Lúc đầu, cô nghĩ Đạt học không giỏi còn nghĩ mọi cách để thúc đẩy kết quả học tập của hắn nhưng sau vài buổi học cùng nhau, cô nhận ra hắn tiếp thu nhanh còn thông minh hơn cả cô. Hắn chỉ mải chơi, hay mất tập trung và quan trọng nhất là không có hứng thú với việc học. Lần nào cô nhờ hắn giải bài tập hắn chỉ cần nhìn vài phút đã làm được rồi, đúng hết nữa. Nhưng cứ hễ đến bài kiểm tra là điểm không hề thay đổi. Điều đó làm cô tức phát điên, cảm giác như hắn cô tình vậy. Mấy lần cô giáo hỏi cô về việc học của hai đứa, cô toàn vui vẻ khẳng định chắc nịnh hắn đã tiến bộ, cô còn rất tự đắc vì đã giúp được hắn. Vậy mà đã qua 3 bài kiểm tra 15’ rồi hắn vẫn kém như cũ. Cô giáo nhìn cô kiểu “ em đùa cô đúng không? ”…Cô vộ tội, cô đã cố hết sức rồi mà, nhất định hắn chơi cô một vố rồi.
“ Cậu cố tình? ” – Cô quay sang nhìn hắn. Hắn nhún vai, thể hiện mình vô tội.
“ Nếu cậu chịu nhắc tôi thì điểm đã cao rồi, tôi không biết làm” – Đạt mặt như mếu xong còn cúi gằm mặt xuống. Cô cảm giác mình đang đóng vai người xấu vậy. Hắn cố ý để bộ mặt đấy với cô thấy cô thở dài thì lén quay sang góc khác cười thầm. Thực ra bài hắn làm được nhưng hắn muốn làm, hắn luôn tính toán mọi bài làm để khi tổng kết đủ điểm lên lớp là được rồi. Hắn ghét ba hắn luôn lấy điểm số ra đánh đập, quát tháo hắn rồi so sánh hắn với đứa con riêng của ba nên hắn không còn muốn được điểm cao nữa. Ba hắn càng muốn hắn điểm cao, hắn sẽ càng cho điểm thấp. Trong mắt người ngoài, hắn là con trai duy nhất, người kế nghiệp Ông Nguyễn Đắc Thắng - Chủ tịch tập đoàn Xây dựng Đắc Thắng. Nhưng chỉ những người thân cận mới biết sắp tới, ba hắn sẽ mở lễ họp báo công bố đứa con riêng kia. Hắn hận, mẹ hắn mới qua đời chưa được một năm, ba hắn đã rục rịch chuẩn bị đám cưới với ả tình nhân kia. Hắn từng là đứa trẻ xuất sắc trong những lớp học trước, nghĩ về viễn cảnh sẽ dốc sức cho công ty…Vậy mà ngày mẹ hắn đổ bệnh, bà kể cho hắn tất cả những oan ức bao nhiêu năm qua, hắn tức giận, hắn bất lực khi không có gì để phản kháng. Hóa ra gia đình hạnh phúc bao năm qua, ba mẹ tình cảm yêu thương nhau chỉ là muốn cho hắn thấy, giả tạo hết.
Quay trở lại hiện thực, thoát ra khỏi những kí ức đau buồn đó, hắn thấy cô lắc đầu, ôm mặt, đỏ hết lên. Minh Châu thật dễ thương! Khi suy nghĩ đó vừa hiện lên, hắn nghĩ mình điên rồi, tại sao lại có suy nghĩ ấy chứ. Hắn chỉ muốn chọc cô chút vì vụ hôm trước tự nhiên mắng hắn một trận trong khi hắn chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở đứng giữa sẽ cản trở xe cộ đi vào.
“ Nếu tôi không giúp cậu được thì để tôi đề nghị cô đổi bạn khác cho cậu nhé ” – Cô hỏi hắn. Dù gì cô cũng muốn chuyển chỗ lâu rồi. Ngồi cùng hắn, cô cứ thấy sao sao ấy. Thỉnh thoảng hắn sẽ ăn xong vứt luôn vào ngăn bàn,bẩn chết đi được hoặc dùng điện thoại, xem trong giờ, ngủ thường xuyên, cô gọi dậy chép bài thì chữ cao chữ thấp. Cô bất lực luôn rồi.
Đạt nói lần sau sẽ cố gắng và ngồi với cô rất vui. Cô hay nhắc hắn khi thầy cô đến gần, hay cho hắn kẹo và dù tức giận hay bất mãn cô cũng nín lại, nhẹ nhàng nói với hắn. Lúc đấy hắn thấy cô buồn cười. Dù gì đi học khiến hắn thấy chán ngắt, ngồi cạnh cô khiến hắn muốn đi học hơn một chút.
“ Anh, em mới tìm được loại mới, mùi thơm lắm, anh thử chút không ” – Thanh Long khoác vai hỏi Thành Đạt về loại thuốc lá mới tậu được. Học sinh hút thuốc trong trường phạm quy, nếu bị giám thị bắt được thì coi như xong nhưng không phải không có cách. Nhóm hắn thỉnh thoảng sẽ rủ nhau ra chỗ bãi trống sau sân chơi bóng rổ lúc tan học hút một chút. Mấy thằng đệ của hắn cũng thuộc dạng khá giả, vì chung sở thích chơi game mà thân thiết. Tuy không phải con ngoan trò giỏi nhưng nhóm hắn cũng chưa từng bắt nạt hay trấn lột giống mấy nhóm đầu gấu nhưu trong phim. Tất cả 5 người đều có những góc khuất riêng, họ chơi và đối xử tôt với nhau. 5 người gồm: Thanh Long – con trai độc nhất của một ông chủ tiệm đồng hồ xách tay ngay gần trường; Xuân Hòa – con trai út của một gia đình bố mẹ quan chức cấp cao của nhà nước; Lịch – con ngoài giá thú, bí ẩn không ai biết về gia thế của cậu ta; Trường Sinh – người có xuất thân bình thường nhất, luôn là học sinh nhận được học bổng của trường, con của một bà mẹ đơn thân Dì Phương bán đồ ăn trong chợ và hắn. Họ bằng tuổi nhau nhưng hay gọi là anh em để thể hiện thái độ tôn trọng với hắn. Kể ra thì hơi dài nhưng mỗi người trong đây là là một cơ duyên lạ kỳ với hắn: người thì được hắn cứu, người thì cứu hắn, người thì từng ghét hắn và người bạn thân từ nhỏ của hắn. (Mọi người đoán xem ai tương ứng với cơ duyên nào).
Cả bọn túm lại, ngửi thử ai nấy cũng thấy thơm. Đang cùng nhau thưởng thức thì có tiếng người. Cả bọn nhanh chóng dập thuốc rồi tản ra. Xuân Hòa chia cho mỗi người một chiếc kẹo cao su. Dù thuốc có thơm đến mấy cũng hay bị phát hiện, nên lần nào hút xong họ đều nhai kẹo cao su. HAHAHA. Hôm nay bọn họ mạo hiểm rủ nhau thử thuốc khi ra chơi cứ tưởng thuận lợi ai dè hú hồn chim én.
Minh Châu là người ra chơi cũng sẽ ngồi bất động trong lớp hoặc đến bàn khác tám chuyện. Hôm nay lũ bạn cô rủ nhau chơi trốn tìm cho đỡ chán. Cô từ chối rồi nhưng vẫn bị kéo đi. Bọn cô chọn địa điểm gần sân bóng rổ. Cả bọn 7 người chơi bao, kéo, búa quyết đinh người úp mặt đi tìm. Cô được làm người trốn, ván đầu chưa biết trốn đâu nên chưa được bao lâu đã bị bắt về. Đứa thì trèo lên cây, đứa thì trốn sau chỗ dãy ghế ngồi,… Cười ná thở, cô chơi vui dã man. Vì bị bắt đầu tiên nên cô cùng Mỹ Lệ sẽ trở thành người đi tìm ở ván thứ hai. Với việc hừng hực khí thế bắt người, cô chạy khắp nơi mà chẳng thấy ai. Thấy có tiếng người nói sau sân bóng rổ, cô rón rén chạy đến gần thì bắt gặp Thành Đạt và mấy học sinh khác đang hút thuốc. Tuy học sinh hút thuốc là sai nhưng cũng không liên quan đến cô, cô là người không thích xen vào việc của người khác và càng không phải người thích đi mách cô giáo. Dù gì cô đã là bà cô 40 tuổi rồi, sống ở thời trước mấy việc này thấy cũng bình thường, nên cô định bỏ đi.
“ Rắc, rắc, rắc,…f*ck ” - cô đã định bỏ đi rồi thì đạp trúng vỏ chai. Tổ sư ai vô ý thức uống xong không vứt vào thùng rác hại bà đây càng giống tên trộm lén lút đang tẩu thoát. HUHUHU cô đứng bất động một lúc rồi rón rén từng bước chân lặng lẽ rút lui. Thầm mong, hội kia không phát hiện dù tiếng động hơi lớn, chưa kể họ còn lén lút nne thính giác chắc chắn sẽ tốt và cảnh giác hơn rồi.
“ Này, đứng lại, cậu thấy rồi??? ” - Thành Đạt dập thuốc khi nghe thấy tiếng động, hắn tiến lại kiểm tra thì phát hiện hóa ra là Minh Châu. Bộ dáng tẩu thoát của cô buồn cười thật đấy như con rùa rụt cổ.
“ Ơ cậu ở đây hả, tôi đang đi trốn tìm với mấy đứa bạn ” – Cô nói dối không chớp mắt, quay lại mỉm cười nhìn hắn. HIHIHI trùng hợp, trùng hợp
“ Reng, reng, reng..” – bỗng dưng điện thoại của cô reo lên. Trong tình huống này, thường cô sẽ bị hiểu lầm là chụp trộm, đậu má, hiểu lầm chồng chất hiểu lầm…
“ Alo, ừ ừ tao ở sau sân bóng rổ, ok ok tao chạy về ngay đây ” – Cô nghe điện thoại, hóa ra đám bạn bị bắt về hết rồi nhưng không thấy cô nên mới gọi điện. Bỗng nhiễn, điện thoại bị giựt, cô bất ngờ nhìn hắn. Hắn bình thản xem điện thoại của cô rồi trả lại. Hắn còn nói tốt nhất là không nên mách lẻo khong thì đừng trách hắn. Cô bĩu môi, đầy tức giận tuy tình huống này dễ hiểu lầm cô là kẻ rình rập, chụp trộm nhưng cô nhất thiết dựt mạnh thế không. Bảo bối của cô, sử dụng cẩn thận bị hắn dứt một phát. Đau tym quá đi mất.
Sau sự cố kia, cô với hắn cũng không nói chuyện với nhau nữa, cô cũng không thèm quan tâm, mặc kệ thầy cô đến cũng không gọi hắn dậy hay hắn chơi điện thoại cũng không nhắc nhở nữa. Hắn còn bày trỏ kẻ vạch ngăn cách bàn. Chắc cô thèm gần hắn không bằng!!! Hai người cứ thế cho đến khi, hắn bị gọi lên phòng giám thị. Cô giám thị được gửi một bức ảnh một đám thanh niên hút thuốc và hắn là người rõ mặt nhất. Hắn về lớp với khuôn mặt tối sầm, tức giận đập bàn làm cả lớp đều hoảng hốt nhất là cô, sợ hết hồn hết vía. Xong hắn còn quay sang lườm cô nữa chứ. Đ* má cô muốn chửi thề mất thôi, hắn nhìn cô như tội phạm, mọi người thì bàn tán nghi cô là kẻ mách lẻo FCK FCK cô bị oan, oan thật sự, ức đến phát khóc mà. Và chỗ bàn cô với hắn ngồi làm mọi người hứng thú và hóng hớt nhất cho đến khi tan học.
“ Tan học, gặp tôi ở sân thể dục ” – tiếng chuông kết thúc, Đạt nói với cô rồi xách cặp bỏ đi trước
Hôm nay cô đã hẹn về sớm đi chùa với mẹ rồi, tự nhiên xui xẻo vướng vào chuyện này. Hắn còn không có phản đối. Cô bực bối cất đồ, ở lối hành lang, đi thẳng là ra cổng đi về, bên trái là sân thể dục. Cô lưỡng lự mãi, soa cô phải đi, hắn lấy cái gì ra lệnh cho cô, đồ thần kinh. Cô cứ chửi thầm trong đầu, chân cô cứ đi. Một lúc, sau khi thoát khỏi suy nghĩ thì đã đến sân thể dục rồi. Thấy hắn đang ngồi ở dãy ghế cao nhất. Trường cô liên cấp nên rất rộng, sân thể dục và sân bóng rổ đều có hàng ghế vì ở đây hay tổ chức thi đấu giữa các lớp. Cô tiến lại gần, ngồi cách hắn một ghế.
“ Có chuyện gì? Tôi còn có việc, nói nhanh đi ” – cô ngồi xuống, nhìn hắn. Hắn quay sang nhìn cô đầy sự ghét bỏ, tôi tưởng cậu không phải người như vậy hóa ra cậu cũng thích mách lẻo nhỉ. Vui không?
“ Bằng chứng đâu? Hôm đấy cậu còn kiểm tra điện thoại tôi rồi nhé! Nói phải có lý chút chứ? Sao lại nghĩ là tôi, cậu bao nhiêu người ghét thế bị mách có gì là lạ. Các cậu hút thuốc sai rõ ràng còn ở trong trường nữa, sao lúc đấy không nghĩ có kết cục này đi. Bây giờ lại trách cứ người khác. Bị điên? – Cô kìm nén sự tức giận, cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể. Cô không làm gì nên thấy quá oan ức.
“ Tôi mới hỏi thôi mà, sao đã khóc rồi, mọi người nhìn thấy thì sao? Vãi ” – Hắn không nghĩ là cô nhưng không nghĩ được ai có khả năng nữa. Gọi cô ra cũng định hỏi cô có thấy ai không. Chưa nói được mấy câu đã bị cô nạt cho một trận, còn thấy cô khóc. Hắn đang giữ ưu thế bây giờ trông không khác gì thằng hề. Điên thật mà! Mấy học sinh đi qua đi lại thấy họ thì xì xào to nhỏ. Cả hai đều không biết bọn họ đang tranh luận trong mắt người khác lại là màn chia tay của đôi tình nhân.
“ Tôi khó chịu đấy, chiều nay cậu vào lớp đập bàn còn nhìn tôi như thế rồi mọi người nhìn tôi. Cậu nghĩ mình là ai mà tôi để ý? Kể cả tôi có nhìn thấy gì thì tôi cũng chẳng đi nói với ai đâu. Tôi đâu rảnh. Đ* má lúc đấy tôi có mười cái miệng cũng không bào chữa được nhé. Cô không giữ nổi sự hiền dịu hay có nữa, cô chửi thề luôn, cô đã kiềm nén lâu rồi. Nói xong, cô xách balo định đi xuống thì Đạt nắm cặp cô lại, kéo cô đến gần mình.
“ Chuyện này tôi sẽ điều tra, nếu là cậu thì đừng trách tôi đấy còn nếu không thì tôi nợ cậu lời xin lỗi. Lau nước mắt đi được không? Trông xấu lắm, nhem nhem nhuốc nhuốc, tôi tuy có nghịch với học không giỏi nhưng chưa từng bắt nạt ai. Bây giờ cậu khóc rồi rời đi, mọi người nghĩ gì đây? Hmmm đm ưm ừm thôi coi như tôi chưa nói gì ” – Hắn nói xong suy nghĩ lại thì thấy hắn đang sai rõ ràng dù gọi cô ra với thái độ người hỏi tội nhưng tình huống cô khóc hắn không nghĩ đến.
“ Này cậu kia, cô ấy đã muốn đi sao giữ lại ” – Tự dưng Phong từ đâu bước đến, hai bàn tay đã siết chặt. Anh định hôm nay hẹn Tuệ Lâm ra đây để nói lời chia tay, đang đợi Tuệ Lâm thì bắt gặp Minh Châu và Đạt ngồi nói chuyện với nhau. Vì đứng ở xa nên không biết nói gì, thấy cô đứng dậy bỏ đi thì bị giữ lại một phần vì tò mò, một phần vì khó chịu nên tiến đến.
Trước khi đến gặp Đạt, cô đã nghĩ thế nào để gải quyết tốt nhất. Dù cô nói mình oan chắc chắn hắn không tin mà căng thẳng quá lại chọc điên hắn, dựa vào sự phán đoán nhanh nhạy của trí não cùng những kí ức về các bộ phim cô hay xem. Cô chọn cách khóc. Tuy Đạt có chút thần kinh với lạnh lùng đến mấy thấy con gái khóc chắc sẽ mủi lòng cho coi. Cô vừa tiến đến chỗ hắn vừa cố rặn ra nước mắt. Khổ ghê!! Thấy hắn mềm lòng, cô định nhân cơ hội chuồn đi rồi thì lại gặp Phong. Trời ơi là trời! Cô tắt luôn tuyến lệ. Cô trả vờ lau nước mắt rồi nói không có chuyện gì đâu, hiểu lầm thôi.
“ Có chuyện gì vậy anh ” – Tuệ Lâm cầm theo hai ly nước cũng tiến đến. Phong hẹn gặp cô, cô đnag vui mừng bảo anh đợi mình một chút chạy ra mua nước rồi quay lại thì thấy cảnh tưởng này, hiếu kì nên tiến đến gần Phong. Đưa cốc nước cho anh, một tay cầm nước, một tay bám vào tay anh.
Minh Châu nhìn thấy cảnh này, một chút chết trong tim, một chút đau trong lòng. Haizzz buổi chiều xui xẻo, cô đã không muốn thấy lại còn thấy cảnh tượng làm cô buồn gấp bội.
4 người nhìn nhau, không ai nói gì, ánh nắng chiếu vào chỗ họ, những cái bóng chồng chất lên nhau, mối quan hệ rắc rối của cả 4 người chính thức bắt đầu.