Chương 938: Giao Thức Ăn

Chương 938: Giao Thức Ăn

Đoàn phương tiện lại ngừng một lần nữa. Nhưng mà lần này thì có một sự khác biệt đáng kể về nơi mà Sunny đã chọn để dựng trại - nó nằm gần một trong những lối vào thông đạo ở bên tường, thứ mà họ đã tránh né bằng mọi giá trong quá khứ.

Hiện tại, những người Bất Thường đang tập hợp trước lối vào hắc ám đó, nhìn nó chăm chú với những gương mặt ảm đạm.

Sunny cũng không trông hào hứng lắm.

Sau một lúc, cậu thở dài và liếc nhìn những thủ hạ.

"Đã có ai nhận ra chưa?"

Họ nhìn nhau, không chắc phải nói gì. Sau một lúc, Dorn nói với giọng ủ rũ:

"Chính xác là nhận ra gì hả Đội trưởng?"

Sunny yên lặng lắc đầu.

Trong những ngày qua, cậu đã chú ý quan sát những thông đạo ở hai bên trong lúc đoàn phương tiện đi ngang qua chúng, cố nhìn xem thử liệu chó quy tắc gì về lúc và nơi mà chúng xuất hiện hay không. Dù sao thì đường hầm trông như vô tận, nên có vẻ như cũng phải có một lượng bất tận những lối đi tách ra như này...đó là hơi kì lạ.

Trong quá trình quan sát chúng, một cảm giác nghi ngờ sâu đậm nắm giữ tim cậu, và hiện tại, sự nghi ngờ đó cơ bản là đã được xác nhận.

Cậu cau mày.

"Ừ thì, không thể trách mọi người. Rất khó để phát hiện."

Rồi, Sunny chỉ về một điểm cụ thể trên bức tường đá, ngay ở nơi nó mở ra thành lối vào của thông đạo bên hông kia.

"Có một gờ đá nhỏ nhô ra ở đó, và ở phía đối diện thì đá ở gần sàn bị mẻ một chút. Cũng có một vết nứt ở ngay đó."

Họ nhìn chăm chú vào những nơi mà cậu chỉ ra, không hoàn toàn hiểu ý nghĩa của những đặc điểm nhỏ bé, gần như không thể nhận ra đó.

"Có gì về chúng?"

Sunny ngưng một giây trước khi trả lời.

"Không gì cả, không hẳn, nếu nói về bản thân chúng. Nhưng nếu mọi người quan sát kĩ, thì đã thấy những sự tì vệt y hệt như này ở mỗi lối vào thông đạo mà chúng ta đi ngang qua trong vài ngày vừa qua. Cái đầu tiên mà chúng ta nhìn thấy trong lúc trinh sát cũng có nó. Với những bức tường gồ ghề như này của hầm, thì đúng là phải có tì vết. Nhưng dù vậy, chúng ta đang nói về những vết nứt y hệt, ở nơi y hệt, ở hàng trăm thông đạo...không thấy kì lạ sao?"

Luster nhìn chăm chú phần tường bị mẻ, rồi gãi sau đầu.

"Tôi vẫn không hiểu. Có người cố ý để lại những dấu vết đó?"

Sunny lắc đầu.

"Không. Ý tôi muốn nói là không hề có hàng trăm thông đạo. Chỉ có một lối vào, của một thông đạo bên hông, lặp đi lặp lại trong lúc chúng ta đi trong đường hầm này. Toàn bộ lối vào đều như nhau, và dẫn đến cùng một nơi."

Những người Bất Thường tái đi. Sau một khoảng yên lặng ghê rợn, Belle cuối cùng lên tiếng:

"Vậy là, chúng ta đang được mời đến nơi nào đó."

Phát hiện nụ cười vô tư của hắn, Kim rùng mình:

"...Giống hơn là bị dụ đến nơi nào đó, không phải sao?"

Kiếm sĩ chỉ nhún vai.

Ừ thì, một lời mời phải có sức dụ dỗ đúng không? Nếu không thì đâu ai sẽ đi đến."

Kim nhìn hắn chăm chú với gương mặt cứng đơ vài giây, rồi quay sang Sunny.

"Vậy chúng ta phải làm gì đây Đội trưởng?"

Sunny cũng cười tương tự Belle, khiến mắt cô hơi mở to hơn.

"Còn gì nữa? Chúng ta đương nhiên là sẽ đáp ứng lời mời đó. Chắc rồi, tất cả đều chỉ về phía một cái bẫy đáng sợ...dù sao thì cái đường hầm chết tiệt này cơ bản là không cho chúng ta cơ hội nào khác ngoài phải thử khám phá lối đi bên hông này. Nếu nghĩ kĩ, thì đó là một hệ thống giao thức ăn thiên tài...thức ăn tự mình được đưa đến. Đương nhiên chúng ta sẽ là thức ăn trong ẩn dụ này, và chúng ta sẽ tự mình đưa bản thân đến bất cứ thứ gì chờ đợi dưới lòng đất."

Mắt Belle lấp lóe.

"Và chúng ta sẽ ăn nó thay vì để nó ăn mình?"

Sunny hắng giọng.

"Ừm. Đó là kế hoạch...tối thiểu thì chúng ta sẽ cố bị ăn chỉ một chút mà thôi."

Có gì đó cho cậu biết kế hoạch này của cậu không quá thuyết phục những người Bất Thường.

Cậu ho khan.

"Còn có, tôi nhận được tin tức đáng tin cậy là chúng ta sẽ phải cút khỏi cái hầm này nhanh nhất có thể khi thứ nhốt chúng ta bị tìm đến và hủy diệt. Nên, chúng ta sẽ phải tách thành hai nhóm. Một nhóm sẽ đi xuống, nhóm còn lại ở lại với đoàn và đảm bảo mọi phương tiện đến được bề mặt."

Những người Bất Thường nhìn nhau, cố đoán ai sẽ vào nhóm nào. Luster là người lái tốt nhất trong số họ, nên hắn sẽ phải ở lại với Tê Giác...Phân Loại của Samara gần như vô dụng ở không gian chật hẹp, nên cũng không nên mang cô xuống lòng đất. Những người còn lại...thì là nghi vấn.

Quentin nhìn hắc sam, rồi bình tĩnh hỏi:

"Vậy ai sẽ chấp nhận lời mời này hả Đội trưởng?"

Sunny liếc nhìn hắn với gương mặt chán chề:

"À, đó cũng dễ sắp xếp. Tôi sẽ đi xuống xem thử, còn mọi người sẽ ở lại với đoàn."

Những thành viên ngay lập tức phản đối.

"Đi một mình là quá nguy hiểm!"

"Đội trưởng! Cậu cần ai đó để hỗ trợ cậu!"

"Xin hãy cân nhắc lại!"

Sunny nghe họ càu nhàu một chút, rồi huơ tay.

"Im miệng đi đám ngu ngốc! Tôi trông giống kẻ thích làm anh hùng lắm hả? Nếu có thể mang ai đi cùng, thì tôi đương nhiên sẽ. Địa ngục à, tôi sẽ mang cả quân đội. Nhưng mà, không ai trong số mấy người có thể di chuyển qua khoảng cách xa đủ nhanh để quay trở lại đoàn phương tiện kịp lúc. Nhưng mà tôi thì có thể."

Cậu thở dài, nhớ lại một trong những người lính trong danh sách chiêu mộ mà cậu đã bỏ qua. Cái gã mà có thể tạo ra khe nứt trong không gian...Phân Loại đó sẽ thật sự hữu dụng vào lúc này. Nhưng mà, không có thời gian để hối hận những lựa chọn trong quá khứ. Cậu cũng rất vui vẻ với tổ đội mà mình đã chọn.

"Hơn nữa, tôi đâu có đi một mình, tôi sẽ mang Thánh cùng tôi. Gì? Mấy người cho rằng tôi sẽ mạo hiểm cái mông mình nếu cô ta không ở đủ gần để cứu nó?"

Những người Bất Thường lầu bầu một lúc, nhưng rốt cuộc cũng chấp nhận quyết định này. Tiếng Vang của Đội trưởng họ đúng là mạnh mẽ...nếu một Bậc Thầy và một Ác Ma Vượt Bậc không thể lo liệu nguồn gốc của hắc ám không tự nhiên này, thì những thành viên của tổ đội cũng sẽ không thể giúp ích gì nhiều.

Họ cũng không phải chỉ là Bậc Thầy và Tiếng Vang trung bình nữa chứ.

Sunny cho họ vài mệnh lệnh, đảm bảo đoàn sẽ ổn khi cậu vắng mặt, rồi gọi Thánh và quay trở lại miệng của thông đạo.

Hai người họ đối mặt hắc ám, đứng bất động một lúc, rồi yên lặng chìm vào cái ôm lạnh lẽo của nó.

'Chết tiệt thật...'