Chương 42: Nên cống hiến hết mình cho sự nghiệp võ đạo vô thượng

Lý Huyền trừng lớn mắt, hắn kích động không thôi: "Tên đệ tử ngốc này trâu bò quá đi, hắn có thể suy diễn ra được chân lý võ công này ư? Kể ra thì công pháp tu luyện cảnh giới Khí Huyết này có liên quan đến kỹ năng, nhưng vẫn còn kém xa vạn dặm…

“Khá lắm, não của hắn làm bằng gì vậy, vì sao hắn có thể lĩnh hội và suy diễn được chân lý võ công với công pháp tu luyện này chứ?”

Không phục không được. Tên đệ tử này đúng là quái vật.

Lần thứ hai bàn tay vàng phản hồi, thực lực của hắn tăng thêm một bước.

Nhưng mà sau khi bàn tay vàng thông báo xong thì lại không tìm ra được tung tích của nó nữa, như thể nó chưa từng tồn tại vậy.

“Xem ra, chỉ khi đệ tử tu luyện thành công công pháp mà ta chém gió thì bàn tay vàng mới xuất hiện.”

Lý Huyền trầm tư.

Đúng rồi, phải chăng nên khám phá bàn tay vàng ở các lĩnh vực khác, hắn vẫn phải thăm dò thêm.

Trước mắt hắn phải dạy dỗ tên đồ đệ Hứa Viêm này cho thật tốt đã, để hắn tiếp tục tăng cường sức mạnh, tiếp tục khổ luyện mới là việc quan trọng nhất.

“Đồ nhi, bây giờ ngươi có thể hiểu rõ được công quyết, nhưng đừng kiêu ngạo mà hãy tu luyện cho thật tốt.”

Lý Huyền khoan thai bước đến trước mặt Hứa Viêm. Hắn tỏ ra như thể chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu được đồ đệ của mình, đồ đệ của hắn thoáng vui mừng nói.

“Vâng, sư phụ!”

Hứa Viêm thầm cảm thán: “Đôi mắt của sư phụ sáng như đuốc, người liếc một cái là đã nhận ra ta vừa lĩnh hội được công pháp rồi!”

“Đồ nhi, ngươi có chắc chắn với võ công của ngươi không?”

Lý Huyền nghiêm túc hỏi.

“Sư phụ, đệ tử một lòng một dạ với con đường tu luyện võ công, ta chắc chắn!”

Hứa Viêm nói với ánh mắt kiên định.

“Trong lòng ngươi có nghĩ đến người con gái nào không?”

“Trong lòng đệ tử không có ai cả!”

“Tốt! Rất tốt! Đồ nhi của ta một lòng quyết tâm với võ thuật, chắc chắn sau này ngươi có thể bước lên đỉnh cao của võ đạo!”

Lý Huyền mừng rỡ khôn xiết.

Đồ nhi ngoan, ngươi nên cống hiến hết mình cho sự nghiệp võ công to lớn, đừng để bất kỳ người con gái nào trì hoãn việc tu luyện của ngươi, chỉ có sự nghiệp võ công to lớn mới là con đường đúng đắn!

Sư phụ trông cậy hết vào ngươi!

Lý Huyền rất vui mừng vì tên đệ tử này quyết tâm vững vàng đi theo võ đạo.

Từ sau khi hiểu rõ được kỹ năng của cảnh giới Khí Huyết, thực lực của Hứa Viêm đều đặn tăng lên từng ngày, mặc dù để đạt được khí huyết cảnh giới Đại Thành trăm phần trăm thì phía trước vẫn còn một chặng đường dài phải đi.

Nhưng mới chỉ nửa tháng ngắn ngủi thôi, mà khí huyết của Hứa Viêm đã đạt mười phần trăm!

“Sư phụ, đệ tử xa nhà lâu ngày nên muốn về nhà một chuyến để thăm cha mẹ.”

Cả ngày nay Hứa Viêm đều suy nghĩ, lần này mình xa nhà quá lâu, cha mẹ chắc hẳn sẽ lo lắng lắm, nên hắn mới cung kính mở lời.

“Ừm, ngươi đi đi.”

Lý Huyền gật đầu.

Trong lòng hắn thổn thức cảm thán, hắn xuyên đến đây cũng lâu rồi mà vẫn chưa rời khỏi thôn nhỏ này, đã đến lúc hắn nên rời khỏi nơi hoang vắng này rồi.

Hắn muốn đi trải nghiệm tình người ấm lạnh và cảnh vật trên thế gian này.

Hắn muốn đi thưởng thức phong cảnh của nước Tề, muốn tìm hiểu xem phong cách giang hồ của nước Tề ra sao, đồng thời xem thử giá trị vũ lực có thấp như lời Hứa Viêm nói không.

Hứa Viêm mới nhập môn cảnh giới Khí Huyết mà có thể giết chết một cao thủ giang hồ chỉ trong vòng một hơi thở, vậy khi hắn đạt tới cảnh giới Khí Huyết đại thành, chẳng phải chỉ cần trừng mắt một cái là giết chết ngay tức thì sao?

Giá trị vũ lực ở thế giới này thực sự thấp đến mức làm người ta tức lộn ruột như vậy à?

Lý Huyền nhớ lại lúc Hứa Viêm chém giết Hỏa Tông Lang, từ góc độ này cho thấy giá trị vũ lực của thế giới này không nên thấp như vậy mới phải.

Chẳng lẽ có bí mật nào đó mà ngay cả thân phận và lai lịch như Hứa Viêm cũng không thể chạm tới?

Sau khi nhìn theo Hứa Viêm rời đi, Lý Huyền chắp hai tay sau lưng, hắn thảnh thơi quay về.

Lần sau lúc Hứa Viêm trở về thì hắn cũng nên rời khỏi đây thôi, đương nhiên mấy việc dọn nhà khổ cực này, hắn phải giao cho đệ tử làm rồi.

Ở quận Đông Hà, gần đây đầu đường cuối ngõ, các quán trà và nhà trọ đều đang bàn luận về chuyện Hứa gia có bị bọn sơn tặc cướp mất một đống hàng hóa.

“Sơn tặc ở đâu ra? Dám cướp cả hàng của Hứa gia luôn à?”

“Công tử ngốc của Hứa gia mới vừa bị đại tướng quân từ hôn, danh tiếng Hứa gia tụt dốc không phanh, vậy nên mới bị người ta để ý hả?”

“Tuy rằng công tử ngốc nhà giàu có bị tướng quân phủ từ hôn, nhưng người chống lưng cho Hứa gia lại là Lại bộ thị lang đương triều đó.”

Những nhân vật máu mặt ở quận Đông Hà đều đang âm thầm thảo luận việc này.

Hứa gia đang tiếp khách trong đại sảnh, Hứa Quân Hà ngồi ở vị trí chính giữa, vẻ mặt nghiêm nghị, hắn nhìn đám đông phía dưới rồi nói: “Sơn tặc đến từ đâu? Lô hàng này nhất định phải được giao đúng hẹn, nếu không chúng ta sẽ phải bồi thường gấp ba lần!”

“Trần Phiêu đầu, Vương Quán chủ, lần này hai người các ngươi sẽ đích thân vận chuyển hàng hóa đến Tấn An, cần phải đảm bảo hàng giao đúng hẹn.”

Hứa Quân Hà nhìn hai người đàn ông cao to vạm vỡ ngồi phía dưới.

“Xin Chưởng quỹ yên tâm, bọn ta chắc chắn sẽ giao hàng đúng hẹn, nếu gặp sơn tặc thì bọn ta tự có cách ứng phó.”

Trần Phiêu đầu chắp tay nói.

Hứa Quân Hà gật đầu, sau khi sắp xếp xong thì hắn để bọn họ rời đi.

Trần Phiêu đầu và Vương quán chủ, một người là Tổng phiêu đầu* của phiêu cục** lớn nhất quận Đông Hà, phiêu cục này do Hứa Quân Hà đứng sau kiểm soát, còn một người là quán chủ của võ quán lớn nhất quận Đông Hà, người chống lưng phía sau cũng là Hứa Quân Hà.

(* người đứng đầu chịu trách nhiệm hộ tống hàng hóa.

** tổ chức tư nhân thời xưa nhận hộ tống hàng hóa từ nơi này tới nơi khác.)

Dù là Trần Phiêu đầu hay là Vương Quán chủ thì đều là cao thủ tuyệt đỉnh đã tu luyện ra được nội kình ở giang hồ. Nếu hai người này cùng ra mặt, có lẽ chuyến hàng hóa này sẽ được giao đúng hẹn. Nhưng mà, nghĩ đến người mua lô hàng này, Hứa Quân Hà cảm thấy hơi lo lắng.

Hắn có thể trở thành người giàu nhất ở quận Đông Hà, thậm chí còn cưới được thiên kim Lại bộ thị lang đương triều trông coi quận Đông Hà về làm vợ, thế thì sao hắn là người bình thường được chứ.

Lô hàng này bị bọn sơn tặc đánh cướp, hắn đã đến phủ đại tướng quân Đông Hà để tìm sự giúp đỡ nhưng không thành công, lúc này hắn mới chợt nhận ra rằng mình đang bị người khác nhắm đến. Hơn nữa thế lực lượng nhắm đến hắn đến từ hoàng thành nước Tề, Tấn An!

Nhận thấy tình hình nghiêm trọng, hắn đã quyết định huy động hai lực lượng chủ lực dưới quyền mình để đảm bảo tiếp nhận hàng hóa, không để kẻ địch có cơ hội tấn công.

"Mong là mọi thứ không như ta nghĩ."

Hứa Quân Hà thầm thở dài.

Trở lại hậu viện, Hứa phu nhân ưu sầu nói: "Phu quân, Viêm Nhi xa nhà lâu lắm rồi, chẳng lẽ nó gặp chuyện gì rồi sao?"

"Phu nhân yên tâm, Viêm Nhi không sao đâu."

Hứa Quân Hà hơi nhức đầu, tên ngốc nhà hắn không thể nào ngừng gây chuyện, chuyến đi này, đã ba tháng rồi mà vẫn chưa nghe tin tức gì của hắn truyền về.

Điều hắn lo lắng nhất bây giờ chính là đứa con trai ngốc nhà hắn có bị bắt làm con tin không, đây mới là điều nguy hiểm nhất!

Trong khi Hứa Quân Hà đang lo lắng cho đứa con trai ngốc nhà mình thì Hứa Viêm đang cưỡi ngựa đi trên đường chính, nhanh chóng quay về quận thành Đông Hà.

"Con trai ngốc nhà Hứa Quân Hà đúng không? Này, tìm được ngươi rồi!" Một giọng nói thâm trầm đột nhiên vang lên, hai bóng hình đứng chắn trước ngựa Hứa Viêm.