Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười, Tần Thịnh nghe những người này nghị luận về Tô Thanh Dao, tức giận nắm chặt quả đấm, quả thật muốn đánh người.
Lúc này phu nhân mở miệng hỏi to một câu " rốt cuộc là muốn bán ai?"
Tào thị liền đẩy Tô Thanh Dao lên trước một bước, tay chỉ vào Tô Thanh Dao nói" phu nhân, chúng ta muốn bán nàng ta".
Phu nhân liếc qua Tô Thanh Dao, thấy trên mặt nàng có vết sẹo bắt mắt, làn da vàng đen, thân gầy như que củi, có thể nói là xấu xí.
"Phu nhân, ngươi cũng thấy con dâu thứ năm của Tần gia! Khuyên ngươi một câu, tốt nhất đừng mua, mua về rất khó bán người khác, chẳng phải là lỗ vốn sao? "Người dân trong thôn có hảo tâm nhắc nhỏ một câu.
Những người khác trong thôn cũng nói theo" phu nhân, con dâu thứ năm này của Tần gia ngoại trừ xấu, tay chân còn không sạch sẽ. Nữ nhân như vậy ai dám mua về a?"
Phu nhân nghe xong lời này, chân mày hơi cau lại, cân nhắc một chút.
Mà Tô Thanh Dao đứng trong sân, hơi híp mắt, đánh giá những người dân tham gia náo nhiệt.
Trong thôn ngày thường không có gì náo nhiệt, người nào cũng rãnh rỗi đến hoảng, bây giờ thấy nàng bị bán, từng người từng người đều chạy tới, trực tiếp thêm dầu vào lửa, nhìn bộ dáng xem kịch của họ mười phần nhiệt tình.
Cũng không ít người đối với nàng chỉ trỏ, nghị luận. Bởi vì chuyện lúc trước nàng trộm đồ, bị thôn dân chán ghét cùng khinh bỉ.
Nếu không phải bây giờ cơ thể không có tí sức lực nào nàng sao bị mấy người này kéo ra sân chứ.
Tần Thịnh nghe những người này nói đến tức giận, không chịu nổi nữa, liền đen mặt mở miệng đuổi người " vợ ta không bán, các ngươi đều đi chỗ khác đi, đừng để ta phải lấy gậy đuổi người!".