Chương 105: Truyền thừa của Ngộ Đạo quan

Tôn Đại Kỳ trừng mắt, hùng hổ nói: “Ngộ Đạo quan chó má ấy, ta chỉ biết đó là Hát Trà quan. Mọi người vất vả đi lên núi, lại tặng quà lại nói lời hay, không phải chỉ vì muốn hai chén trà ngon từ chỗ lão mũi trâu thôi sao. Lão mũi trâu kia lại hay rồi, cực kỳ keo kiệt, mỗi lần mỗi người chỉ có thể uống một chén trà, uống nhiều hơn một giọt đều không có. Ha ha, sau này giống như sợ bọn ta lại đến đòi trà, thế mà mất tích ly kỳ, cả mấy cây trà lá tròn kia cũng biến mất theo.”

Tiểu đạo sĩ tức giận, mặt đỏ lên, hỏi: “Sao ngươi lại mắng chửi người vậy chứ? Liên mồm lão mũi trâu mà gọi? Nghe sư phụ ta nói, bản thân sư tổ ta đều không nỡ uống nhiều trà ngộ đạo, cho các ngươi một chén đều là ân trạch, sao ngươi lại không biết tốt xấu, mắng sư tổ ta chứ?”

“Hả? Ngộ Đạo quan trên đỉnh Vọng Tiên còn có truyền nhân?” Tôn Đại Kỳ đột nhiên ngẩn ra, hơi ngoài ý muốn: “Về sau ta có đi lên đạo quan hai lần, bên trong đã sớm cực kỳ đổ nát, kể cả cây trà đều bị người kéo đi, nếu như Linh Hư đạo trưởng thật sự phi thăng, chắc sẽ bị tức chết.”

Tiểu đạo sĩ nghiêm túc đáp lại: “Ngộ Đạo quan đương nhiên có truyền nhân, sư phụ ta xuất từ Ngộ Đạo quan. Nhưng mà, lúc trước đã xảy ra chuyện gì, sư phụ ta cũng không rõ, ra ngoài du lịch về, cả đạo quan đã không người, kể cả trà ngộ đạo quý hiếm đều bị người nhổ đi.”

Tôn Đại Kỳ thay đổi sắc mặt, hỏi: “Sư phụ ngươi tên là gì?”

Khi nói đến tên sư phụ mình, vẻ mặt tiểu đạo sĩ cung kính, chắp tay về một phương hướng khác: “Tục danh sư phụ Huyền Ấn đạo trưởng, không biết lão nhân gia có từng nghe nói đến chưa?”

Tôn Đại Kỳ ngẫm nghĩ, hình như có một người như vậy, chợt nói: “A? Hóa ra là Tiểu Ấn Tử, không nghĩ tới còn có thể nghe thấy tin tức của hắn, không tệ, lần này vào núi không uổng phí. Vậy ngươi tên là gì, trước mắt ở đạo quan nào?”

“Bần đạo Thanh Phong, ở trong đạo quan Vô Danh trên ngọn núi kia với sư phụ và các sư huynh.” Tiểu đạo sĩ nói xong, chỉ vào một ngọn núi hiểm trở trước mặt nói.

“Đạo quan không có cả tên, tu hành cái rắm ấy! Khi còn trẻ Tiểu Ấn Tử kia rất thông minh lanh lợi, sao trưởng thành rồi, kể cả tên một đạo quan đều không biết đặt.” Tôn Đại Kỳ nói thầm một câu, nhưng không mắng chửi sư tổ người ta là lỗ mũi trâu ở trước mặt tiểu đạo sĩ nữa.

Lý Thanh Vân ở bên cạnh nghe bọn họ tán gẫu, hơi ngạc nhiên, không ngờ đạo quan đổ nát ở trên đỉnh Vọng Tiên còn có truyền thừa. Nghe bọn họ nói chuyện, cũng không chậm trễ việc trong tay, chặt gà rừng thành miếng, cắt khúc rắn độc, đổ nước trong bình thường vào, đốt lửa đun sôi. Đổ bỏ nước sôi lần đầu tiên, rửa sạch bọt nổi và bọt máu, lại đổ nước trong vào, thêm hành cắt khúc và lát gừng, lửa lớn đun.

Chờ sôi rồi chuyển sang lửa nhỏ, hầm một lúc, lại thêm nấm đầu khỉ vào, chuyển lửa vừa lại nấu nửa tiếng, là có thể rắc rau thơm ra nồi.

Nấu canh là một công việc chậm rãi, do đó khi tăng lửa lên, tạm thời không cần để ý đến nó. Dùng cành tươi xuyên qua hai con thỏ, bôi mỡ gà rừng lên, đặt trên giá treo nướng, vừa nướng vừa xoay.

Không bao lâu sau đã ngửi thấy mùi thịt nướng. Vào lúc này phải xoay không ngừng, không thể ngừng lại, ngừng lại sẽ cháy khét. Dương Ngọc Nô ngồi xổm bên cạnh, giúp đỡ Lý Thanh Vân xoay một con thỏ hoang khác.

“Anh họ, đã chín chưa? Em ngửi thấy mùi thịt rồi. Đúng rồi, anh có mang muối và thì là không?” Dương Ngọc Nô không nghe tiểu đạo sĩ và Tôn Đại Kỳ nói gì, lực chú ý của nàng gần như đều đặt lên trên người Lý Thanh Vân.

Bà Phó nghe cả hai bên, nhưng phần lớn lực chú ý vẫn rơi lên trên người Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô, nghe thấy vậy cười nói: “Bé ngốc, đâu nhanh chín như vậy, hiện giờ mới chỉ chín có lớp da bên ngoài thôi, thịt bên trong còn lâu. Muối và thì là không cần lo, Phúc Oa còn mang cả nồi niêu chén bát, những gia vị này chắc chắn không quên.”

“A, cháu chỉ lo anh họ quên thôi. Đồ ăn ngon như vậy, nếu như không có gia vị, rất khó chịu. Đúng rồi, nghe ông Tôn và tiểu đạo sĩ nói chuyện, hình như bọn họ còn có gì đó sâu xa sao?”

Bà Phó cười nói: “Đó là chuyện trong chốn võ lâm của bọn họ, chúng ta không cần quan tâm. Lúc trước ông bà xuống nông thôn sản xuất, có kết bạn với lão đạo sĩ ở trong núi sâu, nói là công phu thật cao cường, trong đạo quan có vài cây trà ngon, bọn họ thường xuyên chạy đến uống ké. Khi đó ông bà và ông nội Phúc Oa còn trẻ, chỉ chớp mắt đã già đi.”

Lý Thanh Vân cũng nói: “Nghe ông nội cháu nói, khi quen biết Linh Hư đạo trưởng kia, đạo trưởng đã tuổi tác không nhỏ, một lần cuối cùng khi gặp hắn, vẫn rất khỏe mạnh, hai người còn kiểm chứng tâm đắc trên quyền thuật, sau này không biết xảy ra chuyện gì, khi lại đi đạo quan kia xem, một người cũng không có.”

“Người ở trong núi sâu, chuyện gì đều có khả năng xảy ra.” Bà Phó giống như nghĩ lại những năm tháng hỗn loạn đó, giọng nói hơi sa sút.

Đúng lúc này, Tôn Đại Kỳ đột nhiên hỏi: “Phúc Oa, ngọn núi trước kia có đổi tên không?”

“Không, ai sẽ nhàm chán đi đổi tên cho ngọn núi chứ? Vẫn gọi là đỉnh Nhật Chiếu. Trước kia đỉnh núi không có đạo quan, sườn núi là miếu Tiên Nữ, chỗ chúng ta muốn tới chính là nơi đó. Đi sang bên tay phải, nếu như không lạc đường thì có thể lên đỉnh Vọng Tiên, những ngọn núi này đều có đường thông sang, nhưng mà đường núi rất khó đi.” Lý Thanh Vân không hề ngẩng đầu lên đáp lại.

Tiểu đạo sĩ Thanh Phong lại nói: “Sư phụ ta muốn đổi tên cho ngọn núi kia, có điều hắn nói bây giờ không thể làm được, nhưng một ngày nào đó sẽ làm được.”

“Vậy sư phụ ngươi đỉnh đổi tên đỉnh Nhật Chiếu thành gì?” Lý Thanh Vân tò mò hỏi.

“…” Tiểu đạo sĩ lắc đầu, khi mọi người cho rằng hắn cũng không biết, lại nghe hắn nói: “Tạm thời không thể nói.”

“Ha ha, còn giữ bí mật nữa.” Lý Thanh Vân không quan tâm, tên của ngọn núi được dân địa phương gọi vô số năm, đời đời gọi như vậy, không phải muốn đổi là có thể đổi được. Cho dù dân chúng bình thường không có ý kiến, chính phủ địa phương cũng sẽ không đồng ý.

Dương Ngọc Nô cũng cười nói: “Chẳng lẽ định thay đổi làm đỉnh Ngộ Đạo? Đạo quan Vô Danh kia cũng gọi là Ngộ Đạo quan? Noi theo sư tổ.”

Vốn là một câu nói đùa, lại thấy tiểu đạo sĩ Thanh Phong thay đổi sắc mặt, chắp tay thi lễ: “Vị thí chủ này, bần đạo Thanh Phong có lễ.”

Nói là có lễ, thật ra đang hỏi danh hào đối phương, không có danh hào thì nói họ tên.

Dương Ngọc Nô coi như sinh ra ở võ lâm thế gia, đời đời đều luyện quyền, không xa lạ gì với những lễ tiết này, lười biếng đáp lại một câu: “Ta họ Dương, nhìn ngươi không nhiều tuổi lắm, gọi ta một tiếng chị là được. Đây là anh họ ta, họ Lý, về sau ngươi cũng có thể gọi anh.”

Tiểu đạo sĩ cho rằng Dương Ngọc Nô không muốn nói tên, cũng không hỏi lại, chỉ nói: “Nếu như sư phụ ta biết suy đoán vừa rồi của ngươi, nhất định sẽ coi ngươi là tri kỷ.”

“Thật sự gọi là đỉnh Ngộ Đạo à? Ha ha, coi như chị chưa nói gì, chị chỉ đoán thôi.” Dương Ngọc Nô đáng yêu thè lưỡi, ngồi xổm bên cạnh Lý Thanh Vân không nói gì. Nhưng lại vụng trộm muốn xé một một miếng thịt thỏ, chính là bỏng ngón tay, đưa lên trên môi thổi.

Lý Thanh Vân búng mũi nàng, dùng khẩu hình miệng người khác không thể phát hiện ra nói: “Mèo tham ăn!”

Dương Ngọc Nô xoa bụng, làm mặt quỷ, ý bảo mình đói bụng lắm, rất muốn ăn gì đó.

Vốn hai con thỏ một nồi gà rừng là đủ để cho bốn người bọn họ ăn, nhưng lại thêm một tiểu đạo sĩ thần bí, chút đồ ăn ấy không đủ chia. Kêu Dương Ngọc Nô xoay thỏ hoang nướng giúp mình, hắn lấy gia vị ở trong ba lô, tiện thể lấy ra một ít bánh nướng, đặt ở trên lửa nướng nóng là có thể ăn.

Loại bánh nướng này có kích cỡ chừng bàn tay người đàn ông trưởng thành, có hình trứng, phổ biến ở phương Bắc, ở khu vực Xuyên Thục ít thấy. Nhưng trấn Thanh Long có một tiệm, buôn bán không tệ lắm, có ngọt có mặn, bên ngoài vàng óng, ngửi thơm ngào ngạt, một mặt còn rắc vừng, nhìn rất muốn ăn.

“Wow, kể cả bánh nướng đều mang đến, anh họ anh sắp vô địch. Sắp chết đói rồi, cho em một cái ăn trước.” Dương Ngọc Nô nhận lấy bánh nướng, chỉ đặt trên lửa nướng sơ, đã bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.

“Ăn từ từ, thỏ nướng chín rồi, em không thấy anh đã rắc gia vị lên sao? Hơn nữa, Kim Tệ và Đồng Tệ đều thông minh hơn em, không phát hiện chúng nó đã đứng lên chảy nước miếng à?”

“… Đáng ghét.” Dương Ngọc Nô lẩm bẩm không rõ hờn dỗi một câu, lại nhận lấy chân sau con thỏ đã nướng chín Lý Thanh Vân đưa cho nàng, ăn còn thơm hơn bất kỳ ai.

Một chân sau khác của con thỏ đưa cho bà Phó, về phần hai chân trước, Lý Thanh Vân rất hào phóng lưu lại cho Tôn Đại Kỳ và tiểu đạo sĩ, bởi vì một con thỏ kia còn có hai chân sau hoàn chỉnh. Chân thỏ nướng nóng hầm hập ăn kèm với bánh nướng màu vàng thơm ngào ngạt, mĩ vị nhân gian.

Tôn Đại Kỳ vẫn luôn trò chuyện với tiểu đạo sĩ đột nhiên tỉnh ngộ, vì sao con thỏ nướng xong lại không có phần mình, chờ khi hắn tỉnh ngộ ra, Lý Thanh Vân đã ăn xong một chân sau, một chân sau khác đã gặm hai miếng, miệng đầy mỡ, rất chưa đã ghiền.

“Ngươi thằng nhóc này lưu lại cho ta một chút, ngươi cũng quá không phúc hậu, tôn sư trọng đạo một chút, ngươi phải học tập Thanh Phong một điểm này, trước khi ăn gì thì phải ngẫm lại sư phụ ngươi là ta đây. Ừm, mặc dù chỉ là nửa sư phụ.” Tôn Đại Kỳ bất mãn kêu lên, cướp lấy nửa con thỏ, nhanh chóng xé hai chân trước ra, một chân đưa cho tiểu đạo sĩ, một chân lưu lại cho mình.

“Đầu óc ông bị nước vào hả? Trước kia nói gì đều không chịu thu cháu làm đồ đệ, hiện giờ sao lại tự nhận mình là sư phụ chứ? Là miệng ông có vấn đề, hay là tai cháu có vấn đề đây.” Lý Thanh Vân đã sớm mất đi kính trọng nên có đối với lão đầu này, nếu như ngươi không dạy dỗ hắn, hắn lập tức sẽ dạy dỗ ngươi, do đó phải tiên hạ thủ vi cường.

“Sau khi nhìn thấy tiểu đạo sĩ Thanh Phong, ta đột nhiên cảm thấy, nếu như thu một đồ đệ hiếu thuận cũng rất có mặt mũi. Khi người khác hỏi tục danh sư phụ hắn, hắn đều sẽ cung kính ngước lên trời chắp tay, lễ phép bao nhiêu.”

“Muộn rồi, hiện giờ cháu đột nhiên mất đi hứng thú bái sư, không có việc gì luyện mấy chiêu Cầm Nã Cách Đấu thuật là đủ dùng.” Lý Thanh Vân không hề động lòng.

“…” Tôn Đại Kỳ cảm thấy không nên nhắc đến chuyện thu đồ đệ vào lúc này, rất mất thể diện, lại bị từ chối.

Thanh Phong coi như không nghe thấy bọn họ nói chuyện, ăn vài miếng thịt thỏ nướng, khen ngợi nói: “Thịt thỏ nướng ăn ngon thật, cho tới bây giờ ta ở trong đạo quan chưa từng được ăn đồ ăn ngon như thế. Chờ các ngươi đến đạo quan của ta, ta nấu cháo rau thịt nạc cho các ngươi, đó là món ta làm ngon nhất.”

Lý Thanh Vân cười, đột nhiên nói: “Tiểu đạo sĩ Thanh Phong, có phải ngươi có một sư đệ tên là Minh Nguyệt không?”