Chương 2: Ra khỏi phủ 2

“Thủy Trúc, ta chỉ sợ không bảo vệ được ngươi! Ngươi cùng Xảo Lan không còn nhỏ tuổi nữa, để ta đi bẩm báo với phụ thân, thả các ngươi ra khỏi phủ thôi.”

Tự do đột ngột xuất hiện, Phó Yên cảm thấy không chân thật, chậm rãi bình tĩnh lại.

“Tiểu thư, nô tỳ cùng Xảo Lan đều đi rồi, ai sẽ tới hầu hạ tiểu thư. Nô tỳ đã nhận lời phu nhân đời trước rằng sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư.”

Nhắc tới mẫu thân, hốc mắt Triệu Vân Yên hơi ửng đỏ.

“Ngươi đừng lo lắng cho ta. Hôm kia ngoại tổ mẫu gửi thư, chờ ta quay về kinh, bà sẽ đưa hai nha hoàn cùng ma ma lại đây cho ta. Phu nhân sẽ vì sĩ diện, trưởng bối ban cho không thể từ chối.”

“Không phải ngươi còn muốn đi tìm ca ca sao? Đi thôi.”

“Ân tình của tiểu thư, nô tỳ suốt đời không quên!” Phó Yên lui ra phía sau một bước, cúi người hành lễ.

“Tiểu thư! Tiểu thư!”

Xảo Lan vén rèm lên, cao giọng gọi.

“Nhị thiếu gia, tam tiểu thư, tứ tiểu thư đều đã sắp đến đại đường dùng cơm, chúng ta cũng mau qua đi thôi.”

Phó Yên cùng Xảo Lan đỡ Triệu Vân Yên đứng dậy, đi bộ về phía đại đường.

Sau khi dùng cơm dùng xong, người Triệu gia theo thường lệ ai làm việc nấy.

Triệu Thanh Tùng xử lý chuyện giao tiếp hành chính.

Nhị thiếu gia Triệu Thừa Tín là thiếu gia duy nhất trong phủ, năm nay mười lăm tuổi, nhỏ hơn Triệu Vân Yên một tuổi, sau khi Phương Hoa được nâng lên làm chính thê thì càng được chiều chuộng như bảo bối châu báu, hô mưa gọi gió. Không biết đọc sách nhưng ăn nhậu chơi bời cái gì cũng thành thạo.

Triệu Thừa Tín vừa dùng cơm, vừa thỉnh thoảng ngắm Phó Yên đang đứng phía sau Triệu Vân Yên.

Còn tự nhận mọi hành động của mình đã được giấu kín, Triệu Vân Mộng ngẩng đầu nhìn thấy, bĩu môi, trợn trừng mắt, tiện thể trợn mắt nhìn về đại tỷ Triệu Vân Yên.

Triệu Vân Yên cúi đầu thản nhiên dùng cơm, coi như không nhìn thấy gì hết.

Chờ đến khi phụ thân rời đi, Triệu Thừa Tín liền ném chén đũa sang một bên “Nương, con đi trước, hôm nay con có hẹn cùng đám đường huynh đi chơi cờ viện!” Triệu Thừa Tín nói qua với mẫu thân một tiếng, lập tức chạy mất dạng.

Phương Hoa luôn miệng sai đám nô tài đuổi kịp Triệu Thừa Tín, để ý thiếu gia.

Triệu Vân Mộng là muội út cùng một mẹ đẻ ra với hắn, mười ba tuổi, kiêu kỳ bá đạo. Tuy Tam tiểu thư Triệu Vân Vũ cũng mười ba tuổi, nhưng là do người thiếp là Liễu thị sinh ra, tính tình ngoan ngoãn vâng lời, thường thường đi theo sau Triệu Vân Mộng.

Sắp tới ra cửa, trong phủ cần phải dọn dẹp sửa soạn không ít đồ vật.

Triệu phu nhân bảo ba tỷ muội tự đi về phòng sửa soạn rồi nghỉ ngơi.

Tới chạng vạng, sau khi Triệu Thanh Tùng trở về phủ, Triệu Vân Yên dẫn theo Phó Yên và Xảo Lan đi tới thư phòng.

Quản gia nhìn thấy đại tiểu thư tới đây liền vào thư phòng bẩm báo một tiếng, dẫn Triệu Vân Yên vào.

“Có chuyện gì?”

Triệu Thanh Tùng đã đứng tuổi, ông vừa mới vào phủ, trên người vẫn mặc công phục chưa kịp thay, vừa viết chữ vừa hỏi nữ nhi vốn trầm mặc ít lời từ xưa đến nay.

Sau khi Triệu Vân Yên hành lễ liền dịu dàng nói: “Chúng ta ít ngày nữa sẽ phải quay về kinh, dựa theo lệ thường đám nha hoàn bên cạnh nữ nhi cũng đã đến tuổi kết hôn có thể thả ra khỏi phủ. Nữ nhi liền nghĩ trước khi quay về kinh thả bọn họ ra khỏi phủ, tránh cho sau này về kinh mọi việc bề bộn lại phải làm phiền phụ thân và phu nhân việc nhỏ này.”

“Ừ, con suy xét chu đáo. Việc ở sau nhà con cứ nói với phu nhân là được.”

“Phụ thân, bọn họ là do lúc mẫu thân còn sống chọn mua, làm bạn với nữ nhi đã hơn mười năm. Nữ nhi muốn cho mỗi người bọn họ một phần lễ vật làm hồi môn, thả bọn họ ra khỏi phủ tự do kết hôn, cũng làm trọn một phần duyên số của mẫu thân và nữ nhi.”

Nghe thấy con gái nhắc tới phu nhân đời trước, ngòi bút của Triệu Thanh Tùng chợt ngừng lại, hơi ngơ ngẩn một chút, người kia đã qua đời cũng đã hơn mười năm rồi.

Ngay sau đó ông lại cầm bút lông lần nữa, tiếp tục viết.

“Nếu như thế, con cứ quyết định là được. Lễ vật ta sẽ sai quản gia lát nữa đưa cho con.”

“Nữ nhi cảm tạ phụ thân đã chấp thuận, con xin cáo lui trước.”

“Ừ… Về đi.”

Triệu Vân Yên rời khỏi thư phòng.

Vừa mới trở lại viện Lạc Hà, quản gia đã đưa tới bốn mươi lượng bạc.

Cảm tạ quản gia xong, Triệu Vân Yên chia bạc thành hai phần, đẩy về phía Phó Yên cùng Xảo Lan.

Xảo Lan nghi hoặc mà nhìn về phía tiểu thư, đây là ý gì?