Chương 2: Tương Lai

Nghĩ đến chuyện sáng nay làm Thành cảm thấy cậu như một cục cứt, nhìn ra bên ngoài nhìn lên bầu trời xanh thẳm như mọi ngày nhưng lòng thì rối bời không hiểu được.

Rồi tất cả sự mỏi mệt ập đến. Cậu đến cửa hàng tiện lợi và lấp đầy bụng mình với bất kỳ thứ gì cậu thấy, rồi sau đó cậu quay trở về phòng trọ của mình. Sau khi bật điện lên, câu liền xà vào giường bụi bặm của mình, nhắm mắt lại.

… thời gian cứ thế trôi đi.

Mặt trời sắp sửa lặn, bầu trời trông như thể sắp bị màn đêm nuốt chửng.

Đột nhiên, một tiếng rung vang lên trong không khí, những đốm sáng xuất hiện trong giữa không trung. Rồi chúng tụ lại vào nhau, biến thành một quả cầu màu xanh. Ngay sau đó, quả cầu hình tròn từ từ chìm vào trong da Thành như thể nó đang chìm xuống mặt nước. Và ngay lúc đó, một chuyện đã xảy ra.

Thành choàng tỉnh giấc.

Trong giấc mơ hay đại loại là gì cũng được, cậu đã mơ thấy một giấc mơ lại thường, một thế giới khác với trái đất và cậu đang chiến đấu với những sinh vật không phải là những thứ bình thường.

Cái cảnh mà cậu nhớ rõ ràng nhất, đó là đoạn cuối của giấc mơ. Người đàn ông đang chết dần… anh ta chết mà lòng đầy hối hận. Hối hận, đau khổ, không muốn biến mất khỏi cõi đời… Tất cả những cảm xúc tuyệt vọng đớn đau mà anh ta cảm nhận cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, tất cả thứ đó khiến cho trái tim Thành như muốn nổ tung.

Thành mở đôi mắt mình ra và nhìn xung quanh căn phòng. Cái chăn đang nằm dài trên mặt đất, quần áo bẩn thì vất lẫn lên trên hộp mì cậu ăn dở, mấy cái chai rỗng thì lăn lóc khắp sàn, còn những mẩu thuốc lá thì chỗ nào cũng thấy. Khung cảnh này quá là xa lạ với cậu. Đầu cậu đau như búa bổ. Cậu liền đứng dậy, lảo đảo bước tới phòng tắm. Cậu đổ đầy nước lạnh vào một cái chậu, rồi dìm thẳng đầu mình vào trong nó. Tâm trí cậu trở nên minh mẫn hơn bao giờ hết. Cho đến tận khi không thể nào chịu thêm được nữa, cậu mới nhấc đầu mình ra khỏi cái chậu nước. Cậu nhìn vào chiếc gương, khuôn mặt phản chiếu trong nó trông như vô cùng xa lạ với cậu. Đôi mắt thì thâm quầng, mặt mũi thì nhợt nhạt, trông cậu như thể một người sắp chết đến nơi.

“Đây là mình sao?”

Cậu chầm chậm chạm nhẹ vào mặt mình, như thể vừa nhận ra một chuyện gì đó. Khuôn mặt trước kia của cậu giờ đây đã không còn, mà thay vào đó là của một kẻ nghiện ngập, đắm chìm trong cờ bạc. Nó là khuôn mặt của một kẻ sắp chết.

“Chết tiệt”

Thành hét lớn đánh văng chậu nước. Cậu chẳng buồn lau khô mặt, cứ thế mà ra phòng vệ sinh. Khoác cái áo sáng nay rồi vội vã rời khỏi phòng. Rẽ vào cửa hàng tiện lợi, Thành mua mười lon bia và rảo bước vô định.

Cậu đi và đi cho đến khi dừng lại ở cầu Tô Lịch. Nhìn quang cảnh ban đêm, cậu nghĩ mình đang làm cái gì thế này.

Nhớ lại lý do vì sao cậu lại đâm đầu vào cờ bạc, lúc đó đôi mắt cậu không nhìn được màu sắc mà chỉ nhìn được hai màu xanh và đỏ, cậu sợ hãi nhưng không dám nói. Trong suốt 22 năm sống trên đời, cậu phát hiện ra năng lực của mình có hai điều: Xanh ám chỉ lựa chọn đúng, đỏ là sai xót, nguy hiểm. Và cậu đã dùng năng lực này dùng cho cờ bạc, thắng và thắng cậu đã được nếm mật ngọt của tiền, hưởng thụ hương vị chiến thắng. Nhưng rồi cậu lạm dụng, những cơn đau đầu ập đến và một ngày cậu không còn năng lực đó nữa.

Thành bóp chặt lon bia.

“Tại sao mình lại như thế?”

Cậu không nên làm vậy càng không nên nói những điều đó với cô ấy.

Đột nhiên, cậu khẽ cười nhẹ. Nó cứ thế lớn dần, lớn dần đến mức mà cậu ho ra thành tiếng. rồi tiếng cười lại cuối cùng biến thành tiếng khóc.

“Anh xin lỗi”

Cậu cảm thấy hối hận vì những gì mà mình đã làm.

Cậu đã sống như một thằng rác rưởi. Có lẽ như lời bố nói, cậu nên chết đi thì tốt hơn.

Thành đứng dậy. dòng sông trước mặt cậu giờ đây như đang cuồn cuộn chảy trong giân giữ. Cậu bước đi như người mất hồn, nhìn xuống dòng sông. Hai hàng lệ vẫn tuôn dài trên má. Cuối cùng, cậu cất bước đi đến dòng nước lạnh.

!!!

Màu sắc dòng sông đổi thành màu xanh từ chỗ cậu đứng, thứ tưởng như đã mất giờ nó đã quay lại, màu xanh nhuộm cả dòng sông và lan cả khắp bầu trời.

Nhưng chỉ là khoảng khắc ngắn ngủi rồi mọi thứ quay lại ban đầu.

“Nó đã quay lại?”

“Cậu cũng chẳng thể chết được nếu nhảy xuống từ đây đâu.”

Giọng nói trầm vang lên trong khoảng không tĩnh lặng. Anh chàng này, như thể chẳng quan tâm có ai ở xung quanh nghe thấy hay không. Một bóng người bước ra từ bóng tối hiện diện trước mặt Thành.

Anh chàng này mặc vest rất nam tính mang khí chất kiêu ngạo những trầm ổn. Anh ta nhìn Thành rồi rít một hơi thuốc rồi nói.

“Cậu là Thành?”

“Anh là ai?”

Anh chàng mỉm cười, rồi tiến đến gần cậu một cách thong thả.

“Tôi là Gabriel”

“Thì?”

“Anh thú vị lắm đấy. Tôi nghe nói mấy lời đồn về việc một tên nghiện cờ bạc như cậu sẽ chẳng quan tâm dù cho có gái khỏa thân trước mặt cậu. Và tôi có một tin vui dành cho cậu”

Thành cận thẩn nhìn anh chàng trước mặt, nó lại gợi nhớ đến một khuôn mặt trong giấc mơ. Anh ta nói rằng sẽ có tin vui dành cho cậu.

“Anh nói tin vui là gì?”

“À cũng chẳng có gì là nhiều. Cảm giác lấy lại năng lực thế nào?”

“Anh?”

Cậu bất ngờ trước lời nói Gabriel, chuyện này cậu chưa bao giờ nói với ai, vì thế cậu liền lập tức cảnh giác dường như nhận ra Thành tưởng mình có địch ý, Gabriel chỉ cười nhẹ.

“Đừng thận trọng vậy, tôi không làm hại cậu. Nói cho cậu biết, tôi đến đây là để giúp cậu”

“Giúp tôi, giúp cái gì?”

“Cuộc đời của cậu”

“Cuộc đời tôi thì có liên quan gì đến anh?”

“Sao lại không liên quan! Cậu là một trong mười ba người được chọn lựa bởi chúa. Chính ra thì chúa có phần ưu ái cho cậu mặc dù…Cậu biết đấy…sống cuộc sống như này buộc chúa phải khóa năng lực của cậu.”

“Anh đừng có đùa, tôi không theo đạo Thiên Chúa. Với cả anh như một thằng điên khi đứng đây nói mấy cái chuyện điên rồ này”

“Rốt cuộc thì anh vẫn không tin tôi. Vật thì…”

Gabrirel tiến gần, anh ta chạm nhanh vào trán Thành lập tức cậu rơi vào khoảng không rồi thứ đập vào mắt cậu vào hình ảnh trái đất như một hòn lửa bởi sự tàn phá.

“Cái này?”

Thành trân trân nhìn trái đất như hòn lửa nhiều vết nứt, quả thực trong giấc mơ của cậu đã xuất hiện hình ảnh này.

“Cậu thấy đấy chỉ trong nay mai thôi trái đất sẽ bị như thế này. Những gì đang diễn ra ở trái đất mới chỉ là khởi đầu”

Vù!!!!

Gabriel lại dịch chuyển Thành đến gần hơn, các thành phố đường xá đã bị phá nát như bụi những con người đã bị các aether hóa quỷ, những người còn sống sót vô lực ngăn cản sức tàn phá từ những con quỷ, một cảnh tượng đau lòng.

“Đây chính là tương lai trái đất, nếu không ngăn cản sớm thì hậu quả sẽ còn khôn lường”

“Tôi phải làm gì?”

“Tăng cường sức mạnh, tìm hiểu về con quỷ Aether cội nguồn của tất cả. Thăm dò các ma động và trên hết là tìm 12 người còn lại.”

“Nhưng làm sao tôi có thể trở nên mạnh?”

“Yên tâm, chúa đã nghĩ đến điều này.”

Gabriel lại chạm vào trán Thành, đầu cậu lập tức quay cuồng rồi chìm vào bóng tối.