Chương 3: Chương 3

Sau khi dì Tâm được cứu thoát và đưa ra ngoài thành công, bây giờ bên trong hiện trường chỉ có có bà Thảo và Cao Vũ đối mặt với nhau để gỡ quả bom mà thôi. Thời gian không đủ để đội phá bom có thể xuất hiện và can thiệp nên chính Cao Vũ sẽ là người lãnh trách nhiệm nặng nề này.

Phá bom là điều không còn quá xa lạ với Cao Vũ khi anh được các chuyên gia đào tạo trong thời gian huấn luyện cấp cao của đội Đặc nhiệm, nhưng lần này là khác khi đối diện anh là người mang đến cho anh nhiều kỉ niệm không vui trong quá khứ và cũng là mẹ của người anh mà anh không muốn gặp lại nhất, Thiên Trúc.

Sau khi cắt được sợi dây đỏ trước đó, Cao Vũ thành công vô hiệu hóa được quá báo gắn trên người cô Thảo. Nhưng tất cả chưa dừng lại tại đó, khi một quả bom khác đặt bên trong phần bọc ghế của cô Thảo được kích hoạt ngay lập tức.

Và quả bom đó cũng chỉ được phát hiện một cách tình cờ khi Cao Vũ nghe thấy tiếng tích tích đồng hồ phía dưới ghế ngồi của cô Thảo mà thôi. Quả bom ấy chỉ còn 3 phút nữa sẽ phát nổ mà thôi.

“Không còn thời gian vô hiệu hóa nó đâu, cho nổ nó đi.”

Từ trong bộ đàm, Cao Vũ rất nhanh chóng đã đưa ra sự lựa chọn của mình, cho quả bom trong phạm vi an toàn vì theo đánh giá của anh, quả bom khá nhỏ nên chắc chắn lực công phá sẽ không lớn bằng quả bom đã bị vô hiệu hóa.

Đám đông bên ngoài được lệnh giải tán để cảnh sát sắp xếp nơi để kích nổ quả bom. Và một khu an toàn được dựng lên từ các bao cát sẽ là nơi kích hoạt quả bom. Cũng chính từ nơi này, Thiên Trúc sẽ chứng kiến khoảnh khắc sinh tử của Cao Vũ gần hơn bao giờ hết.

Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, nhận được mệnh lệnh, Cao Vũ từ mang theo quả bom bước ra bên ngoài. Anh nắm chặt quả bom bằng tất cả sự tập trung vì chỉ cần sai lầm thôi thì hậu quả sẽ khôn lường, và có thể là cả tính mạng.

“Đội trưởng Cao, anh có 10 giây để chạy từ đây đến nơi an toàn kia.” - nhân viên của đội Gỡ bom dặn dò kĩ lưỡng Cao Vũ trước khi anh bắt đầu nhiệm vụ.

Nhiệm vụ của Cao Vũ chỉ là bỏ tay và chạy. Ngỡ đơn giản nhưng nếu không chạy kịp ảnh hưởng từ quả bom có thể gây ra chấn thương cho Cao Vũ cho dù sức công phá của quả bom là không quá lớn như nhận định của anh trước đó.

“Tất cả đã chuẩn bị xong, Cao Vũ, cậu có thể bắt đầu được rồi.”

Tiếng còi hú được vang lên báo hiệu nguy hiểm sắp xảy ra và tất cả đã bắt đầu cho chấn động mà quả bom sẽ gây ra. Nhưng trong số đó, một ánh mắt lo lắng hướng về phía Cao Vũ không rời, cả hơi thở và cả nhịp tim đều hòa vào làm một trong thời khắc sinh tử đó vậy.

Cô đứng đó, chấp tay cầu nguyện và tập trung vào diễn biến phía bên trong hàng rào phong tỏa hiện trường. Còn Cao Vũ, có vẻ như cảm nhận được sự xuất hiện của Thiên Trúc nên anh trông căng thẳng hơn so với khi cắt dây quả bom cho cô Thảo cách đây chưa lâu.

“Bắt đầu.”

Sau tiếng hô, Cao Vũ thả tay ra và chạy một mạch về phía khu an toàn đã chuẩn bị từ trước đó và một tiếng nổ vang lên gầm trời, sức ảnh hưởng từ quả bom đó khiến ai nấy đều chói tai, có người còn ngất xỉu vì chấn động, chắc chắn sức công phá vượt ngoài sự phán đoán của Cao Vũ.

“Tất cả ổn hết cả chứ?”

Đội Gỡ bom nhanh chóng xác nhận an toàn từ những vị trí xung quanh dây phong tỏa và nhanh chóng xử lí hiện trường vụ nổ. Lúc này, chỉ còn duy nhất vỉ trí an toàn của Cao Vũ là chưa thấy báo cáo nên các thành viên khác của đội Đặc nhiệm lao về phía anh.

“Đội trưởng, đội trường. Mau xe cấp cứu.”

Một trong số đó hét lớn, dường như Cao Vũ đã xảy ra chuyện từ chấn động khi quả bom phát nổ. Xe cấp cứu nhanh chóng được triệu tập và Cao Vũ được đưa lên xe ngay sau đó trước sự hiếu kì của đám đông xung quanh.

Chấn động từ vụ nổ là vượt quá phán đoán của Cao Vũ và cả đội Gỡ bom khiến cho một mảnh vỡ của quả bom găm vào mũ của Cao Vũ, thêm cả chấn động gặp phải từ quả bom khiến cho Cao Vũ nằm bất động tại chỗ khi được phát hiện.

Cao Vũ nhanh chóng được sơ cứu và đưa lên xe cấp cứu. Vết thương có vẻ nặng, và phần đầu dường như là phần nặng nhất khi Cao Vũ được các bác sĩ băng bó cực kì cẩn thận ở khu vực đó.

Ánh mắt thất thần và vẻ mặt đầy lo lắng của đồng đội là đủ để thấy vết thương mà Cao Vũ gặp phải chẳng nhẹ một chút nào. Thậm chí mảnh vỡ của quả bom cũng chưa được lấy ra, cần phải phẫu thuật gấp mới lấy nó ra được.

Thiên Trúc như chết lặng khi chứng kiến điều đó xảy ra với Cao Vũ. Ánh mắt thất thần dõi theo chiếc xe cứu thương đang hòa vào đám đông và biến mất. Chẳng biết cố nghĩ gì lúc này, chỉ thấy nước mắt đã rơi trên gò má của cô mà thôi.

“Nè Trúc, về thôi. Thằng Vũ nó sẽ không sao đâu.”

Cô Thảo lay tay Thiên Trúc, ánh mắt Thiên Trúc vẫn rời khỏi chiếc xe cứu hỏa mặc dù đã đi xa từ lâu. Lần trở về nước này, Thiên Trúc không mong gì hơn ngoài gặp lại Cao Vũ để hỏi cho ra lẽ chuyện năm xưa.

Nhưng điều không ngờ là cô lại gặp anh trong tình huống này, dường như trong đầu chẳng còn suy nghĩ gì đến chuyện năm xưa nữa. Trong đầu cô bây giờ chỉ là sự an nguy của Cao Vũ mà thôi.

“Con không đi, con muốn đi tìm anh ấy.” - Thiên Trúc gục đầu vào vai cô Thảo mà khóc nức nở.