“Đội B, tấn công, được phép hạ gục đối phương.”
Tòa nhà cũ Phương Liên Hoa đang thu hút sự chú ý của truyền thông và người dân của thành phố vì một vụ cướp ngân hàng và bắt cóc con tin quy mô lớn khiến cho cả một khu phố xôn xao.
Sở Cảnh sát đã huy động tất cả mọi lực lượng cảnh sát và cả đội Đặc nhiệm để tham gia giải cứu con tin. Suốt hơn 2 tiếng đã qua, bên trong ngân hàng vẫn chưa có bất kì động tĩnh nào đến từ băng cướp.
Còn ở bên ngoài, lãnh đạo Sở Cảnh sát cùng với Đội đặc nhiệm đang bàn bạc các phương án để có thể nhanh chóng tiếp cận, xông vào bên trong và giải cứu con tin trước khi băng cướp ấy manh động.
Cao Vũ - Đội trưởng đội Đặc nhiệm, một người có kinh nghiệm tham gia nhiều chiến dịch giải cứu con tin và khủng bố đang xem xét lại một lần nữa địa hình của tòa nhà Phương Liên Hoa trước khi đưa ra phương án tác chiến.
“Bên cạnh Phương Liên Hoa là Đại Giang Hạ, tôi khá rành khu vực này, chúng ta có thể lợi dụng tòa nhà ấy để xông vào bên trong.”
Mục tiêu nằm ở ngân hàng trên tầng 2 của tòa nhà Phương Liên Hoa, dựa vào camera bên trong ngân hàng trước khi bị phá hủy, băng cướp có gần 10 tên với đầy đủ vũ khí hạng nặng và có cả lựu đạn. Và vì là giờ cao điểm nên số lượng con tin cũng không phải là con số nhỏ.
“Chuột nhắt, cậu sang tòa nhà bên cạnh quan sát tình hình và đợi lệnh. Còn tất cả mọi người chia thành hai đội…”
Cao Vũ bắt đầu triển khai kế hoạch tác chiến. Đội B sẽ đột kích vào bên trong ngân hàng từ sân thượng của tòa nhà Phương Liên Hoa, còn đội A sẽ do Cao Vũ trực tiếp chỉ huy đột kích từ tòa nhà Đại Giang Hạ. Cả hai đội sẽ tạo ra gọng kìm và khi xông vào bên trong sẽ lập tức tiêu diệt bọn cướp và cứu con tin một cách nhanh nhất.
Tính đến thời điểm này, bên trong vẫn chưa có bất kì động tĩnh gì từ bọn cướp và hệ thống camera giám sát cũng đã bị phá hủy nên Sở cảnh sát chẳng thể nào nắm được thông tin bên trong đang xảy ra chuyện gì, lúc này chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi.
“Đội A, tấn công. Được phép hạ gục đối phương”
Được lệnh tấn công, Đội B đu dây từ bên trên tầng thượng xuống, phá vỡ lớp kính cửa sổ ngân hàng rồi xông vào, cùng lúc đó, Đội A cũng đã dùng công cụ phá cửa và bắt đầu tiến vào bên trong như kế hoạch.
Liên tiếp các đối tượng của băng cướp nhanh chóng bị hạ gục, nhóm con tin đầu tiên là khách hàng và các giao dịch viên nhanh chóng được giải cứu và đưa ra bên ngoài. Mục tiêu bây giờ là những tên cầm đầu đang ở bên trong và đang bắt giữ những con tin khác.
“Đội trưởng, bên trong đang có khoảng 4 con chuột nhắt, đang bắt giữ 2 người phụ nữ.”
“Chuột nhắt” từ tòa nhà bên cạnh thông báo tình hình mà cậu nhìn thấy qua cửa sổ. Bên ngoài tất cả đội Đặc nhiệm đã tập hợp bên ngoài cửa và chỉ cần hiệu lệnh của Cao Vũ sẽ xông vào.
Và động tĩnh từ nãy bên ngoài cũng đủ khiến cho đám cướp bên trong nghe thấy và bọn chúng đã có những động tĩnh đầu tiên khi dùng con tin uy hiếp Cao Vũ và đội Đặc nhiệm đang ở bên ngoài.
“Tụi tao đang giữ con tin, tao biết tụi mày đang ở bên ngoài, tụi mày dám xông vào, tao sẽ giết chết hai con mụ này.”
“Các anh có yêu cầu gì, chỉ cần thả con tin ra, chúng tôi sẽ đáp ứng hết.”
Cao Vũ bắt đầu đàm phán nhằm kéo dài thời gian với đám cướp ở bên trong, đồng đội anh bên ngoài sẽ tranh thủ thời gian để tìm ra phương án xông vào bên trong. Nhưng tiếc là căn phòng mà bọn cướp đang giam giữ con tin có những khung cửa sổ được làm bằng sắt nên không thể xông vào bên trong từ đường cửa sổ được.
“Đội trưởng, không vào bên trong từ đường cửa sổ được, chỉ còn cách xông vào trực diện mà thôi.”
Băn khoăn một hồi lâu, Cao Vũ dường như đã nghĩ ra một điều gì đó, anh liền ra hiệu cho những người đồng đội của mình dàn lực lượng sang hai bên, chỉ cần có động tĩnh là sẽ xông vào bên trong ngay lập tức.
“Hay như vậy đi, chúng ta đổi chỗ, hai bác bên trong đó dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, nếu hai bác có chuyện gì xảy ra thì cũng không hay cho lắm.”
“Ý mày là mày muốn thế chỗ hai con mụ này đúng không? Được, tao chiều ý tụi mày.”
Dường như bọn cướp này đã vô tình lọt vào một cái bẫy mà Cao Vũ đang giăng ra cho bọn chúng. Anh cùng với Tuân - đội phó Đội đặc nhiệm sẽ là những người tiến vào bên trong và đổi chỗ với con tin đang bị giam giữ.
Vũ và Tuân dỡ trang bị, chỉ mặc trên người hai chiếc áo cọc tay, là đồng phục của đội Đặc nhiệm và tiến vào bên trong theo như thỏa thuận giữa cả hai bên từ trước. Và khi cánh cửa mở ra, Cao Vũ đã khựng lại một lúc trước khi kịp nhận ra tình hình ở bên trong.
“Bác Thảo, tại sao bác ấy lại ở đây?”
Một trong hai con tin tên là Thảo, một người dường như là có quen biết với Cao Vũ nhưng đã nhiều năm không gặp nên anh cảm thấy bất ngờ về sự xuất hiện ấy của người phụ nữ tên Thảo kia.
Và với sự xuất hiện ấy, kế hoạch của Cao Vũ phải thực sự chỉnh chu và bản thân anh cũng sẽ bị áp lực với những gì sắp diễn ra một khi anh và Tuân bắt đầu kế hoạch giải cứu con tin của mình.
Một trong các tên cướp thả người phụ nữ bên cạnh ra, chỉ còn bác Thảo là vẫn bị trói tay vào chiếc ghế nằm ở giữa căn phòng. Xung quanh là bốn tên cướp với những khẩu súng trường đã lên nòng trên tay.
“Tuân, bắt đầu.”
Một thoáng mất tập trung của Cao Vũ vì sự xuất hiện của bác Thảo nhưng anh đã nhanh chóng lấy lại được sự tập trung và ra hiệu cho Tuân bắt đầu kế hoạch tác chiến của cả hai đã bàn bạc ở bên ngoài.
Cao Vũ nhanh chóng khống chế tên cướp gần nhất còn Tuân thì tên còn lại. Rất nhanh, cả hai hướng đến tên đang đứng cạnh bác Thảo để đánh gục hắn ta. Nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, tên còn lại hướng súng về hướng bác Thảo và bóp cò nhưng từ bên ngoài, viên đạn từ khẩu súng của “Chuột nhắt” xuyên qua lớp thông khí ghim vào tay của tên cướp khiến hắn bị hạ gục.
“Tụi mày nghĩ tao sẽ dễ thua như vậy sao?”
Tên cướp ấy gục xuống nhưng hắn vẫn chưa chết, hắn ta nở một nụ cười nham hiểm và đầy ẩn ý hướng về Cao Vũ. Dường như hắn ta đã chuẩn bị cho kịch bản xấu nhất sẽ xảy ra với mình.
“Mau đưa hắn ta ra ngoài.”
Cao Vũ tiến tới bác Thảo và cởi trói cho bà nhưng thứ mà anh nhìn thấy là bên trong chiếc áo khoác của bà, tên cướp đã gắn một quả bom hẹn giờ từ lúc nào. Và thời điểm Cao Vũ phát hiện ra quả bom thì chưa đầy 3 phút nữa, quả bom sẽ phát nổ.
“Báo cáo, phát hiện có bom, mau chóng giải tán người dân xung quanh.” - Cao Vũ báo cáo tình hình bên trong với lãnh đạo Sở cảnh sát bên ngoài.”
“Được, cậu cứ trấn an nạn nhân, tôi sẽ cho đội gỡ bom đến.”
“Không kịp nữa đâu, chỉ còn 3 phút nữa nó sẽ nổ, tôi sẽ gỡ nó.”
Thảo lớp ngoài của quả bom, bên trong là một hệ thống dây điện chằng chịt bao quanh lấy chiếc đồng hồ hẹn giờ với đầy đủ màu sắc. Cao Vũ từ từ kiểm tra từng sợi dây diện một cách khẩn trương và trấn an sự căng thẳng của bác Thảo.
“Bác dạo này vẫn khỏe chứ ạ?”
Chắc là căng thẳng nên người phụ nữ ấy chẳng đáp lời gì câu hỏi của Cao Vũ, người phụ nữ bắt đầu toát mồ hôi vì sợ hãi, đến mức miệng cũng chẳng thể nào nói nên được lời nào mà chỉ chăm chú vào từng hành động của Cao Vũ mà thôi.
“Cậu….có nhớ con bé Trúc…. không?”
Cao Vũ thêm một lần nữa khựng lại khi nghe người phụ nữ ấy nhắc đến cái tên “Trúc” và dường như cái tên ấy mang đến cho anh kỉ niệm gì đó không được vui nên anh mới khựng lại như vậy.
“Trúc à, cháu quên cô ấy từ lâu rồi. Mà nhắc đến Trúc, bác biết Trúc thích màu gì nhất không?”
“Màu gì?”
“Trúc thích màu đỏ.”
Không đợi người phụ nữ ấy phản ứng, Cao Vũ cắt ngay sợi dây màu đỏ ngay thời điểm đồng hồ chỉ còn hiện thị 4 giây nữa là quả bom sẽ phát nổ. Sự căng thẳng bắt đầu xuất hiện trên gương mặt của Cao Vũ khi chọn màu yêu thích của cô gái tên “Trúc” kia liều rằng có chính xác hay không?
…