Ân Thúy Hoa cũng cảm thấy vị phu nhân này trả giá quá thấp, “Phu nhân, hai lượng bạc , cũng quá ít đi, không nói nhiều, thấp nhất cũng phải năm lượng bạc để chúng ta không bị lỗ a!"
Phu nhân nàng mua bán người đã vài chục năm , nói về công phu cò kè mặc cả ,Ân Thúy Hoa nào có thể so với nàng.
“Tẩu tử, nếu nàng ta thật sự có giá trị năm lượng bạc vậy ngươi làm gì phải vội vàng bán nàng ta làm gì chứ. Ta nhiều nhất chỉ có thể ra bốn lượng bạc, không bán ta liền đi !” Phu nhân làm bộ muốn đứng dậy rời đi.
Ân Thúy Hoa cắn chặt răng, “Bốn lượng thì bốn lượng! Bất quá phu nhân, nhà ta còn có một cái tiểu hài tử, có thể mua luôn không? Dù sao cũng phải thêm ít tiền a".
Nói xong, Ân Thúy Hoa hướng tới mấy tức phụ dặn dò vài câu, liền thấy một hài tử khoảng ba tuổi bị kéo ra khỏi phòng.
Hài tử đúng là đệ đệ của Tô Thanh Dao , cẩu tử!
Không biết có phải tình cảm của nguyên chủ thân thể này hay không , lúc nhìn đến thân thể nhỏ nhỏ gầy gầy của cẩu tử, Tô Thanh Dao cảm thấy đau lòng.
“Phu nhân, đây chính là cái tiểu hài tử! Đầu năm nay tiểu hài tử rất đáng giá đó!” Ân Thúy Hoa chỉ vào cẩu tử rồi quay mặt nói với phụ nhân.
Ở cổ đại tiểu hài tử là dùng để nối dõi tông đường, người bình thường trong nhà dù nghèo cũng sẽ không bán tiểu hài tử.
Phu nhân nhìn cẩu tử liếc mắt một cái, hài tử so nữ nhân càng dễ bán , liền nói, “Người lớn bốn lượng, hài tử sáu lượng, tổng cộng trả cho ngươi mười lượng thế nào?"
Ân Thúy Hoa vội vàng đáp ứng.
Lúc trước một lớn một nhỏ mua về chỉ tốn năm lượng, phu nhân trả bà mười lượng , vậy còn kiếm được hẳn năm lượng tiền lời!
Tam tẩu Tào thị biểu tình hơi hơi động, tiến đến trước mặt Ân Thúy Hoa , cười hì hì nói một câu, “Nương…… Ta bán người lớn thôi, hài tử vẫn nên để lại đi!"
“Vì sao không bán hài tử ?”
“Nương, chúng ta tam phòng này không phải cũng không có hài tử sao, ta nghĩ đem cẩu tử nuôi dưỡng, về sau liền trở thành nhi tử ta!" Tào thị tính kế.
----------