Chương 891: Mệt Mỏi
Sáu người biến mất. Vẫn không có dấu vết gì. Có vẻ như kẻ giết người - cho dù đó là người hay thứ gì - không hề quan tâm nếu người ta ở một mình hay trong một nhóm. Hệ thống phụ trách lẫn nhau đã không có hiệu quả. Mọi người đều sợ hãi.
Ngày kế tiếp, bảy người biến mất. Bốn người trong số đố là những người Thức Tỉnh giàu kinh nghiệm, vài người lính tài giỏi nhất của Verne. Ba người còn lại là những nhà khoa học. Cùng ngày đó, hai người nữa đã đầu hàng Ma Pháp. Một trong số họ chết và bị loại bỏ, người còn lại thì vẫn còn đang chật vật đâu đó ở trong Ác Mộng Đầu Tiên. Có lẽ người đó sẽ sớm trở thành một người Ngủ.
Một ngày sau đó, mười hai người biến mất. Không phát hiện một manh mối nào, và sự sợ hãi tiếp tục lan ra cơ sở như một cơn dịch hạch. Nó vẫn chưa biến thành hoảng loạn, nhưng mà những người ở LO49 đã bắt đầu trở nên không yên, bị kẹt trong bầu không khí ngột ngạt của sự sợ hãi, kiệt sức, và nghi ngờ.
Sunny thật sự muốn ngủ.
Rồi, đến ngày mà Ariadne có thể đến. Mọi người hơi tích cực hơn bởi sự kích thích, nhưng Sunny không có cùng sự hăng hái đó của họ. Cậu trông chờ giải cứu sẽ không đến đây ít nhất một tuần nữa. Nhiều thứ có thể xảy ra trong một tuần.
...Ariadne không đến, nhưng mà một bầy Sinh Vật Ác Mộng lại xuất hiện, xuống từ dãy núi. Có vẻ như mọi thứ đang không quá tốt ở phía bắc, khi cân nhắc một bầy sinh vật to như vậy được cho phép tụ họp lại với nhau và tự do đi lại. Quân đội đang làm gì vậy chứ?
Bị biệt lập ở tận cùng thế giới, họ không có cách nào biết được.
Trận chiến dài và gian nan, nhưng kết thúc trong thắng lợi quyết định. Những binh lính mệt mỏi rút lui trở lại pháo đài mà còn không thiêu hủy những cái xác. Dù sao thì chúng cũng sẽ sớm bị tuyết bao phủ mà thôi.
Mọi người đều đã cảm giác sự mệt mỏi càng lúc càng nghiêm trọng.
Người bình thường mà đã vượt qua Ác Mộng Đầu Tiên thức dậy thành một người Ngủ.
...Ngày kế tiếp, người Ngủ đó biến mất, cùng với mười bốn người nữa.
Cổng Ăn Xác thả ra một làn sóng quái vật mới. Chỉ có vài con, nên Sunny tự mình tàn sát đám Sinh Vật Ác Mộng trước khi có ai đến kịp.
Trên đường trở lại, cậu phát hiện nhiều cái xác nằm dưới lớp tuyết mỏng có vẻ như bị mất những tảng thịt lớn.
Sunny quá mệt để quan tâm.
'Mình nên ngủ. Không có gì ngăn mình ngủ cả. Thật ra thì cứ thức như này là gây hại. Tốt hơn là mình nên nghỉ ngơi.'
Nhưng đó không đúng. Bất chấp sự kiệt sức, tâm trí của Sunny chỉ càng có vẻ sắc bén hơn. Cậu đã mất đi một chút cảnh giác với tình huống quanh mình và tốc độ phản xạ, nhưng mà đổi lại thì giờ cậu có thể tiến vào một trạng thái hoàn toàn tập trung vào gì đó. Cậu cũng cực kì bình tĩnh, gần như thể thiếu đi năng lực để cảm thấy lo lắng hay bực bội.
Tâm trí cậu...thoáng hơn.
Đêm đó, Sunny đang đứng trên bức tường phía nam của pháo đài, nhìn về mặt biển sóng gợn. Từng làn sóng lạnh tràn lên bờ đá, mang theo những mảnh băng. Gió hú, và mặt trăng tròn tỏa sáng trên bầu trời hắc ám, bị một vầng hào quang đỏ thắm hư ảo vây quanh.
Ariadne ở đâu đó ngoài kia, được thắp sáng bởi cùng mặt trăng này.
Sau một thời gian, một bóng người to cao leo lên bức tường và đến gần cậu. Dorn trông mệt mỏi như những người còn lại. Nhưng mà, gã đàn ông khổng lồ có vẻ tương đối tốt hơn.
Sunny quay người và nhìn hắn.
"Đội trưởng...tôi có một ý nghĩ. Tôi có thể chia sẻ nó chứ?"
Cậu yên lặng gật đầu. Dorn chần chừ vài giây, rồi nói:
"Ừ thì, là về những cơ thể. Đến hiện tại, chúng ta đã tìm kiếm từng milimet ở nơi này. Chúng ta cũng đã tìm kiếm rất xa trên đồng bằng. Cậu có lẽ đã quét qua nó vô số lần rồi. Vậy mà vẫn không tìm thấy chỉ một giọt máu."
"Có vẻ như chúng ta đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng thật ra, còn một nơi mà chúng ta chưa nhìn đến. Vì những cái xác không ở nơi nào khác cả, chúng phải ở nơi đó...trong nước. Đó là kết luận duy nhất hợp lý."
Gã to con tựa vào tường thành.
Những con sóng đen tiếp tục đung đưa, hờ hững với những lời nói của hắn. Đại dương không thể nắm bắt vẫn không có gì thay đổi.
Sunny im lặng một lúc, rồi gật đầu.
"...Ừ. Đó cũng là suy nghĩ của tôi. Nên, tôi sẽ canh chừng kĩ phía biển."
Đâu đó trong căn cứ, một trong những cái bóng của cậu đang đi tuần. Lướt qua một phòng nhân sự, nó phát hiện Luster, người đang ngồi trên ghế sofa với ánh mắt mờ đục. Tên này có vẻ muốn ngủ gật.
Cái bóng tạm thời trở nên hiện hữu và nhìn hắn với vẻ trách móc ghét bỏ. Rồi, nó tát hắn một cái rồi biến mất.
Luster nhảy đứng dậy và nhìn quanh trong hoảng hốt.
"Cái gì?! Ai?! Cái...ây da, đau!"
Ở trên tường, một nụ cười nhạt hiện lên mặt Sunny.
"Dorn...giao thức phụ trách lẫn nhau đó. Mọi người cũng bắt đầu làm theo. Ghép cặp và trông chừng lẫn nhau."
Dorn gật đầu, ngừng ở đó vài giây, rồi rời khỏi.
Sunny tiếp tục nhìn chăm chú đại dương.
'Không hợp lý. Kể cả nếu kẻ giết người vứt xác xuống nước, thì phải có ai phát hiện gì đó. Hàng chục người biến mất rồi. Toàn bộ đều quá kì lạ...'
Trong lúc cậu suy nghĩ, hai người nữa lên tường. Một trong số họ là một người lính Thức Tỉnh, và người còn lại là một nhà khoa học.
Sunny xoay người và nhìn họ với vẻ mặt mơ hồ. Vì cậu đang đứng gần thang, nên những người mới bắt buộc phải đụng vào cậu. Sunny đứng bất động vài giây, rồi lùi lại một bước để nhường đường.
Người Thức Tỉnh và nhà khoa học bình tĩnh lại gần mép tường, leo qua, và nhảy xuống. Một người tiếp đất tốt, nhưng người còn lại thì đánh trúng đá và yên lặng ngã xuống. Một âm thanh xương gãy rùng rợn có thể nghe được, bị gió mang đi.
Sunny xoa mặt và tiếp tục quan sát nước biển.
Người Thức Tỉnh đi về phía sóng biển, còn nhà khoa học thì bò. Vì vậy, nước lạnh giá đến đầu gối, rồi eo, rồi ngực hắn.
Cuối cùng, người Thức Tỉnh biến mất bên dưới bề mặt nước đen, và chết chìm.
Vào lúc đó, nhà khoa học thì đã bò đủ xa để đến mép nước. Rồi bóng người đó cũng yên lặng biến mất vào những con sóng lạnh lẽo.
Không còn gì của cả hai người.
Đứng trên bức tường, Sunny bình tĩnh nhìn nước biển.
'...hở? Mình đang suy nghĩ cái gì vậy? À, đúng rồi...kì lạ là không một ai nhìn thấy gì. Làm sao những cái xác có thể bị ném vào biển mà không bị ai phát hiện?'
Cậu không biết. Có lẽ giả thuyết của cậu là sai, và kẻ giết người đã không dùng nước để che giấu những cái xác.
Nước...nó đúng là trông rất mời gọi. Đột nhiên, Sunny cảm giác một thôi thúc kì lạ muốn đi bơi.
Một giây sau đó, cậu rùng mình.
'Đi bơi?? Mình bị điên chắc? Ai lại bơi ở trong nước lạnh ngắt, vào mùa đông, ở Nam Cực nữa chứ?'
Lắc đầu, Sunny tiếp tục trông chừng bờ biển. Cậu vẫn chưa thấy gì đáng nghi cả...nhưng nếu cậu duy trì cảnh giác, thì chắc chắn là sẽ phát hiện gì đó sớm mà thôi...