“Tam thẩm, đây là tiểu muội muội ạ?”
Ăn sáng xong, Thiện Mai Nương với Thiện Lan Nương không có việc gì làm, liền chạy đến phòng của tam thẩm xem tiểu muội muội.
“Con bé nhỏ nhỏ, trông đáng yêu như heo con mới sinh sau vườn vậy.”
Đối với Thiện Lan Nương, heo con là đáng yêu nhất, lúc nhỏ dáng dấp tốt, khi trưởng thành ăn rất ngon, toàn thân đều là bảo vật.
Đây là lời khen tốt nhất mà nàng có thể nghĩ ra.
Đan Đan nghe lời khen của đứa nhỏ ba bốn tuổi dành cho mình, không nhịn được co rút, đây cũng tính là lời khen sao.
“Lan Nương nói đúng nha, không phải là giống heo con thật sao?”
Lữ Tú Cúc, vén rèm cửa đi vào. Phụ nữ mới sinh phải tránh gió, nên cửa tam phòng đã treo màn dày dùng để chắn gió đông. Nàng vốn là muốn đến xem thử ngoài việc mang canh gà, thì mẹ chồng nàng có còn đem cái gì tốt cho nhà lão tam không. Không nghĩ đến lại nghe con gái ngu ngốc nhà lão nhị khen tiểu yêu tinh kia giống heo con, không nhịn được cười.
“Tam đệ muội, không phải ta muốn nói nha...”
Lữ Tú Cúc đang muốn lấy thân phận đại tẩu để nói chuyện với Tô Tương, lại thấy đứa nhỏ trong ngực đang hé mắt nhìn nàng.
“Không phải ta muốn nói nha, ngươi toàn cho Phúc Bảo mặc mỗi tã lót. Lúc trước tướng công ta trở về có cho ta vài thước vải, mà màu sáng quá, không hợp với ta, ta thấy nó hợp để may đồ cho Phúc Bảo đấy.”
Vừa nói xong, Lữ Tú Cúc liền hối hận, muốn tát cho mình một cái.
Nàng lại bị tiểu yêu tinh tam phòng kia mê hoặc.
Đan Đan, không đúng, hiện tại nên gọi nàng là Thiện Phúc Bảo, có một cái tên mới mang theo sự kỳ vọng của trưởng bối, nàng cũng nên nói lời tạm biệt với cuộc sống trước đây.
Phúc Bảo hiện tại vẫn chưa thể nhìn rõ mọi thứ, sự khác nhau của những bóng người trong mắt nàng chỉ là những viên tròn to, viên tròn nhỏ, xám xám trắng trắng, lẫn lộn thành một đám.
Trong mắt nàng, đại bá mẫu Lữ Tú Cúc chính là một viên tròn to di động, hình dáng to gấp mấy lần hai đường tỷ vừa rồi.
“A a ——”
Nàng bị bọc tã kín mít, tay chân không thể nhúc nhích, chỉ có thể a a hai tiếng, xem như là chào hỏi đại bá mẫu lần đầu gặp mặt.
Lữ Tú Cúc đang phỉ nhổ chính mình, thấy viên thịt hồng hào nũng nịu kêu mình, cười toét miệng lộ ra hàm răng trống trơn, hai lúm đồng tiền như có như không, lập tức mất máu, quên luôn việc tự phỉ nhổ, chỉ hận không thể cho đứa nhỏ nhiều đồ hơn nữa.
“Đại tẩu, tẩu không cần hoang phí như thế, Phúc Bảo chỉ là đứa nhỏ, không cần dùng vải tốt như thế đâu.”
Lữ Tú Cúc tự nhiên đối xử tốt như vậy làm Tô Tương có chút thụ sủng nhược kinh(1), đồng thời cũng cảm thấy không chân thật. Nàng không ngu ngốc tới mức không biết được sóng ngầm mãnh liệt trong nhà, nhị phòng còn đỡ, chứ vị chị dâu đại phòng này thì lúc nào cũng xem họ là cái đinh trong mắt, mỗi lần tam phòng được cái gì tốt, nàng ấy đều khó chịu ra mặt.
Trước đây khi nàng sinh Phúc Đức, mẹ chồng có cho nàng một phần vải dư của cha chồng, chỉ đủ để may một cái tã lót, vậy mà khi nàng ở cữ, đại tẩu cũng tìm cớ bắt chẹt một thời gian.
Bây giờ đối phương lại chủ động đưa vải cho mình, chẳng lẽ mặt trời mọc đằng tây?
Tô Tương lại thầm nghĩ, không lẽ đại tẩu có mưu đồ gì? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tam phòng bọn họ cũng chẳng có gì đáng để đại phòng tính kế, trong nhà còn cha mẹ, tiền bạc đều do họ quản lý, tướng công nàng cũng không có tiền đồ như đại ca, thứ duy nhất tam phòng có chính là tay nghề thêu thùa của nàng, không lẽ đại tẩu muốn theo nàng học thêu? Nhưng cái này không phải ngày một ngày hai mà học được.
“Ngươi khách khí quá, ta dù sao cũng là đại bá mẫu của Phúc Bảo, với quan hệ của chúng ta, đương nhiên phải cho Phúc Bảo một cái tã thật đẹp rồi.”
Lữ Tú Cúc không tự chủ được mà bước tới cạnh Tô Tương đang nằm trên giường, càng nhìn gần càng thấy thích đứa nhỏ trong ngực Tô Tương.
Vui mừng và yêu thương trong mắt không giống như giả bộ, Tô Tương thầm nghĩ trong lòng, không lẽ nàng ấy hợp mắt con gái mình?
Đạ tẩu là người nổi tiếng keo kiệt, trừ phu quân cùng nhi tử thì ai cũng đừng hòng lấy được đồ từ tay nàng, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng rất ít khi chiếm được lợi ích của nàng.
Tô Tương cúi đầu, nhìn con gái đang phun bong bóng, liền cảm thấy đại tẩu thích Phúc Bảo cũng là chuyện bình thường, con gái đáng yêu như vậy, người khác không thích mới là lạ.
“Đại tẩu, ta bế mỏi tay rồi, tẩu giúp ta bế Phúc Bảo một lát đi.”
Chị em dâu hòa thuận với nhau cũng không phải là chuyện xấu. Tô Tương không có dã tâm lớn, nàng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Sau này mà phân gia, nàng vẫn còn nghề thêu để kiếm sống, với lại tam phòng bọn họ có thể sẽ được chia một phần ruộng đất, sẽ không đói chết.
Cho nên nhìn đại tẩu yêu thương con gái mình, Tô Tương nghĩ có thể dựa vào chuyện này, cải thiện quan hệ với đại phòng, không tính toán so đo đấu đá lẫn nhau, mọi người đều vui vẻ.
“Vậy để ta bế giúp ngươi.”
Lữ Tú Cúc bối rối, lòng nghĩ phải dè dặt, đôi tay lại tự giác đưa ra, đem cục bột mềm mại trong ngực Tô Tương ôm vào lòng.
Cháu trai trưởng Thiện gia Thiện Phúc Tông năm nay tám tuổi, Lữ Tú Cúc cũng không mang thai lần nào nữa, cùng lắm chỉ bế con của em dâu bên nhà mẹ đẻ, còn đứa nhỏ mà em dâu bên chồng sinh chính là đối thủ cạnh tranh trực tiếp của nàng, nàng ghét còn không hết chứ ở đâu mà vui vẻ ôm ấp.
Thời đại này, con gái đã lấy chồng thì không thể thường xuyên về nhà mẹ đẻ, nên Lữ Tú Cúc không thể gần gũi với con cháu bên ngoại nhiều. Đã nhiều năm như vậy, giờ lại để nàng bế một đứa nhỏ, nàng không nhớ phải để tay thế nào.
Tư thế này sợ tay sẽ cấn tiểu Phúc Bảo, tư thế kia lại sợ ôm không chặt làm cho đứa nhỏ rơi xuống đất, cả người liền căng cứng.
Cuối cùng nhờ Tô Tương chỉ dẫn mới chỉnh về được tư thế thoải mái.
“Hô, hô.”
Thiện Phúc Bảo vừa nãy bị ôm chặt cứng, giờ được chuyển sang tư thế thoải mái, miệng nhỏ liền chép chép, vốn định mở to mắt nhìn, nhưng càng cố mở to mắt lại càng muốn híp lại, lim dim ngủ.
Cái này cũng không trách được nàng, trẻ con chính là như vậy, ăn no liền ngủ, ngủ đủ lại quậy, quậy mệt lại ăn, ăn rồi lại ngủ. Nhất là trẻ sơ sinh, một ngày 24 giờ đều là ngủ, hiện tại Thiện Phúc Bảo chỉ là em bé nên cũng không thể kháng cự lại bản năng này được.
“Tam đệ muội, ngươi xem, Phúc Bảo lại ngủ rồi, còn chép miệng nữa, không biết có phải do mơ thấy ăn ngon hay không.”
Lữ Tú Cúc cảm thấy phản phất hình ảnh mình lúc mới sinh con trai Thiện Phúc Tông, khi đó nàng cũng tràn ngập yêu thương như vậy, cảm thấy đứa nhỏ trong lòng là tất cả của mình.
“Đại tẩu, tẩu xem, Phúc Bảo dường như rất thích tẩu đó, tẩu bế cũng không khóc nháo.”
Trẻ vừa mới sinh nên còn dễ chịu, đợi tới lúc đầy tháng mới bắt đầu khó chiều. Hầu như mỗi đêm đều tỉnh giấc nhiều lần, đói bụng khóc, đi tiểu cũng khóc, không vui khóc, vui cũng khóc, cả ngày lẫn đêm ầm ĩ mấy chục lần. Không phải không có đứa nhỏ dễ tính, chỉ là đứa nhỏ như vậy tương đối ít.
Lữ Tú Cúc không nghĩ nhiều như vậy, nghe Tô Tương nói, trong lòng càng thêm vui sướng.
Chờ Thiện Phúc Bảo ngủ say, Lữ Tú Cúc liền dắt Mai Nương và Lan Nương ra ngoài, tránh cho đứa nhỏ bị tiếng ồn đánh thức.
Vén rèm cửa lên, gió từ bên ngoài lùa vào người khiến Lữ Tú Cúc đột nhiên tỉnh táo.
Vừa rồi nàng đã đồng ý cái gì vậy…
---
(1)Thụ sủng nhược kinh - 受宠若惊: được đối tốt mà cảm thấy sợ.
---------------------------------------------------
Người dịch: NguSi
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com