Chương 950: Lệch Đường Ray

Chương 950: Lệch Đường Ray

Vẫn còn cách đoàn một khoảng cách, cả bề ngang của cao tốc đã bị chắn lại bởi thứ gì đó mà trông như một bức tường hợp kim cao. Nó bị vây quanh bởi cảnh tượng thuần túy là hỗn loanj, với những mảnh kim loại rách và những tảng bê tông nằm la liệt trên đường.

Sunny cau mày, cố hiểu thứ bản thân đang nhìn thấy. Sau một hai giây, cậu thầm chửi thề.

Trước mặt họ, rào cản giữa đại lộ và đường ray đã bị phá vỡ nát. Vật mà cậu đã cho rằng là một bức tường hợp kim thật ra là nóc của toa xe lửa nằm ngang ra. Một trong những con vật khổng lồ bọc giáp chắc là đã bị lệch đường ray vào lúc nào đó, biến cả đoạn đường cao tốc thành một cơn ác mộng với mặt đừa vỡ nát và hợp kim xé rách khắp nơi.

'Chết tiệt thật...'

Sunny đã từng ở trên một con tàu bọc giáp như vậy, nên cậu biết những pháo đài di động đó là đáng gờm đến mấy. Thứ quái gì mà có thể hủy diệt một con quái thú hợp kim như vậy? Cậu không chắc là cơn động đất là đủ để khiến chúng lệch khỏi đường ray, mặc dù đó là giả thuyết hợp lý nhất mà cậu có.

Dù sao đi nữa, Sunny có những vấn đề khẩn cấp hơn là đoán mò về định mệnh của con tàu này.

Đoàn phương tiện không được phép chậm lại...sự cân bằng dễ vỡ và họ đã tạo ra đều phụ thuộc vào giả thuyết đoàn tiếp tục di chuyển. Nếu họ đánh mất tốc độ, hoặc tệ hơn nữa, bị buộc phải dừng lại, thì sẽ không thể thoát chết. Họ sẽ chỉ bị nhấn chìm trong đám Sinh Vật Ác Mộng.

"Sam và Quentin, cho Tiếng Vang quay trở lại Tê Giác."

Rồi cậu nhắm mắt một chốc và vươn giác quan ra trước.

Sau khi trở thành Bậc Thầy và trước khi đến Nam Cực, Sunny đã không có cơ hội để kiểm tra giới hạn của Hiện Thân Bóng Tối trong chiến đấu. Bây giờ, cậu biết Kĩ Năng Vượt Bậc của mình là mạnh mẽ hơn cậu đã cho rằng...nên, cậu sẽ gọi nó một lần nữa.

Trước khi đoàn phương tiện đến xác tàu, những bóng tối trên dốc núi sống dậy và trôi ra trước, tạo thành những xúc tu dài. Những xúc tu này xé xuyên kim loại của toa tàu bị lật, giữ lấy nó, rồi kéo cấu trúc to đùng sang một bên. Âm thanh chói tai của kim loại cạ trên mặt đường lấp đầy không khí.

'Coi nào...coi nào...'

Toa tàu đã di chuyển vừa đủ xa để tạo ra một khoảng trống cho Tê Giác đang đến gần. APC nghiền nát vài đống bê tông mà từng là rào cản với mũi húc của nó, dọn đường, rồi di chuyể sang một bên và trượt ngang qua cấu trúc hợp kim tan tành.

Đằng sau nó, cao tốc cho thấy nó đang ở trong điều kiện tồi tệ, nên mất rất nhiều kĩ năng để điều khiển Tê Giác qua đống kim loại lộn xộn đó. Nhưng mà Luster là đúng người cho đúng việc. Hắn ta điêu luyện né tránh toàn bộ những trở ngại nghiêm trọng và tông xuyên những thứ mà có thể bị hủy diệt, thậm chí còn không giảm tốc độ. Những phương tiện còn lại thì không to bằng APC, nên không quá khó để họ theo sau.

Vài sinh vật leo ra từ xác tàu để lao về phía đoàn, nhưng mà nhanh chóng bị đâm xuyên bởi những mũi tên và đạn tẩm độc.

Không lâu sau đó, đoàn đã rời khỏi bãi mảnh vụn...nhưng thay vì nhẹ nhõm, Sunny chỉ nghiến răng.

Bị xác con tàu che khuất, có một bầy Sinh Vật Ác Mộng khác ở trước họ - bầy này là to và nguy hiểm hơn tất cả những cái trước kia. Tệ hơn nữa, vì họ phát hiện nó muộn, không có nhiều thời gian để làm thưa đi chúng với những đòn tấn công từ xa.

Đoàn phương tiện gặp đe dọa thật sự.

'Thần thánh nguyền rủa!'

Sunny thoáng liếc nhìn cây cung đen trong tay, biết rằng sức mạnh của mỗi nó sẽ là không đủ cho lần này. Tình hình rất nghiêm trọng...Có nghĩa là cần gọi kỵ binh.

Cậu cân nhắc triệu hồi Ác Mộng gần Tê Giác rồi thật ngầu nhảy lên yên nó từ nóc, như cậu đã thấy nhiều người hùng làm trong truyện tranh, nhưng rồi suy nghĩ lại và thôi. Không phải Sunny không có khả năng nhảy lên lưng một con ngựa đang phi nước đại bên cạnh một phương tiện di chuyển tốc độ cao, chỉ là yên của Ác Mộng là một Ký Ức, và phải được đặt lên con hắc mã mỗi lần cậu triệu hồi nó.

Đến bây giờ thì Sunny đã có thể cưỡi ngựa mà không cần yên, nhưng mà dùng bất cứ món vũ khí cận chiến nào một cách hiệu quả mà không có bàn đạp của yên ngựa cơ bản là không đáng cân nhắc đến. Bàn đạp là thiết yếu trong việc chiến đấu trên lưng ngựa, cho dù chúng có vẻ không đáng chú ý đến mấy.

Cậu thở dài.

Chắc là mình không đủ ngầu...

Suy nghĩ vậy, Sunny triệu hồi Ác Mộng lên thẳng trên nóc của Tê Giác, và cùng lúc cũng triệu hồi Tội Lỗi An Ủi và Yên Quá Đắt.

Nhanh chóng, con ngựa đen đáng sợ đã đứng trước cậu, nhìn về phía trước với ngọn lửa đỏ dữ tợn trong mắt nó. Ác Mộng gầm gừ, để lộ hai hàng răng kim loại trông như răng sói. Có vẻ như nó đã ngủ rất lâu, và giờ đang đói khát xé xác vài con quái vật.

Ánh trăng lấp lóe trên bề mặt hắc ám của sừng con ngựa.

"Đừng lo...mày sẽ có cơ hội chạy loạn chỉ trong vài giây mà thôi..."

Sunny nhanh chóng đặt yên ngựa lên lưng hắc mã, thắt nó cố định. Vào ngay lúc đó, khẩu súng của Samara kêu lên, bắn ra một viên đạng phát sáng vào trong bóng tối. Một trận dã thú gầm rống đáp lời.

Cậu nguyền rủa, nắm lấy chuôi Tội Lỗi An Ủi, và nhảy lên yên ngựa.

Sunny nhắm mắt trong một giây, cảm thấy những lời thì thầm tà ác tấn công tâm trí. Hôm nay, chúng có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Cậu hít một hơi sâu, rồi nhìn ra trước và cho Ác Mộng lao đi.

Hắc mã lao ra trước, nhảy khỏi nóc Tê Giác thành một đường cong cao.

...Bên trong APC, Luster giật mình trong lúc móng guốc cứng cáp của nó vang như sấm trên đầu hắn, rồi vặn cổ và nhìn hình bóng con ngựa chiến nhảy đi.

"Aaa, cái qu-quái gì!"

Hắn ngưng một lúc, rồi nói thêm với giọng đè nén:

"...Ngầu dã man."

Lao vào đám quái vật, Sunny nắm chặt hơn chuôi Tội Lỗi An Ủi và đổ tinh túy vào Nguyện Vọng Cuối Đời, kích hoạt pháp thuật duy nhất của nó.

'Dạy đám khốn kiếp kia biết ý nghĩa của nỗi sợ hãi đích thực đi Ác Mộng...'