thấy cháu rồi cũng không ôm cháu nữa, chắc chắn không còn thương cháu.”

“Ha ha, sao lại không thương chứ. Mao Mao ngoan của cậu, nào, để cậu xem có béo không.” Lý Thanh Vân sức lớn, ôm Đồng Đồng không tốn sức, chìa một cánh tay khác ra để cho cháu ngoại Mao Mao lên.

Một trai một gái đều bốn năm tuổi, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu, ngồi ở trên hai cánh tay trái phải của Lý Thanh Vân, giống như Kim Đồng Ngọc Nữ, cực kỳ khiến người ta thích.

Dương Ngọc Nô thích vô cùng, nắn mặt đứa này, lại xoa lỗ tai đứa kia, nói: “Con của em đáng yêu như hai đứa này là được. Anh họ, anh nói chúng ta… không, không phải, anh nói tương lai em muốn bé trai hay bé gái mới được đây?”

Lý Thanh Vân buồn cười liếc nhìn em họ, nói: “Chuyện này có gì để rối rắm chứ, sinh một trai một gái, nếu như có rảnh, sinh nhiều thêm vài đứa chúng ta cũng nuôi nổi. Nơi khác có kế hoạch hóa gia đình, chỗ chúng ta chỉ cần phạt chút tiền là được, chút tiền này anh đóng được.”

“Xí, ai nói và anh cái kia chứ, là em muốn sinh, lại không nói sinh với anh.” Gò má Dương Ngọc Nô ửng đỏ, ngượng ngùng đến không ngẩng đầu lên được.

Miêu Đản vừa khéo về lấy đồ, nhìn thấy Lý Thanh Vân, lập tức hét toáng lên: “Anh Phúc Oa, cuối cùng anh đã chịu về, anh có nhận được tin nhắn em gửi không? Ôi, có ông chủ lớn từ trong thành phố đến, nói là đặc biệt làm kinh doanh nông sản và sản phẩm phụ, định bao hết rau dưa của chúng ta. Nhưng anh không có ở nhà, bọn em không ai dám quyết định cả, chỉ chờ anh về.”

Lý Thanh Vân bình tĩnh cười nói: “Ha ha, chuyện này không vội, đồ chúng ta trồng còn thiếu, bán lẻ đều không đủ, đâu thể để cho bọn họ nhận thầu được? Đúng rồi, rào chắn xây dựng thế nào?”

Miêu Đản vội la lên: “Cái gì không vội chứ, rau dưa của chúng ta đã đến mùa thu hoạch, ba nhà hàng kia vốn ăn không trôi, miễn cưỡng chia xong. Nhưng mà hai lần vận chuyển hàng quá mức liên tục, bọn họ đã tồn kho thật nhiều, lần thứ ba này sắp tới rồi, em sợ bọn họ sẽ không giữ lời hứa, nếu như không thu, chúng ta tạm thời tìm người thu mua sẽ không còn kịp nữa, sợ rằng sẽ phải nát ở trong đất. Về phần rào chắn, anh cứ yên tâm đi, còn một đoạn ngắn nữa thôi, 90% đều đã vây vào, chỉ cần trồng dây mây bò lên ở xung quanh, bảo đảm không ảnh hưởng đến thẩm mỹ.”

“Hả? Chờ chút anh vào ruộng nhìn xem rồi tính, em cứ đi trước đi.” Lý Thanh Vân nói.

Miêu Đản đáp lời, vội vàng đến công trường mượn vài công cụ, lại chạy ra ngoài.

Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô mang theo hai đứa bé lên ruộng bậc thang.

Nhìn lướt qua sơ sơ, phát hiện rau dưa hoa quả đầy đất, còn tươi tốt hơn cả vào vụ như trong tưởng tượng, xem ra là hiệu quả đến từ một lần cuối cùng tưới linh tuyền không gian.

Cứ tiếp tục phát triển như thế này, thật sự không phải sản lượng ba nhà hàng kia có thể thừa nhận nổi. Đoán chừng vài lần này, ông chủ ba nhà hàng đau đớn cũng vui vẻ.

Trại nuôi gà ở trên đỉnh núi chỉ có một mình Lý Vân Thông, loay hoay đến đầu đầy mồ hôi. Hắn nhìn thấy Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô mang theo hai đứa bé đến đây, lập tức cười to nói: “Cuối cùng hai người đã chịu về, hai người còn không về, em đều cho rằng hai người vào núi sinh con đấy.”

“Cút sang bên, miệng chó không mọc được ngà voi.” Lý Thanh Vân cười mắng một câu, chủ yếu sợ em họ da mặt mỏng, xấu hổ.

Dương Ngọc Nô ngoài ngượng ngùng ra nhưng cũng đáp trả một câu: “Nếu như trong miệng cậu ấy có thể mọc được ngà voi, vậy đã không ở đây nuôi gà.”

Một câu nói này đã khiến Lý Vân Thông xấu hổ đến không có mặt mũi gặp ai, hồi lâu không dám trêu ghẹo hai người nữa.

Đồng Đồng và Mao Mao kéo hai con chó săn lại, vạch miệng chúng nó ra, muốn nhìn xem trong miệng chúng nó có ngà voi không. Sau khi xem xong, hai đứa cùng nhau lắc đầu, lặng lẽ trao đổi: “Ngà voi có dáng dấp như thế nào?”

Hai nhóc con thảo luận, còn vụng trộm nhìn miệng Lý Vân Thông, giống như đang so sánh xem răng giữa đôi bên có gì khác nhau, định khoa tay múa chân ra vài cái ngà voi.

Lý Vân Thông trực tiếp ngồi trong góc vẽ vòng tròn.

Lý Thanh Vân thừa dịp mọi người không chú ý, đổ một ít linh tuyền không gian vào trong thùng nước, những nước này đều dùng để trộn thức ăn chăn nuôi cho gà con, thêm linh tuyền không gian, có bệnh chữa bệnh, không bệnh khỏe thân, tóm lại có rất nhiều chỗ tốt.

Những con gà con này thật khỏe mạnh, nhiều ngày như vậy, không chết con nào, tinh lực vô cùng tràn đầy, nhảy lên nhảy xuống, thậm chí còn dựa vào cái giá nhảy lên trên lưới quây gà ở trên ngọn cây ăn quả.

“Chú Thiết Trụ đâu? Sao hôm nay không nhìn thấy chú ấy vậy?” Tuần tra một vòng, Lý Thanh Vân mới nhớ ra chuyện này.

Lý Vân Thông chỉ vào ruộng bậc thang ở nơi xa, nói: “Đang bán rau kìa, có mấy nhóm lái buôn rau đến rồi, ra giá càng ngày càng thấp, còn không bán thì chỉ có nát ở trong ruộng thôi. Nhưng mà có vài lái buôn rau chó má lòng dạ hiểm ác, chỉ ra vài xu tiền một ký, kể cả phí nhân công hái rau đều không đủ, chú Thiết Trụ vốn định dù nát trong ruộng cũng không bán, nhưng hôm nay lại có lái buôn rau đến, chú ấy không nhịn được, định đi thử vận may.”

“Hả? Hiện giờ trồng cải trắng vụ xuân và cải củ vụ xuân không phải chỉ có một mình nhà chú ấy, đều là giá bao nhiêu?” Lý Thanh Vân nhìn ruộng bậc thang ở bên cạnh, bởi vì có giàn đậu đũa chắn, cho dù ở trên đỉnh núi cũng không rõ ràng tình huống bên kia.

Lý Vân Thông căm tức nói: “Giá giống nhau, không có nhà nào ngoại lệ cả. Khi chưa tới vụ, cải trắng còn thể 16 xu – 2 hào 1 ký, cải củ cũng gần 6 hào 1 ký. Hiện giờ hay rồi, cải trắng chỉ có 10 xu 1 ký, cải củ 2 xu một ký, còn kêu dân trồng rau tự tìm người hái rau, vận chuyển lên xe vận tải cho bọn họ.”

Trong nhà Lý Vân Thông cũng trồng vài mẫu cải trắng và cải củ, chẳng những bị lỗ tiền phân và hạt giống, cảm giác bực tức vì bị người ép giá này càng khiến cho người ta khó chịu.

“Đừng nóng vội, sẽ luôn có biện pháp giải quyết thôi.” Lý Thanh Vân không phải không thể thay đổi hương vị của cải trắng và cải củ, nhưng làm như vậy quá trắng trợn, sẽ khiến cho người ta nghi ngờ, do đó hắn không định kiếm khoản tiền này.

Nhưng nhìn thấy bà con cùng thôn phải bù lỗ ở đây, cũng nóng lòng, muốn tìm biện pháp giải quyết khẩn cấp cho bà con.

Vừa cho gà con ăn xong, tạm thời không có việc gì, Lý Vân Thông rửa tay, đóng cửa sắt nhỏ lên đỉnh núi, đi xuống dưới cùng với Lý Thanh Vân.

Đồng Đồng và Mao Mao đã chạy ở đằng trước, đuổi theo bươm bướm trong ruộng rau, mấy người lớn đi ở đằng sau nói chuyện, bị hai đứa bé bỏ lại nửa ruộng.

Hai con chó săn nhìn thấy một con nhím ở gần lều dưa, tò mò định ngửi thử, lại bị con nhím co tròn lại đâm vào mũi. Hai con chó săn lập tức giận dữ, nào thì dùng móng vuốt đẩy, lại dùng răng cắn, nhưng làm kiểu gì đều là mình chịu thiệt, tức giận đến lượn vòng, tạm thời không biết làm sao, chịu thua con nhím này.

Con nhím cũng sẽ gây họa cho dưa hấu và dưa lê, nhưng nguy hại không lớn, còn kém xa lực phá hoại của con lửng lợn, do đó Lý Thanh Vân không định quản nó.

Khi hắn đang định gọi Kim Tệ và Đồng Tệ đi xuống, chợt nghe thấy tiếng khóc hoảng sợ của hai đứa bé truyền đến từ dưới ruộng.

Lý Thanh Vân biến sắc, vội vàng chạy xuống, Dương Ngọc Nô cũng chạy xuống theo, sợ đứa bé xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

“Gâu gâu gâu gâu…” Vài tiếng chó sủa nặng nề, xen lẫn trong tiếng khóc của đứa bé.

Khi Lý Thanh Vân chạy xuống đã nhìn thấy một con chó ngao Tây Tạng màu đen đang nhe nanh múa vuốt gầm rú về phía Đồng Đồng, tuy rằng Mao Mao sợ tới mức vừa khóc vừa la, nhưng vẫn có khí khái nam nhi chắn ở đằng trước Đồng Đồng, cúi đầu, nhắm mắt lại, định đẩy con chó ngao Tây Tạng lớn trước mặt ra.

Con chó ngao Tây Tạng kia thậm chí còn cao hơn hai đứa bé một chút, trên cổ có vòng, nhưng không dây cột, dáng vẻ thật hung ác.

Tay nhỏ bé của Mao Mao đã có thể chạm vào mũi của nó, nó lại điên cuồng rú ầm lên, mở miệng rộng định táp cánh tay của Mao Mao, nếu như cái mồm to này vừa cắn, nửa cánh tay của đứa bé sẽ không còn.

Cách đó không xa có vài du khách từ trong thành phố đến, một nam thanh niên cầm xích chó trong tay, không hề để ý đến còn cười nói với bạn bè, thậm chí rảnh rỗi lấy điện thoại ra chụp ảnh cho chó ngao Tây Tạng, coi tiếng khóc của đứa bé thành thú vui.