Chương 924: Hao Mòn

Chương 924: Hao Mòn

Đoàn người di chuyển về phía trước trong bóng tối. Leo lên dốc núi bám băng và di chuyển qua mạng lưới phức tạp của những con đường cũ đã bị bỏ quên, họ nhắm về phía bắc với hi vọng nghiệt ngã có thể sống sót thảm họa Chuỗi Ác Mộng.

Một ngày sau trận chiến trên hồ nước đóng băng, đoàn người đến được một trạm khí tượng bị bỏ hoang và dựng trại ở đó. Những phương tiện quân sự được xếp thành vòng tròn, với những nòng súng chỉa ra ngoài. Thức ăn được nấu và phân phối cho những người tị nạn, và những người mệt mỏi dọn vào những tòa nhà nửa sụp đổ để ngủ nghỉ.

Sunny dùng thời gian đó để thực hiện kế hoạch thấm độc cho những viên đạn của binh lính bình thường. Quá trình đó hóa ra là khó hơn đã tưởng, nhưng mà rốt cuộc họ đã tìm được một giải pháp. Việc dùng Đỉnh Đắng được giao cho người Ngủ duy nhất của đoàn, người mà có bộ giáp da rắn mang lại cho hắn đủ kháng cự với độc tố.

...Người phụ nữ lớn tuổi mà đã ở trong Ác Mộng Đầu Tiên lặng lẽ qua đời trong đêm đó. Việc cơ thể của bà ấy không biến thành một sinh vật điên cuồng chứng minh bà đã vượt qua thử thách của Ma Pháp. Nhưng mà có vẻ như linh hồn hao mòn của bà đã không thể hình thành một tâm ổn định, vậy nên, nó sụp đổ, biến bà thành một Rỗng.

Sunny tự mình nhận lấy trách nhiệm tăm tối là xử lý cơ thể của bà.Vào buổi sáng, họ làm một đợt tang lễ dưới ánh sáng ghê rợn của cực quang, rồi quay trở lại cơn lạnh giá và những con đường uốn lượn.

Đoàn phương tiện nhỏ tiếp tục chống lại địa hình hiểm trở và điều kiện đáng sợ của đêm ở cực trong lúc chậm chạp đi sâu hơn vào dãy núi. Vào vài ngày kế đó, họ đã phải chiến đấu với vài bầy Sinh Vật Ác Mộng rình mò nữa, nhưng mà không có đám nào to và đe dọa bằng hai bầy mà đội đã dọn trước đó.

Sự sẵn sàng chiến đấu của đoàn đã tăng lên nhờ vào những nỗ lực của Sunny và chút may mắn. Hai Tiếng Vang mới làm tiên phong dò đường và mang lại sự hỗ trợ đáng giá trong chiến đấu. Con Vượt Bậc, Vật Ghê Tởm, là đặc biệt đáng gờm. Người Ngủ mà Belle đang chỉ bảo cũng đang tăng dần sức mạnh, và tâm của hắn đã sắp sửa tràn đầy.

Những người lính thường giờ có thể xử lý những Sinh Vật Ác Mộng yếu hơn nhờ vào Đỉnh Đắng. Thánh đang dần trở nên mạnh mẽ hơn trong lúc vết thương được chữa lành và pháp thuật [Yên Lặng Vang Vọng] của Tiếng Hét Nghẹn Ngào tiếp tục tích lũy từng chút một.

Với những người trong đoàn, tình hình có vẻ đang tốt lên.

...Nhưng mà Sunny biết đó chỉ là ảo ảnh.

Sự thật thì, tình huống của họ đang trở nên nghiêm trọng hơn theo từng ngày.

Càng di chuyển về phía bắc, càng có nhiều Sinh Vật Ác Mộng. Di chuyển giữa những bầy mạnh mẽ càng lúc càng khó hơn, và tránh né những bầy thật sự áp đảo cũng vậy. Số lượng giao tranh nhỏ mà đội Bất Thường và Tiếng Vang của họ phải chiến đấu đang tăng lên về tần suất lẫn độ hung hăng. Hiện tại, họ vẫn có thể lo liệu áp lực đó, nhưng mà sự mệt mỏi thì đang dần tích lũy, và điều kiện thể chất của họ kém dần.

Những vết thương nhỏ mà họ nhận rồi cũng sẽ tích lũy, sớm muộn gì cũng sẽ đến đòi nợ. Lượng dự trữ tinh túy của họ cũng càng lúc càng gần không đủ thời gian để khôi phục giữa những trận chiến, kể cả với sự giúp đỡ của Luster.

Thêm vào đó, càng vào sâu trong dãy núi, càng có nhiều dấu hiệu của sự phá hoại gây ra bởi cơn động đất kia. Nhiều con đường hoàn toàn bị hủy diệt bởi đá lở hay chôn vùi dưới nhiều tấn băng đá. Càng lúc càng thường xuyên, Tê Giác không thể tự dọn đường.

Toàn bộ có nghĩa là có nhiều kẻ địch hơn, với ít đường họ có thể đi hơn. Sunny cảm thấy thòng lọng đang dần thắt lại quanh cổ cậu.

Kết quả là, cậu dẫn đoàn về phía trước thông qua những con đường mạo hiểm hơn. Vài lần, những phương tiện dân dụng đã đến rất gần việc ngã khỏi những con đường tan vỡ và rơi vào hẻm núi bên dưới, hoặc bị hủy diệt bởi đá vụn rơi xuống. Cậu phải rời khỏi Tê Giác và dùng những sợi xích bóng tối để giữ những phương tiện, che chở chúng, hoặc tự tay kéo chúng đến an toàn.

Cậu thậm chí còn phải đến gần những đường hầm bỏ hoang mà đây đó đâm xuyên dãy núi, hứa hẹn những con đường tắt tiện lợi và che chở khỏi những cơn gió lạnh giá.

Nhưng mà, chỉ nhìn những cánh cổng hắc ám như những cái mồm đói khát kia cũng khiến Sunny rùng mình. Lái qua những đường hầm cũ đó khiến cậu có một cảm giác bất an sâu đậm, không thôi.

'Không đời nào...'

Tình trạng của những phương tiện cũng ngày càng xấu hơn. Con đường cậu chọn càng gập ghềnh, thì chúng càng nhanh chóng hư hại. Samara và Kim đã phải vội vàng làm chữa trị trên đường vài lần, nhưng mà họ chỉ có thể làm đến mức nhất định.

Những động cơ của phương tiện chết máy. Bánh xe bị kẹt trong tuyết sâu. Những hệ thống sưởi hư hỏng và khiến bên trong đầy khói. Những pin nứt và rỉ ra bởi vì vừa bị quá nhiệt vừa phải chịu cái lạnh khủng khiếp.

Những vấn đề mà Sunny phải giải quyết là không có hồi kết.

'Chết tiệt thật...'

Ngồi trước màn hình của buồng điều khiển trên Tê Giác, cậu nhìn chăm chú tấm bản đồ. Sunny vừa mới cập nhật xong cho nó với những thông tin mà bóng đã mang trở lại từ nhiệm vụ trinh sát dài.

Nhiều đường bị gạch bỏ, và nhiều vết đổ thay đổi vị trí, tạo thành một lưới hẹp quanh đoàn.

Thiếu đi bộ đồ liền thân đen, cậu đã quay trở lại việc mặc Áo Choàng Múa Rối khi không chiến đấu. Bộ giáp cũ và đáng tin cậy này có pháp thuật tên là [Không Nghi Ngờ], nhưng trớ trêu là, cậu bây giờ thì đầy nghi ngờ.

'Phải làm như nào...'

Vào lúc đó, một phương tiện đằng sau Tê Giác dừng lại. Ánh sáng bên trong nó tắt đi, cho thấy hư hỏng là nghiêm trọng. Những phương tiện còn lại cũng bị buộc phải ngừng lại.

Sunny cúi xuống và thở dài.

'...Gì nữa đây?'

Đứng dậy, cậu vươn người, mát xa bờ vai mệt mỏi, và ròi khỏi APC thông qua cửa chính.

Bóng tối và lạnh giá chào đón cậu, và những cơn gió lạnh như cắt ngay lập tức cố hút mọi sự ấm áp ra khỏi cơ thể cậu. Đi trong tuyết rơi nhẹ, Sunny đến sau đoàn phương tiện. Bóng dáng yên lặng của Thánh dõi theo cậu từ nóc của Tê Giác, nơi cô đứng với cung trong tay.

Ngước lên, Sunny thấy những ngôi sao ở phía đông có vẻ hơi mờ mờ, như thể bị che phủ bởi gì đó. Lông mày cậu tiếc hận nhíu lại.

'Đừng có nói...bão tuyết lại sắp bắt đầu nữa?'

Đây là tin tức xấu.