Chương 7: Chương 7

Ngày mà ca phẫu thuật của Cao Linh sau đó nhanh chóng được tiến hành theo yêu cầu đích thân của bà Thảo, và đó cũng là ngày mà cuộc tình giữa Cao Vũ và Nhã Trúc cũng đã kết thúc trong một ngày mưa nặng hạt ở thành phố Cát Thủy.

Ngày nói lời chia tay, Cao Vũ nhẫn tâm nói những lời không hay với Nhã Trúc khiến cho cô gái tội nghiệp ấy òa khóc ngay trong quán cà phê, nơi cả hai lần đầu tiên hẹn hò cùng với nhau, chưa dừng lại ở đó, sự xuất hiện của Lâm Thùy ngay sau đó càng khiến cho lí do chia tay của Cao Vũ càng thêm phần chắc chắn.

Nhã Trúc đau lòng, cô không nói gì, chỉ ngồi đó mà òa khóc. Cao Vũ và Lâm Thùy lạnh lùng đứng dậy, rời khỏi quán cà phê. Chẳng ai biết được rằng, đằng sau sự lạnh lùng ấy của Cao Vũ là trái tim đã rỉ máu của anh. Đằng sau cái khoác tay aays của Lâm Thùy là những cái an ủi mà cô dành cho người bạn thân của mình.

Nhã Trúc sau đó theo lời của bà Thảo đã sang nước ngoài du học để quên đi mối tình đầu ngỡ rằng đẹp đẽ này. Ngày Nhã Trúc rời đi, Cao Vũ đã xuất hiện ở sân bay nhưng chỉ đứng từ xa nhìn người con gái anh yêu rời đi.

2 tháng sau, sức khỏe Cao Linh cũng đã ổn định sau ca phẫu thuật và đang trong quá trình hồi phục sau ca mổ. Đúng như những gì đã hứa từ trước đó, phần tiền viện phí còn thiếu của Cao Linh, bà Thảo sẽ thanh toán nhưng Cao Vũ lại xem đó là một khoản nợ, sau này sẽ trả lại cho bà.

Nhưng anh không ngờ rằng, người phụ nữ này đã chặn luôn con đường duy nhất để kéo anh lại gần Nhã Trúc, con đường học vấn. Cao Vũ nhận được thông báo đã bị cho thôi học khi anh vẫn đang là sinh viên năm cuối của Học viện Cảnh sát.

Và còn tàn nhẫn hơn nữa khi Cao Vũ buộc phải gia nhập quân đội để thực hiện nghĩa vụ quân sự sau khi đã không còn ràng buộc về việc học hành. Em gái còn chưa khỏe mạnh nay lại nhận cú sốc bị buộc thôi học và phải rời xa em gái mình trong 3 năm khiến giờ đây trước mắt anh là những nỗi lo lắng.

“Để mình đi nói chuyện với bà ta. Chắc chắn chuyện cậu bị đuổi học là do chính bà ta nhúng tay vào.”

Lâm Thùy nhờ bạn bè mà biết chuyện, lập tức tìm đến Cao Vũ để hỏi cho ra lẽ chuyện của anh. Ban đầu còn tỏ ra không sao trước mặt Lâm Thùy, nhưng sau khi biết cô biết được sự thật câu chuyện của mình, ánh mắt đầy sự lo lắng xuất hiện trên gương mặt gầy gò của Cao Vũ.

“Cậu nói nhỏ thôi, con bé Linh nó đang nghỉ ngơi. Mình cũng chẳng muốn làm lớn chuyện này. Điều mình đang lo là sức khỏe con bé chưa ổn định, tuần sau phải đi lính rồi nên mình chẳng biết như thế nào với con bé.”

Lâm Thùy tức giận, muốn nói cho ra lẽ với bà Thảo thì bị Cao Vũ ngăn cản nhưng sau khi nghe khó khăn của Cao Vũ không liên quan gì đến gia đình bà Thảo nữa thì cô cũng từ từ mà xuôi giận.

“Chuyện đó cậu không cần phải lo đâu. Căn nhà này, cậu cho thuê đi, còn bé Linh, để nó đến nhà mình, mình sẽ chăm sóc con bé.”

Cao Vũ nghe thấy vậy nửa mừng nửa lo, phần áy náy phần thở phào vì ba năm anh đi nghĩa vụ quân sự, tất cả những gì liên quan đến Cao Linh sẽ khiến cho việc học của Lâm Thùy bị ảnh hưởng.

Chưa kể, Lâm Thùy còn đang ở những tháng cuối cùng của kì thực tập bác sĩ nên anh cũng không muốn bản thân cô phải chịu thêm bất cứ áp lực nào đến từ gia đình của anh trong thời điểm nhạy cảm này.

“Này, cậu đừng quên mình cũng là bác sĩ đấy. Cậu cứ yên tâm, mình sẽ lo cho con bé đầy đủ.”

“Nhưng mà…” - Cao Vũ vẫn tỏ ra có chút e dè

Nhưng lúc này, Cao Linh, cô bé ấy đã nghe hết câu chuyện của anh trai mình từ nãy đến giờ và cũng biết được vì để cứu mình mà anh phải chia tay người yêu theo sự yêu cầu của bà Thảo.

“Anh hai, anh cứ yên tâm đi. Em sẽ không làm ảnh hưởng chị Trúc đâu, em hứa sẽ ngoan mà.”

Cao Vũ nghe thấy vậy cũng yên tâm phần nào. Vốn dĩ vẫn còn chút áy náy với Lâm Thùy nhưng vì người bạn của mình lại chẳng để ý gì đến chút áy náy của Cao Vũ nên anh bây giờ mới chịu chấp nhận lời đề nghị của Lâm Trúc.

6 năm sau, thời điểm này, Cao Vũ vẫn đang trong ca cấp cứu tại bệnh viện Nhân Hòa.

Cao Linh, cô bé nhỏ ngày nào giờ đã trở thành sinh viên Đại học Y Nhân Hòa sau 6 năm và cũng đang thực tập tại bệnh viện Nhân Hòa, sau khi biết chuyện từ Lâm Thùy cũng đã hối hả chạy đến sau khi kết thúc ca phẫu thuật của mình.

“Chị, anh của em sao rồi? Anh Tuân, anh trai của em sao rồi?”

Vừa đến trước cửa phòng phẫu thuật, trông thấy ánh đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng và ánh mắt đầy sự căng thẳng của tất cả mọi người, Cao Linh òa khóc hỏi từng người từng người mà cô bé thấy và ôm chầm lấy Lâm Thùy mà khóc.

“Cao Vũ sẽ không sao đâu, em cứ yên tâm. Ca phẫu thuật như thế nào rồi?”

Đỡ cô bé Cao Linh xuống ghế, Lâm Thùy dùng ca phẫu thuật vừa rồi của cô bé để phân tán sự chú ý của cô bé khi ca phẫu thuật ở trong kia vẫn đang căng thẳng. Và lúc này, y tá cùng với kết quả xét nghiệm cũng xuất hiện.

“Chị Nhã Trúc, kết quả của chị phù hợp với nhóm máu mà chúng tôi đang cần., mời chị đi theo chúng tôi.”

Tất cả sau khi nghe kết quả xét nghiệm thì bất ngờ, không ai nghĩ khi tất cả đang lo lắng theo dõi tình hình ca phẫu thuật thì Nhã Trúc đã âm thầm đi xét nghiệm nhóm máu của mình để truyền máu cho Cao Vũ.

Nhưng lúc này, lại có một người khác đứng dậy mà không phải Nhã Trúc, tiến đến y tá và nói một điều gì đó. Người đó lại chính là cô bé Cao Linh, cô gái đứng dậy, dùng ánh mắt đầy sự hận thù nhìn về phía Nhã Trúc như muốn cô hiểu rằng, cô bé không muốn người hiến máu cho anh trai mình là cô.

“Này, em không thể truyền máu được, sức khỏe em không cho phép điều đó.”

Lâm Thùy là đương nhiên sẽ ngăn cản cô bé, phần vì sức khỏe Cao Linh chưa bao giờ quá khỏe mạnh để lấy máu, chưa kể cô bé vừa trải qua ca phẫu thuật căng thẳng nên cần được nghỉ ngơi nên cô ra sức ngăn cản cô bé.

“Em thà mất máu, thà ngất xỉu, chứ em sẽ không mang ơn người đã khiến anh trai em đau khổ suốt 6 năm qua.”

Nói xong, Cao Linh đi cùng y tá. Lúc này, trong lòng Nhã Trúc dường như đang có suy nghĩ gì đó với câu nói của Cao Linh, câu nói có phần ngô nghê và dường như đã tiết lộ phần nào câu chuyện năm xưa.

“Con bé nói đau khổ là sao? Anh ta là người nói chia tay và hẹn hò cùng Lâm Thùy, tại sao lại là người đau khổ?”

Nhã Trúc ngồi lặng người, ánh mắt ngơ ngác, ngẩn ngơ nhìn về phía Cao Linh vừa rời đi với sự khó hiểu với câu nói của cô bé. Cô là người bị phản bội mà người đau khổ lại chính là người đã phản bội cô 6 năm trước.

Và lúc này, sếp Nguyễn lại vô tình tiết lộ một sự thật về 6 năm trước khiến cho Nhã Trúc chú ý đến. Đó dường như cũng chỉ là câu chuyện có phần vu vơ của sếp Nguyễn với Nguyễn Tuân nhưng đó lại là chìa khóa mở ra sự thật về câu chuyện của Cao Vũ năm xưa với Nhã Trúc.

“Chậc, nếu như năm đó nó không bị thôi học, chắc bây giờ đã trở thành Cảnh sát rồi, nếu vậy thì không phải gia nhập Đội Đặc nhiệm. bôn ba khắp nơi, trực tiếp tác chiến để rồi như vậy”

Những điều sếp Nguyễn có nghĩa là gì? Thôi học, tại sao Cao Vũ lại thôi học khi trở thành cảnh sát là ước mơ từ nhỏ của anh và Cao Vũ còn trở thành học viên xuất sắc của Học viện Cảnh sát, vậy hà cớ gì mà năm xưa lại bị thôi học.

“Chú Nguyễn, tại sao cậu ấy lại bị buộc thôi học vậy chú?”

Nhã Trúc đương nhiên là thắc mắc về chuyện thôi học của Cao Vũ nhưng chính sếp Nguyễn cũng chẳng biết rõ lí do Cao Vũ lại thôi học, sếp Nguyễn biết chuyện cũng là khi Cao Vũ đi lính và vô tình nơi mà anh đến lại chính là binh chủng mà sếp Nguyễn là Đội trưởng.

Đúng vào lúc Nhã Trúc vẫn chưa hoàn toàn thông suốt về những gì đã diễn ra 6 năm trước thì ca phẫu thuật cũng đã kết thúc một cách thành công, Cao Vũ được đẩy ra bên ngoài trước sự lo lắng và vui mừng của tất cả mọi người.

Nhã Trúc đương nhiên là vui mừng khôn xiết, tuy rằng Cao Vũ vẫn còn đang hôn mê nhưng cô có thể thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy anh cũng đã qua cơn nguy kịch. Nhã Trúc lặng lẽ theo sau Cao Vũ về tới phòng bệnh nhưng bị Lâm Thùy ngăn cản.

Và trong khoảnh khắc ấy, nhìn Cao Vũ đã đi xa, Lâm Thùy đưa cho cô “chiếc chìa khóa” về sự thật năm xưa, sự thật mà Nhã Trúc không bao giờ biết được nếu không có việc Cao Vũ bị thương ngày hôm nay.

“Cô về mà hỏi người mẹ thân yêu của cô ấy. Và đừng bao giờ đến gần Cao Vũ nữa, thưa tiểu thư.”

Nhã Trúc nghe thấy nhắc đến mẹ của mình thì lặng người, ánh mắt thất thần hiện rõ trên nét mặt của cô gái tội nghiệp ấy, dường như cô đã nhận ra chính bản thân mình đã trở thành con rối trong tay của chính người mẹ mà cô hằng ngưỡng mộ.